Đọc truyện [Khải-Thiên] Định Mệnh Đưa Em Gần Anh – Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ
Tại một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ đến mức không thể nào cũ kĩ hơn được nữa. Có tiếng khóc của một cậu bé chừng 3,4 tuổi cất lên. Cậu khóc, phải, khóc rất nhiều. Vì sao cậu khóc ư ? Cậu khóc vì ba cậu…. Đã ra đi mãi mãi do căn bệnh ung thư. Cậu còn rất nhỏ để hiểu chuyện nhưng khi thấy ba cậu nhắm mắt không một lời từ biệt thì nhất định cứng cõi đến đâu cũng phải rơi lệ….
– Baba ! Ba tỉnh lại đi. Ba hứa sẽ dẫn con đi ăn đùi gà quay mà, nhưng sao mà lại ngủ ??? Ba mau tỉnh dậy dẫn con đi ăn mau lên, ba không tỉnh là con giận thật đó – Tiếng nói nhỏ kèm theo những giọt lệ của cậu bé khi ba cậu mất.
– Thiên Tỉ à ! Ba con mất rồi, không thể dẫn con đi ăn đùi gà quay được nữa. Con đừng gọi ba nữa, ba sẽ không nghe thấy những gì con nói đâu. – Mẹ cậu cũng nước mắt ướt đẫm gương mặt xinh đẹp ấy, nói nhẹ nhàng bên tai cậu.
– Con không muốn, con muốn đùi gà……. ba mau tỉnh dậy đi… – Vẫn câu nói của cậu bé lúc nãy.
Ta là gạch phân cách thời gian
~3 tháng sau
~~- Chào chị ! – Mẹ Thiên Tỉ khẽ nói với mẹ anh.
– Chị ngồi đi – mẹ Tuấn Khải cũng nói giọng nhẹ nhàng.
– Hôm nay, tôi dẫn cháu đến đây. Vì anh nhà đã mất cũng đã 3 tháng. Mong chị có thể giúp mẹ con tôi có chổ ở ổn định, tôi chỉ cần có chổ ăn chổ ngủ là đủ, không cần gì hơn… Chị bắt tôi lau nhà, hay quét dọn gì cũng đều được cả – Mẹ cậu vừa nói nước mắt vừa rơi.
– Sao lại bắt chị làm việc như vậy được chứ… Dù gì.. Thì anh Dịch cũng là anh em kết nghĩa với chồng tôi mà. – Mẹ anh nói.
– Tôi không thể ăn của chị, ở của chị mà không làm việc được. Chỉ mong chị cho phép 2 mẹ con tôi được ở lại đây. – mẹ cậu nói giọng khẳng định.
– Nếu chị muốn vậy thì tôi cũng chịu vậy thôi. – Mẹ anh nói.
~Ta là gạch phân cách thời gian nói chuyện của mama 2 chàng
Tại một căn phòng nhỏ vừa đủ cho 2 người ở, toàn một màu đỏ bao quanh lấy căn phòng. Đồng hồ treo tường in hình gấu Rilakkuma được đặt gần cửa sổ phòng. Tấm rèm cửa màu trắng sọc giữa căn phòng toàn màu đỏ thắm. Cửa ra vào được đặt ở góc bên trái giường ngủ. Có cậu bé nhỏ hí ha hí hửng chạy một mạch vào phòng mà ngắm vẻ đẹo của căn phòng rồi chợt hét lên :
– AAAAAAAAAAAA !!! Căn phòng đẹp quá. Còn to hơn cả nhà cũ của chúng ta nữa mẹ ạ- Thiên Tỉ hét lên khiến cho những chú chim đang đậu trên cành bỗng dưng cất cánh mà bay không chút do dự.
– Phải !!! Con phải thật ngoan ngoãn nghe không ? Không được chạy phá lung tung đâu đấy – Nụ cười của bà cũng đã lâu rồi chưa hé nhưng hôm nay thấy cậu nhóc nhà mình vui vẻ đến vậy cũng bất chợt cười nhẹ.
– Vâng ạ ! ^^
Cậu nhóc nhỏ thật là nghịch. Chạy khắp nhà không yên vị cho đến khi cậu nhìn thấy căn phòng toàn 1 màu xanh lam ở tầng 3 của căn biệt thự xa hoa này. căn phòng màu xanh ấy sao lại hấp dẫn cậu hơn cả đùi gà quay….. Vì quá tò mò muốn biết có gì trong căn phòng mà cậu nhóc đã chạy thẳng vào trong mặc cho những chị giúp việc trong nhà ngăn cản.
– A ! Phòng đẹp quá còn rộng nữa !! – Thiên Tỉ là hét lần nữa.
Bổng từ trong phòng tắm bước ra một cậu nhóc chỉ khoảng 5 tuổi đầu. Đôi mắt nhìn người mới vào phòng không rời. Ôi thôi !!!! Cậu nhóc này chuẩn bị hét rồi đây….
– Này !!!!!!! Cậu ở đâu chui ra thế hả ??? Biến ngay cho tôi !!! làm cái quái gì trong phòng tôi thế hả ?? – Tiểu Khải hét to không kém gì Thiên Tỉ lúc nãy…
– Tôi.. Tôi…… – Thiên Tỉ nói giọng khàng khàng.. sắp khóc rồi !!
– Gì vậy trời !! Mau nước mắt thế !! Tôi đã làm gì cậu sao mà lại khóc ???? – Tiểu Khải nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt khó hiểu.
– Anh nhớ đấy !! Hôm nay anh mắng tôi….. – Vừa nói xong câu Thiên Tỉ chạy một mạch ra ngoài mà không thèm ngó nhìn người trong phòng….
Bỏ lại một dấu chấm hỏi to đùng cho người ở lại…..
– Cái quái gì đang diễn ra thế ?? TRỜI Ạ !!! TELL ME WHY !!! – Tiểu Khải cáu rồi :33333333
~~HẾT CHƯƠNG 1