Khai Quốc Công Tặc

Chương 457: Phiêu tơ (32)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 457: Phiêu tơ (32)

– Việc này…

Trình Danh Chấn bị hoảng sợ. Hắn không ngờ Đậu Kiến Đức lại nắm được tình hình trước kia của mình tỉ mỉ đến vậy. Cứ như vậy, các động tĩnh sau khi Minh châu quân quay về Bình Ân, e rằng cũng khó thoát được con mắt của đối phương.

Nhưng đột nhiên Đậu Kiến Đức nhắc tới Từ Mậu Công, rốt cuộc là muốn làm gì? Trong lòng dâng sóng, trên mặt hắn cố gượng cười, bình tĩnh nghĩ lại một chút, rồi thấp giọng bẩm báo:

– Đó đều là những chuyện rất lâu về trước. Chỉ vì bọn họ từng thu nhận và giúp đỡ Vương Nhị Mao, cho nên hai bên có đi lại. Nhưng sau khi Ngõa Cương Quân bội bạc, thì thần cũng cắt đứt giao tình với Từ Mậu Công.

– Ta biết, ta biết!

Đậu Kiến Đức đoán Trình Danh Chấn hiểu lầm ý của mình cười xua tay:

– Trước kia ngươi có giao tình với bọn họ là chuyện của trước kia rồi. Nếu Lão Đậu ta để ý, thì sẽ không đưa ngươi đến nha môn đâu.

– Chủ công tín nhiệm, cả đời thần không quên.

Trình Danh Chấn hổ thẹn đỏ bừng cả mặt, đứng dậy chắp tay tạ tội. Lời nói của Đậu Kiến Đức rất hợp lý, nếu không tín nhiệm Trình Danh Chấn, dù võ công tốt thì ai chịu thân không mang binh khí, một mình chạy đến trong huyện nha huyện Bình Ân? Nếu chẳn may Minh Châu doanh gây khó dễ đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao.

– Cái gì mà thần với chả không thần, ngồi xuống, ngươi xem đầu ta lại choáng rồi!

Đậu Kiến Đức cười, đi đến trước mặt Trình Danh Chấn, hai tay đè chặt xuống vai của đối phương:

– Ngồi xuống, luận về công, chúng là là quân thần. Luận về tư, ngươi gọi ta là Đậu thúc cũng được. Tuy khoảng cách giữa chúng ta hơi xa nhưng tình cảm không xa chút nào. Nếu không, lúc đầu cần gì phải đi đến bước thế này?

– Vâng. Chủ công nói rất phải!

Cảm giác có áp lực từ trên vai, Trình Danh Chấntừ từ ngồi xuống. Trong lòng hắn suy nghĩ ngổn ngang trăm bề. Dù là đối phương cố tình tỏ ra tốt, hay thật lòng cũng thế, có gan một mình cưỡi ngựa vào Bình Ân, chỉ với dũng khí đó thôi cũng đủ khiến hắn phục sát đất.

Nhưng đối với bản thân Đậu Kiến Đức đã làm được những việc gì? Hổ dữ và rắn độc? Bằng mặt mà không bằng lòng? Cẩn thận phòng bị? Nhưng dù là thế nào cũng chưa thể xác nhận do một mình thần tử gây lên? Nhưng nói không làm như vậy… trong lục lâm này máu chảy đầm đìa, xác chết đung đưa trước mắt khiến hắn đêm đêm không thể yên giấc được. Trong tiếng cười đao búa, mây mưa bất thường, trước khi xảy ra một trận máu tanh không phải đã từng là ánh mặt trời tươi sáng đó sao?

– Ngồi xuống, ngồi xuống, xem ngươi kìa, làm gì mà phải căng thẳng như vậy?

Cảm thấy cơ thể Trình Danh Chấn cứng đờ, Đậu Kiến Đức tiếp tục cười an ủi:

– Sở dĩ ta hỏi ngươi có quen Từ Mậu Công hay không không phải là để trách cứ ngươi. Ta muốn liên lạc với Từ Mậu Công, hy vọng ngươi có thể ở giữa làm sợi chỉ liên hệ.

– Chủ công muốn liên lạc với Từ Mậu Công?

Cơ thể Trình Danh Chấn lại cứng đờ ra, dường như còn kinh ngạc hơn lúc bị hỏi giao tình của mình với Ngõa Cương Quân:


– Nhưng y là Tam đương gia của Ngõa Cương Quân!

– Đó là chuyện trước đó rồi!

Đậu Kiến Đức cười nhẹ lắc đầu:

– Ngươi còn không biết đó thôi. Địch Nhượng bị Lý Mật chặt đầu, Từ Mậu Công cũng đã mất nửa cái mạng. Đơn giản là Lý Mật muốn mượn tay của y để thu phục nội doanh Ngõa Cương, cho nên mới không hạ lệnh giết y.

– Chuyện lúc nào vậy?

Hai mắt Trình Danh Chấn tròn xoe, suýt nữa thì lại nhảy dựng lên. Nhưng trên thực tế, thông qua trạm canh gác hắn cho thăm dò có biết về tin tức nội bộ Ngõa Cương Quân, chỉ là không tỉ mỉ như Đậu Kiến Đức nắm được mà thôi. Bởi vậy đành phải giả ngốc để che dấu sự thất thố vừa rồi.

Quả nhiên là Đậu Kiến Đức không nghi ngờ gì cả, hoặc nói là ông ta căn bản không quan tâm trong lòng hắn giở trò gì:

– Việc này sớm đã truyền ra giang hồ, chỉ là cách nói không giống nhau mà thôi. Căn cứ vào tin hồi báo bí mật, hẳn là phát sinh cùng lúc chúng ta tấn công quận Thanh Hà. Lý Mật bày Hồng Môn Yến mời Địch Nhượng, sau đó quẳng chén làm hiệu, giết sạch con cháu và tâm phúc của y. Đơn Hùng Tín bị ép phải đầu hàng, sau khi Từ Mậu Công trúng một đao. Đại tướng Trình Tri Tiết lãnh binh ở bên ngoài, sau khi biết được tin tức liền điều quân về cứu Lý Mật nhưng lại bị Tần Quỳnh và La Sĩ Tín thuyết phục, giao hơn một vạn quân tính nhuệ giao lại cho Lý Mật…

Kết hợp câu chuyện mà y kể với những gì mình biết, biến cố của Ngõa Cương Quân dần được sáng tỏ. Theo hắn, với tính cách hổ lang của Lý Mật sau khi có được Bùi Nhân Cơ và đám người Tần Thúc Bảo ủng hộ đương nhiên sẽ không can tâm ở dưới trướng của Địch Nhượng. Cho nên giết chủ tự lập, điều này đã xảy ra trong nội bộ Ngõa Cương Quân. Chỉ tiếc rằng Từ Mậu Công, Tạ Ánh Đăng quang minh chính trực, rõ ràng là anh hùng từ đó lại rơi vào vũng bùn không thể kìm chế nổi.

– Sau khi Nguyên Bảo Tàng bị chúng ta đuổi khỏi quận Võ Dương, liền đi Cấp Quận. Không biết y dùng thủ đoạn gì mà thuyết phục Thái thú quận Trương Văn Kỳ, không ngờ lại đem toàn bộ nhà kho Lê Dương tặng cho Lý Mật!

Nói xong tin tình báo của Ngõa Cương Quân, Đậu Kiến Đức lại tung ra một tin khiến người ta khiếp sợ.

– Đáng!

Trình Danh Chấn tức giận đấm một cái chửi tên Nguyên Bảo Tàng vô liêm sỉ ầm lên:

– Y ăn bổng lộc của Đại Tùy sao lại hạ thủ hơn bất cứ ai được? cái này không thể, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Ngõa Cương Quân bị đánh đổ ngay trước cổng nhà chúng ta được. Nếu Vương gia chuẩn bị chỉ huy xuôi về nam, thần nguyện lại mặc áo giáp!

– Hiện tại chúng ta còn chưa đủ sức mạnh để đánh với Ngõa Cương Quân!

Đậu Kiến Đức rất hài lòng với biểu hiện của Trình Danh Chấn, liền cười an ủi:

– Với binh lực của chúng ta bây giờ, dù phải trả giá đắt thế nào… đích xác có thể lấy được nhà kho Lê Dương, lương thực bên đó có thể chúng ta ăn không hết, cũng không vận chuyển đi, hạ nhẫn tâm thiêu đốt nó, lại bị trong thiên hạ thóa mạ. Nếu chẳng may Lý Mật mang theo đám người Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết đến cướp thì chúng ta phải đối đầu với chúng rồi…

– Chủ công nói chí phải.

Trình Danh Chấn ngồi vững trên ghế, nhẹ nhàng gật đầu:

– Nhưng Ngõa Cương Quân đã dẹp xong, nhà kho Thượng Lạc lúc này lại thêm nhà kho Lê Dương chẳng phải như hổ thêm cánh sao?


– Cho nên, ta mới muốn thông qua ngươi để liên hệ Từ Mậu Công. Lúc này phụng mệnh ra khỏi Lê Dương cũng chỉ có thể vị này Tam đương gia của Ngõa Cương!

Đậu Kiến Đức cười gật đầu tỏ vẻ bí hiểm.

– Lý Mật phái Từ Mậu Công ra trấn Lê Dương?

Thực sự là lúc này Trình Danh Chấn có chút kinh ngạc. Lúc trước dù là Ngõa Cương Quân nội chiến cũng được, Nguyên Bảo Tàng hiến cả quận cho kẻ địch cũng được, hắn đã nghe và có thể phân tích nguyên nhân xảy ra sự việc. Nhưng Từ Mậu Công sắp xếp Từ Mậu Công ra trấn Lê Dương thì đúng là nằm ngoài sự đoán của hắn. Thay đổi vị trí đó cho Lý Mật, cũng không muốn giam lỏng, tránh cho một ngày nào đó người này sẽ đến đoạt quyền vì báo thù cho Địch Nhượng. Dù thế nào thì thả người này đi xa như vậy, đều từ từ khiến mình bị thương?

– Kế hiến dê cho hổ, ngươi đã nghe nói chưa?

Lời của Đậu Kiến Đức lại từ trên đầu truyền đến, giống như sau sương mù là ánh mặt trời vậy.

– Lý Mật muốn mượn tay chúng ta để giết Từ Mậu Công.

Trình Danh Chấn run lên, bừng tỉnh ngộ:

– Tahiểu rồi, vậy là y và Ngõa Cương Quân không so đo thù cũ, cho nên không thể xuống tay với Từ Mậu Công. Cho nên phái Từ Mậu Công đến Lê Dương. Chờ chủ công mang binh đi thay y diệt trừ người này!

– Không phải ta vừa nói với ngươi rồi sao? Lương thực nhà kho Lê Dương quả thực quá lớn, ăn không hết, cũng không thể thiêu hủy được. Tổn thấy mấy ngàn vạn tấn lương thực, trừ đi một mối họa lớn trong lòng, cuộc mua lớn này dù thế nào cũng không có lời!

Đậu Kiến Đức cười cười, bỏ tay đặt trên vai Trình Danh Chấn ra, từ từ trở về vị trí của mình, tiếp tục nói.

– Chủ công đúng là sáng suốt, thần lấy làm hổ thẹn!

Trán Trình Danh Chấn toát ra mồ hôi lạnh. Lời nói đó cũng không phải là cố ý nịnh bợ đối phương. Chính xác từ lúc hai bên tiếp xúc đến giờ, dù là cố tình giả vờ cũng được, mà vô tình cũng được. Cách nhìn, thủ đoạn, mưu lược của Đậu Kiến Đức đều cao hơn hắn.

– Ngươi cũng không cần phải quá khiêm nhường. Hồi còn bằng tuổi ngươi, mọi mặt ta còn không bằng ngươi đâu!

Đậu Kiến Đức nhón trái mơ cho vào miệng, thưởng thức hương vị mà đáp lại.

Là người đều có lòng hư vinh, từ người làm vương tướng đến người buôn bán nhỏ đều như vậy.Đậu Kiến Đức không hề thích nghe lơi a dua, nịnh bợ nhưng nếu thực sự là thành tựu do mình làm ra thì vẫn muốn có người nhìn thấy và phải được ngưỡng mộ, kính nể. Đây cũng là nguyên nhân mà ông ta rất thích mỗi khi nghiên cứu thảo luận vấn đề với Trình Danh Chấn. Nói thật, ông ta rất thích nói chuyện với hắn. Đối phương không giống đám người Tào, Vương. Đối phương cũng đủ thông minh chỉ cần nhìn một chút là hiểu thấu. Đồng thời đối phương lại vô cùng khiêm tốn, cũng không giống người được gọi là “danh sĩ”, đại hiền, rõ ràng ánh mắt và mưu lược không bằng mình lại muốn ra vẻ cao siêu, dù kém cũng không nhận, Chủ công tán thưởng người khác một câu mà cứ như là làm cho giá trị của mình thấp đi vậy.

– Chủ công cũng không cần quá khiêm tốn.

Trình Danh Chấn cười đáp lại:

– Nếu thần có được một nửa kiến thức của chủ công, ngày đó đã không bị triều đình và Ngõa Cương Quân cho vào tuyệt cảnh.


– Ha ha ha, tên tiểu tử này miệng lưỡi ngươi ngọt như mía mật vậy!

Đậu Kiến Đức cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Trình Danh Chấn thân thiết hơn:

– Chúng ta cũng đừng thổi phồng nhau nữa. Người trong nhà khen người trong nhà, khen lên trời cũng chẳng ích gì. Nghiêm túc mà nói, ta muốn thu phục Từ Mậu Công, lúc này ngươi thấy có thể được không?

– Thần sẽ hết sức thử một lần!

Trình Danh Chấn không cười nữa, mà lại ngồi thẳng lên:

– Nhưng chủ công đừng hi vọng quá nhiều!

– Vì sao, chẳng lẽ Từ Nhị không biết xấu tốt? Muốn can tâm ở trong tay Lý Mật sao?

Đậu Kiến Đức ngây người ra một lúc rồi kinh ngạc nói.

– Theo thần được biết thì y vô cùng kiêu ngạo!

Trình Danh Chấn nghĩ một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình:

– Y chịu thiệt thòi lớn từ Lý Mật như vậy, có thể dễ dàng bỏ qua sao? Chỉ khi nào chủ công biến oán thù riêng tư của họ thành chuyện của hai nước, lại muốn động thủ trả thù có thể không tiện.

– Cũng đúng, với thực lực trước mắt của chúng ta vẫn còn quá yếu!

Bị thuộc hạ dội cho một gáo nước lạnh, Đậu Kiến Đức không tức giận ngược lại còn trở lên bình tĩnh hơn:

– Nếu như Từ Mậu Công muốn mượn tay người ngoài để báo thù, Triều định, Lý lão ẩu, Đỗ Uy Phục cũng không thua chúng ta. Y không nhằm vào Triều định, Lý lão ẩu mà lại nhằm vào chúng ta. Thằng ranh này!

– Chủ công cũng đừng phiền não, thử xem cũng tốt!

Thấy vẻ mặt vô cùng tiếc nuối của Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn lại nhỏ nhẹ an ủi.

– Nếu không thể, hà tất phải giữ lại làm trò cười!

Đậu Kiến Đức lắc đầu vẻ tiếc nuối lại được thay thế bằng vẻ cao ngạo. Chỉ có điều trong một chốc, mắt của ông ta lại sáng lên tươi cười:

– Nếu ta không thể thu hàng y mà tâm thầm cùng y? Từ Mậu Công sẽ không từ chối người giúp mình phục hồi sức mạnh chứ?

– Chủ công nói là…

Trình Danh Chấn có chút nghĩ không theo kịp sự thay đổi của Đậu Kiến Đức liền do dự hỏi. Rất nhanh, hắn thay đổi cười vỗ tay:

– Kế này rất hay, rất tuyệt diệu. Thần nguyện vì chủ công mà viết phong thư này. Dù nó không thể đuổi hổ nuốt sói nhưng ít nhất cũng có thể để Từ Mậu Công yên tâm dưỡng bệnh!

– Không được tình cảm lôi thôi quá, phải thực tế!


Đậu Kiến Đức vừa ăn mơ vừa dặn dò Trình Danh Chấn:

– Ngươi nghĩ cách nói cho Từ Mậu Công, nói lão Đậu ở đây sẽ nhu cầu thương thực cấp bách. Nguyện lấy sắt thô, củi, keo, nước sơn và lông ngỗng để đổi. Không đúng, là theo giao dịch của Ngõa Cương Quân. Đều là đồng đạo lục lâm? Ha ha, gần gũi, gắn bó canh gác, hỗ trợ cho nhau…

– Chủ công cao minh!

Trình Danh Chấn lại vừa khâm phục vừa hoang mang. Tốt xấu gì bây giờ vẫn phải phục Đậu Kiến Đức, nếu không gặp được một đối thủ như vậy còn không biết đối phương sẽ tính kế thế nào nữa.

– Đi viết, đi viết, đi viết ngay bây giờ. Nhanh trước khi mọi người vào thành sẽ xong, chúng ta có thể sớm an tâm đi uống rượu!

Đậu Kiến Đức không thèm để ý đến sự nịnh bợ của Trình Danh Chấn, cười thúc giục.

– Thần, tuân lệnh!

Trình Danh Chấn cười, bảo thân binh đi lấy giấy mực. Quay đầu như sực nhớ ra cái gì đó, hắn lại nói:

– Trước đó mấy ngày, La công tử đến U Châu nhưng thần không rõ suy nghĩ của chủ công, cho nên không kịp giữ y lại…

– Ta giữ y lại làm gì? Bắt cóc tống tiền chắc?

Đậu Kiến Đức cười sau đó lạnh lùng nhìn Trình Danh Chấn chằm chằm.

– Chủ công, chủ công không phải.

Ánh mắt của Đậu Kiến Đức khiến Trình Danh Chấn chột dạ, lời nói dối chuẩn bị lúc trước bây giờ lại không nói được câu nào:

– Quận chúa Hồng Tuyến, Hồng Tuyến…

– Có phải Hồng Tuyến nói ta làm ca ca muốn bắt La công tử làm con tin không?

Đậu Kiến Đức cười nhếch mép khiến người khác không biết rốt cuộc là y có ý gì:

– Có phải nó ngăn cản? Không cho ngươi giữ La Thành lại? Nó còn chủ động chuẩn bị ngựa, đồ cho La Thành, giục y chạy trốn?

– Chủ công dự đoán như thần ạ!

Mồ hôi lấm tấm trên trán Trình Danh Chấn, cúi đầu trả lời, biết rõ là Đậu Kiến Đức đùa nhưng hắn chủ động nhận thua:

– Thần vô dụng, xin chủ công trách phạt!

Mặc dù đoán định Đậu Kiến Đức không vì chuyện này mà trở mặt nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng căng thẳng. Đối phương thực sự rất cao mình, mình chỉ như con cá sống trong lọ thủy tinh dù giãy dụa thế nào cũng chỉ bị thua.

– Nên đi thì đi, nên ở lại thì ở lại, không phải tốt sao?

Đậu Kiến Đức nhìn nửa quả mơ, vẻ mặt như nhìn thấy cả thế gian tràn ngập mưa gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.