Khanh khanh ta ta

Chương 14


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 14:

Chương 14
Cô rất dịu dàng, mái tóc dài đen nhanh bay trong gió đêm che khuất nửa gương mặt xinh đẹp, ánh sáng trong mắt bởi vì áy náy mà có vẻ phá lệ mềm mại, trái tim của Hoắc Vân Thâm bị nghiền thành bùn lầy một lần nữa lại được tụ lại thành hình thành dạng.
Ký ức Khanh Khanh bị thay đổi, nhưng còn có vô số thói quen chôn giấu trong tiềm thức ngấm sâu vào trong cốt nhục của cô.
Trước kia anh khổ sở, giận dỗi, cô luôn ngoan ngoãn nghiêng qua túm cổ áo kéo đầu anh xuống thấp, bàn tay non mịn vuốt ve đỉnh đầu anh, lời nói dịu dàng trấn an, đổi hai chữ “Vân Thâm” thành từ ngữ càng thân mật hơn: “Thâm Thâm nhà ta chịu ủy khuất rồi.”
Hiện giờ cô đã quên anh, lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách rời đi, nhưng ở trong vùng ký ức mà chính cô cũng không thể chạm vào, cô vẫn là Khanh Khanh của anh.

Hốc mắt Hoắc Vân Thâm nóng tới mức bỏng rát, anh nắm lấy tay Ngôn Khanh kéo cô trong ngực, cổ họng đắng ngắt: “Nói không quen anh, nhưng lại sờ chính xác từng điểm yếu ớt của anh, chạm đúng chỗ như vậy.”
Vành tai Ngôn Khanh bị nhiệt khí thiêu đốt, cô lúng túng trốn tránh.
Hoắc Vân Thâm được an ủi, những ủy khuất đó ngược lại tăng vọt, khát vọng đối với cô càng trầm trọng thêm. Muốn cầu xin cô quan tâm mình nhiều hơn, càng muốn khóa chặt cô trong ngực, giam trong thế giới chỉ có mình anh, bất cứ ai đều không thể chạm đến.
Anh ấm ức chất vấn: “Biết rõ anh không cần xin lỗi, vì sao còn quay trở về? Không phải em hy vọng anh cút đi sao? Anh đau, anh bị bệnh thì sao, chẳng lẽ em để ý?!”
Anh rất muốn nghe hai từ “Để ý”……
Cầu xin em hãy nói “Để ý”.
Ngôn Khanh đưa ra đầy đủ lý do: “Bởi vì…… Bởi vì trong lòng tôi áy náy, tôi muốn làm người lương thiện không được sao?”
Khớp hàm Hoắc Vân Thâm run rẩy.
Ngôn Khanh đắm chìm trong nhiệt độ cơ thể của anh, trái tim liên tục mất cân bằng, lỗ tai vang lên tiếng thùng thùng.
Khi cô đang chuẩn bị tàn nhẫn đẩy anh ra, cô nghe thấy giọng nói của anh trầm thấp xuống rất nhiều, cánh môi cọ vào vành tai cô, gần như cầu xin mà lẩm bẩm: “Khanh Khanh, thời điểm anh nói như vậy là hy vọng em nói với anh…… em để ý.”
Người đàn ông đỏ mắt ép hỏi, chủ động mở lòng, lộ ra nguyện vọng yếu ớt nhất.
Ngôn Khanh sầu khổ phát hiện mình không thể nói ra lời cự tuyệt.
Hoắc tổng ở bên ngoài hô mưa gọi gió, nhưng khi chạy đến trước mặt cô lại phải chịu một đống ngược, hiện tại đáng thương vô cùng mở miệng cầu xin cô nói ra hai chữ.
Nếu cô không đồng ý, vậy thì quá nhẫn tâm rồi.
Lại nói, mặc kệ xuất phát từ lòng áy náy cũng thế, hay là ở chung mấy ngày trở thành “người bạn đặc biệt” cũng được, cô vốn luôn để ý.


Ngôn Khanh thở dài, không tự giác thả lỏng thân thể, phối hợp nói: “Phải, tôi để ý, cho dù là bạn ——”
Hoắc Vân Thâm không cho cô nói ra câu kế tiếp, nụ hôn lập tức áp xuống.
Trong lòng Ngôn Khanh biết không thể dung túng, cô kiên quyết tránh thoát: “Hoắc tổng, một vừa hai phải thôi, anh nhớ uống thuốc, tôi đi đây. Còn có…… chân tôi không tiện, trong khoảng thời gian này muốn nghỉ ngơi, anh đừng tới tìm tôi nữa.”
Cô nhanh tay lẹ mắt, ngay thời điểm Hoắc Vân Thâm muốn xuống xe vội vàng đẩy anh trở về, đóng cửa lại, có chút chật vật nhảy lò cò, nhảy tới nơi sáng đèn bên ngoài mới thoáng ngoái đầu nhìn lại.
Anh không đuổi theo, đoán chừng là thấy cô chạy trốn quá chật vật.
Nhưng tầm mắt vẫn như bóng với hình dính chặt trên người cô.
Di động Ngôn Khanh rung lên.
Vân Thâm: “Anh không học được cách một vừa hai phải, trước kia không, từ nay về sau lại càng không.”
…… Không hề đáng thương!
Ngôn Khanh nhấc điện thoại lên cao, hung hăng tắt máy cho anh xem, sau đó khập khiễng bước vào tòa nhà.
Đây là tòa nhà chính của địa điểm ghi hình, chỗ ngủ, ăn uống, luyện tập của các thí sinh đều ở trong đó. Ngôn Khanh hạ quyết tâm, với chấn thương hiện tại cô có lý do ở lại tòa nhà trước khi diễn ra buổi ghi hình tiếp theo. Cô dứt khoát ở bên trong thì tốt rồi, ai cũng không thể xách cô ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm thấy cô bị thương, chắc hẳn cũng có điều cố kỵ.
Tốt lắm, tự do tới rồi! Tuy rằng khả năng rất thấp, nhưng trốn một ngày biết một ngày vậy.
Căn cứ vào kết quả buổi đánh giá đầu tiên, ký túc xá được phân chia thành phòng bốn người. Số người nhóm BCDF đều là số chẵn, phân chia rất đơn giản, nhưng nhóm A có 9 người, thừa ra một người, đương nhiên chỉ còn lại duy nhất vị trí S, huống chi chân Ngôn Khanh bị thương hoạt động không tiện, được hưởng đặc quyền duy nhất trong ký túc xá xem như hợp tình hợp lý, tất cả những thí sinh khác đều tán thành.
Ngôn Khanh đứng trước cửa phòng mình, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, mấy phòng ký túc xá bên cạnh sôi nổi mở cửa, các cô gái mặc những bộ quần áo màu sắc khác nhau đồng loạt lao về phía cô, mồm năm miệng mười quan tâm.
Căn phòng nhanh chóng bị lấp đầy, một đàn chim sẻ nhỏ thi nhau ríu rít.
“Nữ thần Bông Gòn! Cầu ký tên!”
Ngôn Khanh: “Tôi chưa ký bao giờ, có thể không đẹp……”
“OMG! Cậu thật là Bông Gòn! Tôi cực kỳ thích những ca khúc của cậu! Tất cả hãy nghe tôi! Mau sờ cậu ấy! Dính chút ánh sáng!”
Ngôn Khanh bật cười: “Không được bắt chước Lý Giai Kỳ.”
“Ngôn Ngôn chân cậu bị thương có nghiêm trọng không? Tống Tuyết Nhiên thật sự rất quá đáng! Cũng may sự tình đã được điều tra rõ trả lại công bằng cho cậu, bằng không cậu bị cô ta hại thảm rồi.”

Ngôn Khanh lại lắng nghe một lát, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn.
Tống Tuyết Nhiên là cô nhi, ba năm trước xuất đạo trong nhóm nhạc nữ nhưng không hề tạo ra chút bọt nước gì, hợp đồng sắp hết hạn nên mới bị công ty đưa tới tham gia chương trình. Nếu nổi tiếng sẽ đáp ứng cho cô ta một vai nữ số 2 trong bộ phim sắp tới, nếu vẫn không được sẽ không gia hạn hợp đồng nữa, cô gái tóc đuôi ngựa kia cùng nhóm với cô ta, thực hiện mệnh lệnh của cô ta. Rõ ràng biết rằng điều kiện của mình không bằng Tống Tuyết Nhiên, muốn dựa vào Tống Tuyết Nhiên để xuất hiện nhiều hơn trên màn ảnh.
Vận mệnh treo lơ lửng trong chương trình này, Tống Tuyết Nhiên không từ thủ đoạn, cọ tai tiếng, cố ý rải đầy kẹp tóc xuống đất quanh vị trí của Ngôn Khanh, lại mua chuộc được nhân viên sắp xếp trình tự lên sân khấu, không tiếc phô bày ra tất cả để diệt trừ đối thủ nổi bật là Ngôn Khanh.
Tuy rằng sự thật vô cùng xác thực, nhưng nói đến cùng chuyện này cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cho dù Ngôn Khanh có đi giám định thì cũng chỉ là vết thương nhỏ bình thường, không đủ để định tội Tống Tuyết Nhiên, cho nên cuối cùng chỉ loại trừ cô ta ra khỏi cuộc thi mà thôi.
Khi bị đuổi đi, Tống Tuyết Nhiên còn kêu không cam lòng, cô ta không hề cho rằng mình làm sai.
“Tuy nhiên tôi cảm thấy,” cô gái tóc xoăn bắt chước Lý Giai Kỳ nói: “Lịch sử đen của Tống Tuyết Nhiên có thể bùng nổ nhanh như vậy, chỉ qua một buổi trưa mà cả cộng đồng mạng đều biết, khiến cô ta hoàn toàn thân bại danh liệt, phía sau khẳng định có đại nhân vật bày mưu tính kế.”
Nhất thời mọi người đều vô cùng kích động, ôm mặt chờ mong nhìn Ngôn Khanh, hy vọng cô có thể nói ra vị đại nhân vật nào đó.
Âu Dương ở bên cạnh giải vây: “Đừng ồn ào nữa, bản thân Ngôn Ngôn chính là người trong hào môn đấy.”
“A, cũng phải ——”
“Đúng vậy, tôi nghe nói, có giao thiệp đấy.”
“Ngôn đại tiểu thư của chúng ta vì muốn trốn tránh gia sản hàng tỉ nên mới bước vào giới giải trí.”
“Khó trách hộp đồ ăn lúc trước và túi trang điểm lại đắt như vậy —— quả nhiên là người trong nhà đưa tới nha!”
Ngôn Khanh khóc không ra nước mắt, cô muốn giải thích nhưng lại mở miệng không nổi. Được rồi…… đến nước này, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, làm một vị đại tiểu thư giả dối so với cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo thì đơn giản hơn nhiều.
Khi đám người tan hết đã là đêm khuya, Ngôn Khanh ghé vào trong ổ chăn lấy di động ra mới phát hiện Hoắc Vân Thâm gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Là một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh, chiếc giường đôi, Hoắc tổng nằm một bên, hình ảnh chỉ lộ ra một chút lọn tóc, bên kia gối đầu ……
Đặt bình giữ nhiệt của cô?!
Lỗ tai Ngôn Khanh nóng bừng một cách khó hiểu.
…… Biến thái.
Cô ném điện thoại xuống đuôi giường, oán hận dậm chân mấy cái, cô rất muốn đi vào giấc ngủ nhưng lại không khống chế được mà hồi tưởng về buổi tối ngày hôm nay.

Trong mắt Hoắc tổng có nước mắt, cô đau lòng đến hốt hoảng.
Nghe tiếng ho khan của anh, biết anh đau, cô theo bản năng đi chăm sóc dỗ dành anh.
Gọi anh là bảo bối, thân cận với anh, rõ ràng là tối kỵ nhưng cô thật sự không thể ngăn cản được chính mình.
Dường như luôn có thứ gì đó không thuộc về ý thức của cô, nó sẽ thao túng cô vào những thời khắc nhất định.
Huyệt Thái Dương của Ngôn Khanh bắt đầu đau như dao cắt, cảm giác choáng váng lại truyền đến. Cô cuộn tròn ở trong chăn, chờ tới khi khôi phục lại những nghi vấn đó dường như biến mất, tất cả mọi chuyện đều tìm được lý do danh chính ngôn thuận.
Hoắc tổng đẹp nha, người đẹp đương nhiên sẽ khiến người khác đau lòng.
Vốn dĩ là cô làm sai, chột dạ mềm lòng muốn đền bù là chuyện hết sức bình thường.
Đâu ai có thể kháng cự được mỹ nam, đúng không?
Hơn nữa cô hoài nghi……
Ngôn Khanh bọc chăn run bần bật, ở trong bóng tối thật cẩn thận hỏi hư không: “Nữ thần Vân Khanh, nói thật đi, có …… có phải thỉnh thoảng cô bám vào người tôi hay không?”
Ngôn Khanh trải qua ba ngày an ổn, mỗi ngày đều dậy sớm ngủ muộn, không có cách nào luyện tập vũ đạo. Dưới tình huống vòng thi tiếp theo có phần loại trừ, cô phải liều mạng luyện thanh, lựa chọn bài hát có thể phát huy tốt nhất ưu thế của mình.
Chương trình đặc biệt phát cho cô một phòng luyện tập nhỏ, từ sớm đến tối cô đều ở trong đó. Chẳng qua thỉnh thoảng lại hoảng thần, cảm giác đối diện có người đang theo dõi mình, cô nhìn xung quanh vài lần nhưng không nhìn thấy gì, cô dứt khoát kéo bức màn chắn lên ngay cả khe hở cũng không để lộ.
Hoắc tổng gửi không ít tin nhắn, về cơ bản cô đều làm bộ như không nhìn thấy, từ chối cuộc gọi với lý do điện thoại không ở bên người, gặp mặt lại càng không thể.
…… Không phải cô làm ra vẻ, ai bảo anh lấy bình giữ nhiệt ra ám chỉ!
Buổi tối ngày thứ ba tuyết rơi mỏng, không có gió, bầu không khí trong lành thoải mái, ban tổ chức quyết định ra ngoài chụp ngoại cảnh.
Các nhóm chụp theo trình tự từ F đến A, Ngôn Khanh bị sắp xếp chụp sau cùng, vết thương ở chân của cô đã khá hơn nhiều rồi, có thể đi bộ bình thường, cô ở trong phòng luyện tập đeo tai nghe luyện hát, chờ đến lượt mình.
9 giờ rưỡi, Ngôn Khanh nghe được mấy cô gái bên ngoài hành lang nói chụp đến nhóm B rồi, tai nghe của cô vừa vặn chuyển sang một bài hát tiếng Anh với tiết tấu nhanh, bất chợt điện thoại nhảy ra hai tin nhắn, là dãy số xa lạ.
“Ngôn Ngôn, chị là An Lan, di động của chị hết pin, chị mượn di động người khác. Trước khi chụp ảnh, em tới sân sau một chút, chị đại diện cho ban tổ chức chương trình có chuyện cần trao đổi riêng với em, về Hoắc tổng.”
“Đúng rồi, đừng gọi điện thoại, không nên để người khác nghe thấy, hiện tại chị đang chờ em trên cây cầu ở sân sau.”
Trái tim Ngôn Khanh trầm xuống, chắc không phải Hoắc Vân Thâm không liên lạc được với cô nên lại gây phiền toái cho chương trình chứ?!
An Lan không phải người hay chuyện bé xé ra to, chị ấy đã nói như vậy, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Ngôn Khanh không dám trì hoãn, vội vàng chạy ra khỏi phòng luyện tập, tai nghe vẫn còn đeo chưa kịp tháo, bài hát tiếng Anh bên trong có tiết tấu dồn dập khiến trái tim của cô cũng rung động theo.
Rời khỏi tòa nhà, tuyết rơi trên đầu vai, lúc này Ngôn Khanh mới cảm thấy lạnh, cô túm chặt vạt áo, tránh ánh mắt đoàn người ở phía xa, vội vàng chạy vòng về phía sân sau.
Hoắc Vân Thâm đã đứng yên thật lâu dưới trời tuyết.

Ba ngày không nhận được tin nhắn trả lời của Khanh Khanh, chạy tới tòa nhà đối diện nhìn cô thì cô lại kéo rèm cửa ra ngăn chặn. Anh không muốn làm cô khó xử trong lúc cô đang bị thương. Cố gắng đấu tranh, cuối cùng cũng chờ được buổi quay ngoại cảnh hôm nay, anh đợi ở đây từ rất sớm, muốn nhìn thấy cô.
Thật vất vả mới nhìn thấy cô, cô lại thần sắc bất an mà tránh khỏi đám người, ngay cả giọng nói anh cũng chưa nghe được.
Hoắc Vân Thâm nhíu mày đuổi theo.
Ngôn Khanh chạy đến gần hành lang nhưng không phát hiện ra bóng dáng An Lan, cô thổi hơi nóng vào lòng bàn tay đông cứng, lúc này mới phát hiện tai nghe vẫn còn trên tai, cô vội vàng gỡ xuống, nhẹ nhàng gọi thử một tiếng.
Có tiếng phản hồi yếu ớt trong những tán cây mờ ảo trên cây cầu.
Sau thanh âm là một bóng người xuất hiện, người nọ đứng trong bóng tối, dáng người rất gầy, buộc tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, mặc quần áo nhân viên công tác vẫy tay với cô. Dạo gần đây An Lan bị cảm, thường xuyên đeo khẩu trang, là chị ấy không sai.
Ngôn Khanh chạy tới, dồn dập hỏi: “Chị An Lan, anh ấy lại gây phiền toái gì cho chương trình sao?”
An Lan không trả lời mà cười nhẹ một tiếng.
Bên trong ánh đèn đen kịt không rõ, tiếng cười này ngắn ngủi mà quỷ dị, khiến da đầu Ngôn Khanh tê dại trong giây lát.
…… Không đúng!
Ngôn Khanh cuống quýt muốn lùi về sau, nhưng khoảng giữa cô và bóng người rất ngắn, “An Lan” nâng một chiếc bình thủy tinh sẫm màu trong tay lên, mở nắp ra, mỉm cười ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Ngôn Khanh.
Đại não Ngôn Khanh nổ tung.
Người này căn bản không phải An Lan!
Là Tống Tuyết Nhiên cố tình trang điểm thành bộ dáng của An Lan!
Gần như cùng lúc đó, cô nghe thấy mặt bên truyền đến tiếng bước chân trầm trọng dồn dập, còn có tiếng tiếng thét lớn của người đàn ông đang gọi tên cô.
Toàn thân Ngôn Khanh cứng đờ, cô tận lực muốn tránh đi, nhưng hai chân lại vô lực, chỉ dịch được một bước nhỏ.
Máu trong người như bị đông lại, thậm chí cô không có cách nào quay đầu lại nhìn người đang gọi mình.
Tống Tuyết Nhiên cười dữ tợn: “Tôi đã như vậy, chẳng có gì phải sợ! Tôi xuống địa ngục cũng phải kéo cô theo!”
Cánh tay cô ta giơ lên, tử trong miệng chiếc bình truyền ra mùi hương gay mũi, chất lỏng sền sệt hắt về phía gương mặt Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh ngay cả một câu cũng không thể thốt ra, nhưng khóe mắt lại thấy được người đàn ông không màng tất cả đang lao về phía cô.
Sự sợ hãi của cô tăng vọt lên đỉnh điểm xưa nay chưa từng có, xuất phát từ bản năng cô muốn đẩy anh ra, nhưng mà ngón tay lạnh băng khó khăn lắm mới chạm đến vải áo trên người anh đã bị anh gắt gao túm chặt.
Trong khoảnh khắc đó, Hoắc Vân Thâm không kịp làm ra bất cứ động tác dư thừa nào, anh dùng thân thể cao lớn làm lá chắn, bảo vệ Ngôn Khanh kín kẽ, ôm chặt cô vào trong ngực.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.