Khai Quốc Công Tặc

Chương 456: Phiêu tơ (31)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 456: Phiêu tơ (31)

Nhìn trình độ của mọi người xấp xỉ nhau, La Thành liền quyết định cáo từ mọi người. Trình Danh Chấn không nỡ rời, không kìm nổi mà nói:

– Mới có mấy ngày đã vội vã đi, ngươi vẫn còn bệnh, sắp đến Thanh Minh, trên đường sẽ có mưa xuân, chi bằng hãy ở lại mười ngày, nửa tháng nữa.

– Phải đi, phải đi rồi! Nếu không đi sẽ gây phiền toái lớn cho Trình huynh mất!

La Thành nhìn xung quanh thấy không có người ngoài liền cười chỉ lên trời phía Tây, cười giải thích.

Sau khi La Thành đđến được hai ngày, Trình Danh Chấn mới cho Đậu Kiến Đức phát tin, âm thầm dặn dò bên truyền tin Hoàng Nha Bảo, để y từ từ mà đi kéo dài thời gian đến Liêu Thành. Dù tính toán như vậy nhưng hiện tại Đậu Kiến Đức cũng đã nhận được tin. Nếu ông ta hạ lệnh ép khách ở lại… thì sẽ khiến cho Trình Danh Chấn rất khó làm.

Nghĩ như vậy, hắn cũng không kiên trì được nữa bèn gật đầu đề nghị:

– Vậy thì ở lại một buổi tối. Hôm nay chúng ta sẽ uống cho thật sảng khoái, sáng sớm ngày may đích thân ta sẽ tiễn La huynh đệ ra ngoài.

– Rượu có thể uống, tiễn thì xin được miễn. Bằng hữu hiểu nhau không cần phải khách sáo như vậy!

Qua hơn mười ngày điều dưỡng, nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sắc mặt của La Thành đã được phục hồi, tinh thần phấn chấn:

– Lúc về hãy giúp ta hỏi Đậu quận chúa một chút, xem nàng ấy có chuyện gì cần ta làm. Nếu tạm thời nàng chưa muốn về nhà thì có thể làm bạn đồng hành với ta.

Đám Ngũ Thiên Tích cười ầm lên, thầm nghĩ:

– Tiểu tử ngươi cũng thật là. Ngoài mặt thì không nói không giằng nhưng lại muốn lừa muội muội của Đậu Kiến Đức về nhà. Đến địa đầu U Châu, sinh gạo cũng tốt, mà cơm chín cũng được, còn không theo ngươi nữa sao? Đậu Hồng Tuyến đang cầu mà không được từ lâu rồi soa có thể cả ngày mặt sưng lên được.


Nghĩ trong lòng như vậy, ngoài miệng lại không nói rõ ra. Chỉ nói là La huynh đệ có tình có nghĩa người có giọt nước chi ân sẽ gặp được suối, cười khiến cho La Thành ngượng chín mặt, anh ta gãi đầu giải thích:

– Ta chuẩn bị đi về phía nam, tranh thủ lúc tình hình vẫn chưa loạn, dò hỏi anh hùng hào kiệt khắp nơi, chứ chưa về U Châu ngay.

– Bắt cóc tiểu mỹ nhân đến cha cũng không cần.

Ngũ Thiên Tích thầm oán trong lòng vẻ mặt lại làm như bừng tỉnh ngộ:

– Ồ, La huynh đệ vội vã đi như vậy hóa ra là còn có chuyện khác. Xuôi về Nam đường không thuận tiện, sau khi qua Hoàng Hà, hai bờ sông đều là địa giới của Ngõa Cương Trình Danh Chấn. Bọn họ vàng thau lẫn lộn, quân kỷ rất khó nói.

– Không sao, ta cũng không mang theo vàng bạc châu báu gì, sẽ không khiến người ta sinh lòng tham đâu. Nếu gặp chuyện như vậy nhân đó ta cứ lấy mấy chiêu mới lĩnh ngộ được ra thử.

La Thành nhún vai, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo.

Nhắc tới người không quan hệ, vẻ mặt y lại cao ngạo không thèm nghĩ đến ai. Đám người Ngũ Thiên Tích nín thở đứng nhìn, cũng không nói thêm những lời thừa thãi. Đứng ở góc độ bằng hữu, Trình Danh Chấn cũng ủng hộ ý tưởng chu du của y, hắn gật đầu cười nói:

– Đi đường ngàn dặm như đọc một quyển sách. Nếu không còn nhiều chuyện, ta cũng muốn ra ngoài một chút. Tuy nhiên huynh đệ vẫn phải chút ý một chút, giang hồ hiểm ác, kẻ giết người chưa chắc võ công đã tốt, hại người chỉ cần dùng một con dao nhỏ ũng đủ rồi.

– Đa tạ Trình huynh đã nhắc nhở.

La Thành nhẹ nhàng gật đầu:


– Lúc đầu ta không đi U Châu, vốn cho rằng thiên hạ là đỉnh đầu như vậy. Kết quả nhìn thấy hào kiệt thật mới biết rốt cuộc sức của mình đến đâu. Cho nên cơ thể khỏe rồi, muốn ra ngoài chu du một phen bổ sung kiến thức.

Nghe La Thành nói đến chuyện mình bị Lý Trọng Kiên làm cho thiệt hại nặng nề, Trình Danh Chấn không kìm nổi thở dài một hơi:

– Đúng vậy, tính ra Trình mỗ thật có vinh hạnh rồi, ngày nào cũng có thể cùng hổ đói làm hàng xóm!

– Cũng không cần phải sợ y. Mấy hôm nay, ta suy nghĩ, với thực lực trước mắt của Trình huynh, đánh với hổ đói nhất định chỉ là lời nói suông. Muốn bắt hổ chưa chắc đã khó.

La Thành ngẫm nghĩ, lúc sắp chia tay thì trình trọng đề nghị.

– Thật sao?

Trình Danh Chấnvui vẻ thưởng thức.

– Quân tử nói thẳng hà cớ phải bắt nạt. Người kia vẫn tự xưng là trung quân yêu dân, Trình huynh…

La Thành đi lên nửa bước, nhắc nhở thì thầm. Mới nói được một nửa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập. Đậu Hồng Tuyến mặc trang phục của nam nhi, cầm mã giáo, cưỡi một con tuấn mã trắng, phía sau còn hai con ngựa không yên vội vã xông vào.

– A, quận chúa đại giá quang lâm.


Hơn mười ngày gần đây, mọi người nhìn nàng giả phu nhân đều đã chán rồi, bất giác mắt sáng bừng lên. Đậu Hồng Tuyến lại không có thời gian nói chuyện tào lao với mọi người, nàng xuống ngựa, cầm giáo dài và dây cương vứt vào ngực La Thành vội vàng ra lệnh:

– Mau, đi mau. Nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp đâu.

– Sao vậy? Nàng khóc cái gì? Có ai làm khó nàng sao?

La Thành không hiểu, thấy nước mắt Đậu Hồng Tuyến rơi lã chã, rất tức giận hỏi.

Quen biết lâu như vậy, không ít lần y thấy Hồng Tuyến khóc, nhưng lúc này đây không phải do y. Đang lúc tức giận không kiềm chế được thì lại nghe thấy tiếng gào thét:

– Bảo ngươi đi thì cứu đi, đừng hỏi nữa. Lương khô và đồ dùng dã trên lưng hắc mã, mau đi đi, ca ca ta đích thân đến bắt ngươi đó.

– Cái gì?

Không riêng gì La Thành mà đến Trình Danh Chấn cũng bị hoảng sợ. Rõ ràng là Đậu Kiến Đức ở Liêu Thành xưng vương, sao lại đuổi giết đến Tương Quốc? Đến chào hỏi Minh Châu Quân cũng không có? Nếu ông ta có mưu đồ gì khác… hiện giờ các tướng lĩnh tầng thấp nhất của Minh Châu Quân đều dẫn dân chúng đi khai hoang đồn điền mất rồi, chỉ e không kịp trở về.

– Đi mau, đi mau!

Đậu Hồng Tuyến thúc giục liên hồi, La Thành hoang mang nhảy lên ngựa. Lúc này y cũng bất chấp giả vờ bình tĩnh, nhìn Đậu Hồng Tuyến khóc sướt mướt liền thấp giọng hỏi:

– Còn muội, có đi cùng ta không. Ta chuẩn bị đi về phía nam, muội có thể đi cùng ta một đoạn.

Đậu Hồng Tuyến lắc đầu, có kìm nén tiếng khóc, nhưng không ngăn được nước mắt và giọng nói nghẹn ngào u của mình:

– Ta, ta không thể đi được. Ca ca, trong thư huynh ta đã nói, nếu ta bị ngươi lừa đi, huynh ấy sẽ đích thân dẫn quân đi U Châu lấy người. Ta…


– Lão Đậu sao lại không biết nói lý thế chứ?

Đám người Hùng Khoát Hải này vốn không ưa Đậu Hồng Tuyến thì lúc này vừa nghe nàng nói vậy, trong lòng họ đầy căm phẫn. Trong trí nhớ của mọi người, Đậu Kiến Đức là một người rất biết kiềm chế. Mặc dù trong lòng có điều bất mãn cũng sẽ không biểu hiện như vậy, không kiêng nể gì. Nhìn vẻ mặt của Đậu Hồng Tuyến cũng không phải là cố tình nói dối. Lẽ nào người ta sau khi làm Vương tính tình cũng thay đổi hết sao?

– Đòi người thì đòi người, U Châu ta còn sợ Đậu Vương gia đó sao?

La Thành hận nhất là người khác đùa giỡn mình, y trừng mắt lớn tiếng quát:

– Đi, ta dẫn muội đi, để huynh muội và cha ta phân rõ phái trái. Nhìn Hổ Bí U Châu mạnh hay là quyền của ca ca muội cứng.

Nghe y kích động như vậy, Đậu Hồng Tuyến lại càng không dám đi cùng. Trên thực tế, Đậu Kiến Đức không chỉ dừng lại ở việc đến U Châu uy hiếp mà còn công bố nếu y đến mà không thấy em gái mình sẽ trị tội tất cả mọi người bảo vệ nàng không chu toàn. Nàng và La Thành có thể đi, Đậu gia quân cũng không chắc có thể làm gì được U Châu, nhưng Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên lại là cấp dưới của ca ca Đậu Kiến Đức, bất kể thế nào cũng không chống cự nổi.

Nàng không giải thích nữa, vẻ mặt đau khổ. La Thành thấy đối phương không có bất kì động tác nào. Y thở dài giơ tay thề:

– Ơn cứu mạng của muội đời này La Thành ta sẽ không quên. Sau này nếu đến chỗ ta, dù là xa xôi, cứ việc đưa thư tới, dù muội muốn làm gì, ta cũng sẽ lấy mạng này để trả lại mà không một chút nhíu mày.

– Không…

Đậu Hồng Tuyến khong thể đáp lại, ngồi xuống khóc lóc. Giờ phút này, lại không cần giả cao quý và kiên cường nữa. Chỉ có điều biểu hiện cảm xúc thật hơi chậm, La Thành ở trên lưg ngựa do dự một chút rồi chuyển đầu ngựa, buông lỏng dây cương.

– Ô ô

Tiếng kèn khẩn cấp vang lên, phá tan sự im lặng của mùa xuân. Nghe thấy tiếng kèn, con cháu Bình Ân gần Minh Châu liền buông cán cuốc nhanh chóng vào thành.

Đậu Vương gia đến rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.