Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 452: Phiêu tơ (27)
Căn cơ võ công của Trình Danh Chấn cực kì chắc chắn, trên chiêu số lại là nửa thùng nước đánh từ đầu đến cuối. Không dám làm mất mặt trước La Thành một kẻ sử dụng trường giáo có nghề này, hắn đưa tay đẩy binh khí ra, vẻ mặt đau khổ nói:
– Ngươi đừng nghe Ngũ Thiên Tích nói bừa, gã đi theo ta học võ nghệ từ lúc nào? Ta căn bản là không biết dùng giáo, cũng không biết dùng mạch đao, mà ngay đến Hoành đao dùng bảo vệ mình cũng toàn là những chiêu mình tự tích lũy!
– Dã chiêu chưa chắc đã không phải là đường chết!
La Thành cười lắc đầu:
– Năm đó trước khi gia phụ chưa thành danh bị mọi người gọi là loan đao La mọi rợ. Đến hoành đao cũng chưa mài qua, tất cả chỉ dựa vào thanh loan đao Tiên Ti nhặt được xung phong xông trận!
– Lệnh tôn cũng xuất thân từ nghiệp binh?
Trình Danh Chấn nghe thấy thân thiết, liền hỏi. Làm con cháu nhà tướng, trong lòng hắn bản năng có một thứ kính trọng đối với kẻ hảo hán dựa vào bản lĩnh từng đao từng đao vạch ra công danh này.
– Đâu có, ngươi không thấy tên của ta và gia phụ chỉ có hai chữ thôi sao?
La Thành cười hả hả thành khẩn nói:
– Lúc gia phụ mới vào nghiệp binh, ngay cả một chức Chấp kích lang cũng chưa từng được làm, tất cả dựa vào thanh đao cong đó từng đao từng đao mà tử tiểu binh mới đến được vị trí hiện tại.
Chấp kích lang là hư chức thấp nhất trong võ huân Đại Tùy. Về cơ bản chỉ cần gia đình có con nhập ngũ thì đều có thể vào được hư chức này. Như thế tính ra, xuất thân năm đó của Hổ Bí tướng quân La Nghệ so với mọi người ở đây cũng không khác gì nhiều. Chỉ có điều sau này ông ta không ngừng cố gắng mới có được sự huy hoàng ngày hôm nay.
– Không thể ngờ được Hổ bí đại tướng quân nổi tiếng cũng từng ngang hàng như chúng ta!
Trình Danh Chấn càng nghe càng thấy thân thiết, trong ánh mắt không kìm nổi toát lên sự khâm phục.
– Câu mà gia phụ thường nói là, người không phải là gia súc không cần danh chủng danh huyết!
La Thành cười gật đầu:
– Chỉ là đứa con không ra gì vẫn chưa hiểu được lời của ông. Đúng rồi! Trình huynh đệ vừa nói một chữ cũng, dám hỏi lệnh tôn đại nhân, có từng lãnh đạo quân đội hay không?
Nghe được câu đó, Trình Danh Chấn không kìm được lắc đầu thở dài:
– La huynh đệ đoán gần đúng, gia phụ đúng là đã từng là võ quan của triều đình. Chỉ có điều không cẩn thận đã bị cuốn vào vụ án của Hạ Nhược lão tướng, mới bị tước hết công danh, sung quân biên ải!
– Lão tướng quân Hạ Nhược Bật?
La Thành nghe thấy mà kinh hãi, y đâm hối hận, không nên lắm mồm chọc vào nỗi đau của người khác:
– Đó là vụ án oan lớn sao? Gia đình ngươi sau đó không đi thu xếp trên dưới sao? Hay là có kẻ ở giữa dở trò?
– Sao lại không chứ!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ:
– Lúc gia phụ khi còn tại chức không nhẫn tâm mặt dày kiếm tiền, sau khi chuyện xảy ra, có bao nhiêu gia sản mẹ ta đều bán hết đi cũng không thể cứu vãn nổi. Ôi!
Về chuyện lật lại sự việc của cha mình, trong lòng hắn đã sớm không còn hy vọng gì. Từ khi Đông chinh thất bại đến giờ, người của Đột Quyết năm lần bảy lượt sinh sự trên biên giới.Với thân phận tội quân của cha, chắc chắn là bị thân ngựa làm đá lót bị đày lên chiến tuyến đầu tiên. Dù lão gia may mắn chưa chết trận, bây giờ triều đình Đại Tùy đã thả lỏng chính vụ, mình có thể mang vàng bạc đi tặng lễ, cũng không biết nên thông qua ai, lại càng không biết giờ đây phụ thân đã rơi vào tay kẻ nào mất rồi!
– Sau đó huynh bất mãn mà giơ cờ khởi nghĩa?
Nghĩ đến gia thế của hắn, La Thành đưa ra một kết luận đương nhiên.
– Sao có thể được, lúc đó ta vừa mới lớn.
Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu cười khổ:
– Mẹ ta mang ta về Bình Ân. Ta ngày ngày học hành, luyện võ để sau khi ta lớn lên lấy công danh, tự mình đứng trước mặt Hoàng đế Bệ hạ rửa sạch oan khuất cho phụ thân. Kết quả ta chưa đạt được hai chữ “công danh” Trương đại đương gia đã đánh đến cổng thành. Gia mẫu dẫn ta trốn thoát được, chạy trốn đến huyện Quán Đào nương tựa vào người thân. Sau đó Trương đại đương gia lại đánh đến Quán Đào. Huyện lệnh thủ thành kết quả lại cấu kết với tội kẻ thù bên ngoài, suýt nữa thì mất đầu.
Những việc này đều là hắn tự mình trải qua cho nên không cần nói lời hoa mỹ, mà rất sinh động. Từ nhỏ La Thành lớn lên trong sự ngọt ngào chưa từng nghe thấy những chuyện lạ lẫm như thế, y tức giận vung tay:
– Cẩu quan, cẩu quan đáng bị chém thành trăm ngàn mảnh. Còn cả tên hôn quân kia nữa, có ngày rơi vào tay chúng ta, nhất định phải phanh thành tám khối.
– Bây giờ nghĩ lại, tên cẩu quan kia cũng là tự bảo vệ chính y.
Trình Danh Chấn thở dài, thấp giọng tổng kết. Một thời gian trôi qua, hắn rõ tất cả những gì xảy ra trong quá khứ, càng nghĩ càng nguôi đi. Thế giới này, chính là khiến cho người tốt không có cách nào sống sót, bại hoại thì càng lăn vào càng dịu đi. Lại hà cớ gì phải làm người nước chảy bèo trôi trong đó? Cẩn thận tính ra, Đậu Kiến Đức là người tốt ư? La Nghệ Tinh là người tốt? Mình là ngườ tốt sao? E rằng trên tay đều đã dính máu của người khác.
– Huynh thật rộng lượng.
La Thành nhìn Trình Danh Chấn, rất không hiểu kết luận của đối phương. Theo y, làm nam tử hán tung hoành ngang dọc phải ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có thù trả thù, không được bỏ qua. U mê trăm năm thế nào? Sao mà so được mới làm một trận cho thật sảng khoái.
– Không phải là rộng lượng mà là không có cách nào khác. Người chết cũng đã chết rồi, ta không thể giết y lần nữa. Chuyện sai thì cũng đã sai rồi, ta khong thể làm mới lại được.
Trình Danh Chấn thản nhiên thừa nhận.
Ngẫm lại Trình Danh Chấn ngay cả địa bàn cũng là chắp tay chịu dâng cho người ta, biểu hiện trước mắt này của hắn cũng có thể lý giải được. La Thành thở dài rồi an ủi hắn:
– Huynh cũng đừng nản chí, nhà ta vẫn còn có cách. Ta sẽ viết một bức thư đến U Châu, chưa biết chừng vẫn còn giúp được.
– Biên giới dài như vậy, ai biết phụ thân đã lưu lạc đến nơi đâu rồi?
Trình Danh Chấn lại cười khổ:
– Huynh đệ có lòng tốt, ta cũng rất cảm tạ. Về phần có thể đoàn tụ với phụ thân được hay không cũng chỉ còn trông vào mệnh trời mà thôi.
– Vậy chưa chắc!
Đối với chuyện biên giới Đại Tùy, không thể nghi ngờ La Thành hiểu hơn so với bất cứ người nào ở đây:
– Năm đó triều đình xử trí phối quân…
Dừng một chút y bổ sung thêm:
– Đây chỉ là cái tên thông dụng, khẳng định trong đó có sự oan uổng, chủ yếu xảy ra ở bốn nơi: U Châu, Mã Ấp, Linh Vũ và Trương Dịch. Nếu như là ở phía tây Trương Dịch, thì nhà ta bất lực thật rồi. Nếu chỉ là Mã Ấp, Minh Vũ đến vùng U Châu này, ở đó gia phụ ta có rất nhiều bạn bè. Mặc dù lúc này trở thành đối thủ của nhau nhưng chỉ cần viết thư cho một vài người thì vẫn không có vấn đề gì cả.
– Được như vậy thì tạ ơn La huynh đệ quá!
Trong lòng Trình Danh Chấn vừa mừng vừa sợ, chắp tay đứng lên nghiêm trang, trịnh trọng thi lễ với La Thành.
– Trình huynh, Trình huynh đừng khách sáo như vậy. Hiện tại ta ăn cơm của huynh, dùng đồ của huynh không cần phải khách sáo vậy đâu!
La Thành nghiêng người sau đó đáp lễ.