Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 13:
Chương 13
Thời điểm Ngôn Khanh điên cuồng mua sắm đã thay đổi một chiếc quần ống rộng vải dày. Hiện tại Hoắc tổng vừa vỗ như vậy, mặc dù cô không bị lột sạch nhưng cả người lại giống như trần truồng nằm trong gió lạnh, chỉ có một bên mông là nóng bừng.
Không ngờ Hoắc Vân Thâm lại đánh cô.
Còn đánh vào bộ phận xấu hổ nhất.
Người này thật sự quá kỳ lạ! Cô hạch sách hành hạ anh nhiều như vậy nhưng anh vẫn lẳng lặng chịu đựng, kết quả chỉ vì một câu “gương mặt của Vân Khanh” liền tức giận tới mức biến thái.
Ngôn Khanh không có sức lực phản kháng, cảm giác bất lực và ủy khuất trong lồng ngực đột nhiên không kìm được mà bùng nổ, dứt khoát lấy tư thế vô cùng mất mặt nằm bò trên đùi Hoắc Vân Thâm òa khóc, bôi đầy nước mắt nước mũi lên quần tây của anh.
“Hoắc Vân Thâm, anh có thể tự kiểm điểm lại mình một chút hay không?! Có ai bắt nạt người khác như anh không!”
“Tôi là một người vô cùng bình thường, tôi chỉ muốn về nước sống những ngày tháng an ổn, tôi chưa từng nghĩ tới việc trèo cao lên giới quyền quý như anh. Tôi và Vân Khanh có gương mặt giống nhau, có thể trách tôi sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà anh cứ mãi quấn lấy tôi không tha?”
“Nếu không, anh dạy tôi, làm thế nào mới có thể khiến anh hết hy vọng!”
Cảm xúc của Ngôn Khanh bị tích cóp quá nhiều, một khi vừa mở chốt liền nghẹn ngào không thở nổi.
Cô không muốn làm người xấu, không nghĩ muốn tổn thương anh, nhưng cô lại càng không muốn mơ hồ biến thành một người khác, bị trói buộc trong thứ tình yêu không thuộc về mình.
Hoắc Vân Thâm có rất nhiều thứ khiến người ta dễ dàng trầm luân, cô hiểu rõ ràng nên mới thấy sợ hãi.
Hoắc Vân Thâm kéo cô dậy, lấy chiếc chăn mỏng trên xe phủ lên người cô, quấn cô thành cái kén mềm mại không thể thoát ra, gắt gao ôm chặt cô trong khuỷu tay.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em là đồ chết tiệt.”
Ngôn Khanh bị ép sát lên ngực anh, theo nhịp tim đập mạnh mẽ, đôi tay anh cũng khẽ run.
“Không ai dạy anh phải làm thế nào nếu Khanh Khanh không cần anh, cho nên anh cũng không thể dạy em làm thế nào mới có thể thoát khỏi Hoắc Vân Thâm.”
Ngôn Khanh hận không thể cắn đứt động mạch của anh cho hả giận.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, đôi môi chạm vào giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, mút mát từng chút một.
Động tác thành kính lại chấp nhất, cố tình còn lộ ra một chút điên cuồng không thể xem nhẹ.
Giọng nói khô khốc: “Khanh Khanh, đừng làm khó chính mình, làm bộ cả ngày không mệt mỏi sao?”
Toàn thân Ngôn Khanh cứng lại, anh biết……
Ngữ khí nặng nề: “Nếu vẫn chưa chơi đủ, anh cùng em tiếp tục chơi, em muốn lăn lộn anh thế nào cũng được, lại làm thêm nhiều chuyện xấu cũng không sao. Đối với anh, anh nguyện ý cam chịu, đối với người khác, anh giải quyết tốt hậu quả cho em, mãi cho tới khi em hiểu được, mặc kệ em thay đổi thành cái dạng gì, anh đều yêu em.”
Anh tiếp tục hỏi: “Trong phòng nghỉ, Hạ Minh Cẩn nói mùa xuân thu mỗi năm thân thể em đều không khỏe, suy nhược tinh thần, là có ý gì?”
Khí chất của người đàn ông đứng đầu dần dần lộ ra, mang theo chút ý vị chất vấn, Ngôn Khanh không tự giác nghe lời, rầu rĩ nói: “Trước kia tôi từng sinh bệnh nặng, thời điểm té xỉu bị đụng đầu, não chấn động, để lại chút di chứng. Đi khám bác sĩ nói không có cách điều trị dứt điểm, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, bệnh này không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt, thời gian dài tự nhiên sẽ tốt hơn, đơn giản vậy thôi.”
“Bệnh gì? Đụng vào đâu? Bệnh viện nào, bác sĩ nào chẩn đoán? Di chứng ra sao?”
Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, vừa rồi khóc lóc dùng quá nhiều sức, hiện tại huyệt Thái Dương phát đau, cô không tự giác nhăn mày lại, bài xích đẩy anh ra: “Anh điều tra hộ khẩu sao! Rõ ràng anh biết vấn đề hiện tại của chúng ta nằm ở đâu, đừng nói sang chuyện không liên quan.”
Hoắc Vân Thâm nhận ra sắc mặt cô có chút không tốt, nhớ lại lời dặn của bác sĩ Hà, anh nhịn xuống xúc động, ôm đầu cô trấn an: “…… Được rồi, đừng nhớ những chuyện đó nữa, chúng ta nói chuyện khác. Em nói cho anh, em và Hạ Minh Cẩn……có quan hệ thế nào, vấn đề chắc hẳn không khó trả lời.”
Ngôn Khanh gần như suýt buột miệng thốt ra câu “Không có gì”.
Lời đến bên miệng lại kịp thời nhịn xuống.
Đôi mắt cô lại một lần sáng lên.
Nếu ngang ngược không thể khiến Hoắc tổng thất vọng, vậy…… bạn trai nói không chừng có thể!
Lấy trình độ biến thái, dục vọng khống chế và thói ở sạch sẽ của anh, đoán chừng trước kia chỉ cần Vân Khanh tiếp xúc với người đàn ông khác một chút anh cũng sẽ tức giận. Nếu lừa anh cô và Hạ Minh Cẩn đã từng kết giao, khả năng dưới cơn giận dữ anh sẽ thực sự ném cô ra khỏi xe.
Tuyệt vời.
Ngôn Khanh không chịu buông tha cho cọng rơm cứu mạng này, to gan nói: “Hạ Minh Cẩn? Anh ta là bạn trai cũ của tôi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, bầu không khí như rơi vào hầm băng.
Bàn tay đang vỗ về cô dừng lại, điều hòa trong xe phảng phất như không chạy, cô nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề, xương cốt toàn thân không khỏi lạnh buốt.
Cô có chút hoảng hốt, thử bổ sung: “Chúng tôi…… thời điểm ở Canada từng kết giao, hiện tại đã chia tay rồi, anh…… Đừng đi tìm anh ta gây phiền toái, anh ta vô tội.”
Ngôn Khanh máy móc nói dối, không dám nhìn sắc mặt Hoắc Vân Thâm.
Nhân lúc anh không đề phòng, cô nắm chắc cơ hội rời khỏi chân anh, trốn tới một góc cách anh xa nhất, ôm lấy đầu gối, chờ anh nổi trận lôi đình ném cô ra ngoài.
Nhưng qua một hồi lâu, trước sau Hoắc Vân Thâm vẫn không hề có tiếng động.
Rốt cuộc Ngôn Khanh chịu không nổi, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào trong xe, phất qua sườn mặt anh, đôi con ngươi màu đen khép hờ xuất hiện vài vệt nước.
Cô lập tức đau thấu tim.
Loại đau đớn tàn nhẫn này dường như xuất phát từ nơi sâu thẳm bên trong linh hồn.
Cô hơi há miệng, không khỏi muốn giải thích hai câu, lúc này Hoắc Vân Thâm đột ngột lên tiếng, nói đứt quãng: “Xác định, chia tay?”
“…… A.”
Anh quay đầu đi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thanh âm vặn vẹo có chút nghe không rõ: “Chia tay thì tốt rồi.”
Ngôn Khanh che đôi mắt lại, muốn đợi cơn đau âm ỉ trong lòng qua đi, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của An Lan.
“Ngôn Ngôn, chân em thế nào rồi? Thực xin lỗi vì chị đã không kịp thời phát hiện ra chân em bị thương, ngàn vạn đừng nóng giận.”
“Chuyện Tống Tuyết Nhiên đã được xử lý tốt, hiện tại nhà sản xuất đã chính thức khai trừ cô ta ra khỏi chương trình. Chỉ qua mấy tiếng, tất cả những lịch sử đen tối hãm hại đồng đội của cô ta đã bị phát tán trên mạng khiến dư luận vô cùng xôn xao. Cô ta hoàn toàn bị phế rồi, suốt một buổi trưa vừa khóc vừa nháo, thế mà còn có mặt mũi không cam lòng.”
“Về phần đoạn cuối cùng kia, ý của Hoắc tổng là nghe theo quyết định của em, em thấy nên để nguyên, cắt ghép hay chỉnh sửa?”
“Ngôn Ngôn, thì ra nhà em có giao thiệp với Hoắc gia, từ nhỏ đã quen biết Hoắc tổng, cho nên anh ta mới cố ý tham gia chương trình để quan tâm em, chuyện lớn như vậy vì sao lúc trước em không nói? Nếu em nói với chị, chắc chắn em sẽ không phải chịu loại tội này.”
Ngôn Khanh không trả lời, bàn tay nắm chặt di động, cả người đều chua xót.
Trước đó Hoắc Vân Thâm luôn thể hiện tính cách vô cùng độc tài, kỳ thật anh đều yên lặng tiếp thu ý kiến của cô, ngầm xử lý lưu loát những việc này, cũng tôn trọng ý nguyện của cô, đồng ý sửa lại đoạn cuối cùng trong buổi ghi hình.
Thế nhưng cô đã làm gì.
Gần như cả ngày đều bắt nạt anh như vậy.
Ngôn Khanh thở dài một hơi.
Ngay cả bạn trai cũng nói ra rồi, tuy nhiên Hoắc Vân Thâm vẫn không mảy may có ý tứ ghét bỏ cô. Anh phải khó chịu tới mức nào mới nặn ra được một câu “chia tay là tốt rồi”.
Vô ích thôi, tất cả những kỹ xảo của cô đều không thể khiến anh dao động.
Ngôn Khanh nhận thua, cô không có lựa chọn nào khác.
Chiếc xe trở lại nơi ghi hình, đậu dưới mái hiên.
Hoắc Vân Thâm cúi người xuống cẩn thận đeo giày vớ vào cho cô, ngón tay không một chút độ ấm, lạnh như băng.
Ngôn Khanh đè nặng cảm xúc, đẩy cửa xuống xe, ngay khoảnh khắc đóng cửa xe, bên trong liền truyền đến tiếng ho khan trầm đục, rồi lại cật lực che giấu, không muốn để cô nghe thấy tiếng.
Trời lạnh như vậy cô còn bắt anh lần lượt đi ra ngoài xếp hàng mua đồ, vốn dĩ thân thể đang bị đau dạ dày hiện tại sẽ càng đau hơn.
Cuối cùng Ngôn Khanh cũng bị đánh bại.
Một sự xúc động nào đó khiến cô không có cách nào khắc chế, thân thể cô dường như có ý thức độc lập. Cô đóng sầm cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong phòng, nhờ Âu Dương đưa túi xách và bình giữ nhiệt cho mình.
Sau khi trao nhận đồ ở dưới tầng 1, Ngôn Khanh tìm thấy táo đỏ trà gừng trong túi, pha một ly với nước sôi, lại lấy ra viên ngậm nhuận cổ họng, siết chặt trong lòng bàn tay.
Quả nhiên chiếc xe thương vụ vẫn còn ngừng ở nơi đó, tấm kính tối đen nhìn không ra người bên trong.
Ngôn Khanh đã quên mất cơn đau ở chân trái, thở phì phì đuổi tới cửa xe bên cạnh Hoắc Vân Thâm, dùng tay gõ gõ lên cửa kính.
Cánh cửa lập tức mở ra.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Ngôn Khanh có chút nói năng lộn xộn: “Vừa rồi…… Vừa rồi tôi nói dối, Hạ Minh Cẩn xác thật từng theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý, tôi chưa từng nói chuyện yêu đương với anh ta, những người khác cũng không.”
Cô không dừng lại, một tiếng trống khiến tinh thần cô hăng hái nhét bình giữ nhiệt vào trong tay anh: “Cái này, trà gừng, ấm dạ dày, trở về nhớ uống.”
“Còn có……” Cô lại xé mở một viên kẹo ngậm, có chút thô lỗ trực tiếp nhét vào giữa môi anh: “Anh, anh cảm lạnh đúng không? Ăn kẹo này sẽ không còn ho khan.”
Ngôn Khanh không nâng mắt, cô không có tự tin đối diện với ánh mắt của Hoắc Vân Thâm.
Đưa đồ xong rồi cô lại cảm thấy cứ đi như vậy không tốt lắm.
“Kỳ thật cho dù anh có làm khó người khác tới đâu cũng chưa bao giờ cố ý bắt nạt tôi, cho nên tôi muốn xin lỗi anh về hành vi quá khích ngày hôm nay.”
Ngôn Khanh mím đôi môi đỏ mọng, nhất thời cũng nghĩ không ra lời nào thích hợp để an ủi, Hoắc tổng thích nghe chuyện gì nhất?
A…… Nghĩ ra rồi.
Cô do dự vươn tay ra run rẩy sờ soạng trên đầu Hoắc tổng, dưới ánh trăng âm điệu của cô vừa mềm vừa nhẹ, giống như an ủi đứa trẻ bị thương: “…… Thâm Thâm bảo bối, thực xin lỗi, hôm nay khiến anh chịu ủy khuất rồi.”