Đọc truyện [Khải-Thiên] Định Mệnh Đưa Em Gần Anh – Chương 2: Sống Chung Nhà? Đã Làm Sai Sao?
Một ngày đẹp trời. Những giọt sương còn vướng nhẹ trên những tán lá xanh. Những chú chim hót véo von chào ngày mới. Những ánh nắng ban mai chiếu gọi trên căn biệt thự màu trắng, biệt thự nhà họ Vương.
– Mama ! Đứa nhóc hôm qua lên phòng con là ai vậy ạ ? – Tiểu Khải chau mày thắc mắc.
– Đứa nhóc nào cơ ?- Mẹ anh thắc mắc.
– Đứa nhóc mà để tóc trung phân ấy ạ !
– Ý con là Thiên Tỉ à ? – mẹ anh nhớ ra.
– Thiên Tỉ…
– Phải ! Gia đình Thiên Tỉ tội lắm con ạ ! Ba cháu vừa mới mất 3 tháng thôi, mẹ cháu ấy đến đây mong gia đình ta cho phép 2 mẹ con được ở lại đây ! Nếu con đã gặp em rồi thì mau làm quen với em nhé ! Phải nhường em nghe không ? – mẹ anh hiền hậu nói.
– Vâng !…
~Tối hôm ấy
~~Tại nơi mà có những người đầu bếp làm việc, những món ăn thơm phưng phức hấp dẫn mọi người. nhà bếp nhà họ Vương.
Có cậu bé tóc trung phân ngồi trên ghế ăn ngắm nhìn những món ăn được bày trí đẹp mắt trên bàn. Chú Hoàng, người bếp trưởng của gia đình nhà họ Vương làm ra những món ngon nào là tôm hùm, cua rang, mực nướng….. Rất nhiều món ăn hấp dẫn và tất nhiên cũng có đùi gà quay ! Cậu nhìn những cái đùi gà quay đặt trên bàn không rời mắt. Cậu vừa nhìn vừa chảy nước vãi. Đúng là cậu nhóc háo ăn mà !
– Chú Hoàng ! Đùi gà quay này là làm cho ai vậy ạ ? – Thiên Tỉ tò mò hỏi chú bếp trưởng.
– À ! Đùi gà quay là làm cho cậu chủ Tuấn Khải đấy cháu ạ ! ^^ – ánh mắt ôn nhu mỉm cười nhìn cậu.
Ánh mắt không rời cái đùi gà quay mà nói với chú :
– Vậy ạ ? Vậy chắc là Tuấn Khải thiếu gia phải ngoan ngoãn, nghe lời lắm mới được ăn đùi gà phải không chú ? – mắt tròn xoe ngây thơ hỏi chú Hoàng.
– Đúng rồi đấy ! Cậu chủ rất ngoan, lễ phép và lịch sự nên mới được ăn đùi gà quay ! Vậy nếu Thiên Tỉ muốn ăn thì cũng phải thật ngoan ngoãn, vâng lời giống cậu chủ mới được nhé ^^ – Chú Hoàng nói với Thiên Tỉ.
– Vâng ^^ Cháu biết rồi ạ !
Vừa nói xong câu lại nở một nụ cười rạng rỡ làm cặp đồng điếu hiện rõ hơn làm cho ai đó nhìn mãi không chớp mắt. Nhưng rồi lấy lại vẻ phong độ thường ngày (ây da, mới có 5 tuổi mà bày đặt phong độ này phong độ nọ rồi) mà bước lại gần Thiên Tỉ nhìn cậu rồi quay sang nói với chú Hoàng :
– Chú ơi ! Con dẫn em Thiên Tỉ đi chơi một chút nha chú ^^
– Cậu chủ đấy à ? Cậu cứ tự nhiên ạ ! Chú phải làm công việc của chú rồi ! Thiên Tỉ đi chơi với cậu chủ nhé ! – quay sang cười rồi nói với cậu nhóc đáng yêu.
– Cậu chủ ? Người này ấy ạ ?? – Ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Khải.
-Phải rồi ^^ Thiên Tỉ với cậu chủ đi chơi vui vẻ nha !! – Chú Hoàng vẫn cười.
– Ơ !! Nhưng mà….
Chưa kịp nói hết câu đã bị Tiểu Khải nắm tay dẫn đi rồi !
– Thiên Tỉ ! Đi chơi với anh nha ^^
-………… – Thiên Tỉ im lặng đi theo cậu chủ.
~~- Này ! – Tiểu Khải chau mày nhìn Thiên Tỉ.
– ……. – Thiên Tỉ nhìn Tiểu Khải im lặng.
– Tôi đang nói với cậu đấy ! Sao không trả lời ? – Tiểu Khải hơi lớn tiếng.
– Ai ?? Em ạ ? – Thiên Tỉ hỏi Tiểu Khải !
– Em ư ? Ha ha ha !! Em sao !? Cậu sao ? Ha ha ! Cậu lấy tư cách gì mà xưng em với tôi ? – Tiểu Khải nhếch mép.
-…..- Thiên Tỉ nhìn Tiểu Khải.
– Tôi còn chưa tính sổ cậu vụ vào phòng tôi mà không xin phép rồi đấy ! – Tiểu Khải quát lớn.
– …….. – Thiên Tỉ vẫn im lặng.
– Cậu đang khi dễ tôi đấy à ? Sao lại im lặng ? Hả ? – Chau mày.
-………..- Vẫn im lặng.
– Hứ ! Tưởng mình ngon lắm sao ? Dù gì vẫn là thứ mồ côi cha ! HA HA HA !!!! – Tiểu Khải cười lớn.
– Phải ! Tôi mồ côi cha đấy……….. Đã vậy thì sao ?? – Thiên Tỉ giọng khàn khàn đáp lại lời Tiểu Khải.
-……- Tiểu Khải nhìn Thiên Tỉ im lặng.
– Tôi không may mắn như anh ! Có cha có mẹ ! Ba tôi mất thì đã sao ?
Vừa nói dứt câu Thiên Tỉ liền chạy đi mất ! Nước mắt cậu lại rơi lần nữa. Lần này đã là lần thứ 2 cậu khóc vì anh rồi ! Nhưng cậu chả làm gì anh cả… Anh ! Vương Tuấn Khải ! Đồ đáng ghét !
Nhìn bóng dáng Thiên Tỉ xa dần Tiểu Khải đứng ngây người ra….
– Mình….. Đã nói gì sai sao ??? Phải không ??? – Tiểu Khải mặt đợm buồn nhìn xuống đất.
Mà kể cũng lạ, từ trước đến giờ chưa lần nào Vương Tuấn Khải, Thiếu Gia nhà họ Vương cảm thấy hối hận khi quát mắng một ai cả ! Thế mà bây giờ, khi thấy Thiên Tỉ chạy đi với giọt lệ đang rơi trên khóe mắt như thế lại cảm thấy buồn như vậy !
~HẾT CHƯƠNG 2