Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 451: Phiêu tơ (26)
Hai ngày sau, Tôn Đà Tử phụng mệnh trở về từ Hàm Đan, đích thân thay La Thành khám và chữa bệnh. Trước tiên bắt mạch rồi sau đó lại nhìn tưa lưỡi của đối phương, đáy mắt, ông ta nhìn cậu thanh niên ăn cơm, cười ha hả nói:
– Công tử cơ thể cường tráng, thỉnh thoảng bị phong hàn, vốn không thành vấn đề. Chỉ có điều ở ngực có ứ khí, chưa kịp thời tiêu hết, mới không hồi phục được mà thôi. Ta cho công tử chút thuốc sơ gan nhuận phổi thử xem, cậu uống liên tục trong một thời gian. Thực ra, bệnh này của cậu không uống thuốc cũng được, căn bản là phải nghĩ thoáng ra, đừng có suy nghĩ lung tung suốt nữa!
Mấy ngày gần đây, La Thàng cả ngày ở với Trình Danh Chấn, đám Ngũ Thiên Tích hi hi, ha ha đã cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Nghe Tôn Đà Tử nói như vậy, biết lời của ông ta không phải là giả, hai tay ôm quyền, khom người nói:
– Đa tạ lão trượng đã chỉ bảo, vãn bối xin lĩnh giáo!
– Thực ra, cậu còn trẻ như vậy,không có gì mà không vượt qua được. Chỉ cần người còn, thì tiền còn, phía trước thua thiệt bao nhiêu vẫn còn cơ hội lấy lại!
Tôn Đà Tử thấy người thanh niên này lễ phép, liền cười ha hả khuyên răn.
– Thời gian trước vãn bối quả thực không nghĩ thông. Sau khi gặp được Trình đại ca đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
La Thành gật đầu cười đáp ứng.
– Cậu là người luyện võ, không việc gì thì đừng có ngồi buồn một mình trong phòng, phơi nắng nhiều một chút tự nhiên sẽ phục hồi nhanh hơn người bình thường. Cậu xem cái trục này, hàng ngày mài nó cũng không hỏng được, nếu một ngày nào đó không dùng thời gian dài, ngược lại chính mình lại tự mục nát.
Đều là những đạo lý vô cùng đơn giản, La Thành vừa nghe đã hiểu liền tạ ơn lão nhân gia chỉ điểm. Sau khi tiễn đối phương về y lập tức quyết định sẽ thử một lần theo những gì đối phương dặn dò.
Trình Danh Chấn sắp xếp cho y ở Tây Giao viện sau phủ, đó chính là nơi dành cho thượng khách nghỉ ngơi, cho nên đồ dùng cũng đầy đủ hết. Chẳng những trong sân có một chỗ để luyện võ mà mười tám loại binh khí đều có đầy đủ. La Thành lững thững đi qua, nhặt cây mã giáo đã quen dùng trên giá binh khí, thuận tay liền diễn mấy đường quyền, cảm thấy hơi nhẹ, tính đàn hồi và cả phân lượng đều không thuận tay. Y lại cầm một thanh Mạch dao do quân trung Đại Tùy chế tạo lên, múa mấy đường. Cảm thấy giết địch trên lưng ngựa thật quá là cồng kềnh, căn bản là không hợp với động tác quen thuộc của mình, y tức giận bỏ vũ khí xuống. Tiếp theo, y lại nhặt một cây giáo dài, lúc này trọng lượng đã vừa tay, chiều dài qua đầu, đi bộ cũng có thể đối phó được, nếu như cầm giao đấu với địch trên lưng ngựa, nhất định sẽ thua không thay đổi được.
Cau mày suy nghĩ một chút, y nảy ra một suy nghĩ hay, cầm lấy chiếc rìu khai sơn trên giá binh khí chém đứt bộ giáo thành sáu thước, độ dài so với Mã giáo cũng không hơn nhau là mấy. Sau đó đem mũi, soạn mã giáo lắp lên đầu bộ giáo, tìm điểm cầm tay thăng bằng. Tiếp theo lại cảm thấy có chút vướng víu, rõ ràng là những tua rua màu hồng cứ thắt vào mũi giáo.
Lúc này, một binh khí vừa đẹp vừa thuận tay đã thành hình rồi. Không chỉ có thể phát huy được uy lực của mã giáo, chùm tua rua ở dưới mũi giáo còn có thể che khuất được tầm nhìn của đối thủ. Điều quan trọng là chế tạo ra nó rất rẻ tiền, sau khi làm mất chính mình cũng có thể làm lại được cái khác, không cần phải chịu nỗi khổ vì tổn thất binh khí. Cầm binh khí ra khoảng đất trống múa may mấy lượt, niềm tin của y tăng lên nhiều, đâm, đỡ. Mỗi chiêu đều là những thế cay độc nhất học được trong đời. Người và giáo dần dần hòa làm một, mang theo cả ánh sáng thê lương, quét cho xung quanh hoa, cây, lá đều rơi rụng.
Nếu ngày đó lúc giao thủ với Lý Trọng Kiên… đầy trời hoa đào rơi, trong lòng La Thành không kìm được suy nghĩ. Từ năm tám tuổi theo cha xuất chinh đến nay, hắn ta chưa bao giờ gặp một đối thủ thực sự. Lúc còn nhỏ, thị vệ của La Nghệ giúp y giải quyết mọi khó khăn trước. Đợi khi mười ba tuổi những võ sĩ tầm thường đã không đấu nổi y. Mà đám tướng quân chiến đấu thành danh dưới trướng La Nghệ, tại sao lại chịu để thiếu soái nhà mình bị tổn thương chứ. Lúc đấu võ, hoặc là múa mấy quyền linh tinh rồi lại tuyên bố thể lực không ổn,, hoặc là cố tìm kiếm sơ hở để y thắng. Tất cả những trận đấu y đều thắng rất nhẹ nhàngvô cùng.
Lâu dần, La Thành tự cảm thấy mình là võ sĩ số một, số hai thiên hạ. Chỉ cần giục ngực xông lên đâm một cái, kẻ thù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi. Ai mà ngờ được lại gặp Lý Trọng Kiên ở quận Hà Gian, mới hiểu cái gọi là võ công đệ nhất thiên hạ chỉ qua chỉ là một chuyện cười nực cười. Chuôi Hắc đao trong tay đối phương vừa nhìn là đã thấy đi không đúng đường, chiêu nào cũng dồn mình vào đường chết.. Nếu không phải Lý Trọng Kiên không muốn phá nát sáu quận Bác Lăng, thì dù có mười La Thành cũng bị người ta đánh cho tan tác.
Nghĩ đến những chuyện xấu hổ này, lực ra tay của y trong vô thức càng lúc càng lớn. Dường như giữa bầu trời đầy hoa rơi thật sự có một đối thủ cầm Hắc đao đứng ở đó, từng đao từng đao cùng mình chém giết vậy::
– Chiêu này nên phá giải thế nào đây? Chiêu này, nên thế nào? Lại nhìn chiêu này…
Chiêu thức ngày đó của đối thủ gần như đều khắc trong con mắt của y khiến y cứ thử đi thử lại, một hồi không được lại thêm một hồi nữa. Nhưng trong lòng mãi vẫn không quên được những lời mà Tôn Đà Tử vừa mới nói, thanh niên không sợ thua, miễn là người còn sống, thì vốn còn. Lúc trước thua bao nhiêu cũng đều có cơ hội lấy lại!.
Mãi đến lúc phá giải được hết các chiêu đao ngày hôm đó nhớ được, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng y mới dần bình lắng xuống. Xu thế bắt đầu chậm lại, hắn chăm chú nhìn hoa rơi quanh mình tạo thành một vòng tròn lớn, giữa cái vòng tròn đó, một cánh hoa cũng không rụng xuống.
– Hay!
Một tiếng ủng hộ vang lên, hoàn toàn kéo La Thành trở về hiện tại. Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hắn phát hiện ra Trình Danh Chấn, Ngũ Thiên Tích và đám Hùng Khoát Hải, Vương Phi tất cả đều ở đây. Mọi người nhìn y, vỗ tay nhiệt tình, cạnh bàn tay sớm đã hiện lên sắc hồng phấn
– Trình huynh, Ngũ huynh, các vị huynh đệ…
La Thành xấu hổ chắp tay hướng về phía mọi người. Mấy đường giáo vừa rồi vungthật sảng khoái, y hoàn toàn nhập tâm, căn bản là không biết mọi người đã đến từ lúc nào, vỗ tay ủng hộ mình từ bao giờ?
– La huynh đệ đúng là tay giáo giỏi!
– Bây giờ Ngũ mỗ mới được mở rộng tầm mắt, thế gian lại có giáo pháp như vậy!
Mọi người xúm lại, mồm năm miệng mười tỏ vẻ tán thưởng.
– Chư vị, chư vị, khen nữa là ta đỏ mặt đấy!
Sống cùng cả bọn ngang hàng nhau thành quen, La Thành cũng học được chút dẻo mồm, y vừa lau mồ hồi vừa đáp lại.
– Tiểu tử ngươi lúc mặt đỏ so với lúc mặt tránh còn đẹp hơn đấy!
Hùng Khoát Hải đi lên đánh y một cái rồi cười trêu ghẹo:
– Đường giáo này ở đâu ra vậy? Sát khí lớn quá.
– Là ta học được khi còn đi dã chiến trong quân đội, không có nguồn gốc!
La Thành không muốn nói thật, chỉ cười cho có lệ:
– Thực ra tất cả đều là cái mẽ ngoài, không coi là thật được. Nếu mấy vị lên chiến trường, chắc chắn là đánh tốt hơn ta!
– Con người của cậu, càng khen càng giả!
Hùng Khoát Hải cầm lấy thanh giáo của La Thành thuận tay vung mấy cái:
– Không được, ta cả đời này không dùng được giáo, vẫn là dùng gậy thuận tay hơn!
– Ngũ huynh đâu rồi, ngươi múa vài chiêu đi cho huynh đệ bọn ta được mở rộng tầm mắt?
La Thành nhận lấy giáo, khách khí đưa cho Ngũ Thiên Tích. Ngày đó y được chứng kiến qua thể lực của Ngũ Thiên Tích, đoán rằng đối phương là một tên mãnh tướng cho nên muốn nhân cơ hồi này để lấy dài bù ngắn một chút.
– Ta lại càng không dùng được thứ này, dùng Mạch đao vẫn thuận hơn!
Ngũ Thiên Tích cười đẩy ra, giơ tay lấy Mạch đao trên giá binh khí xuống:
– Với sát pháp vừa rồi của ngươi, nếu đánh đơn, ta không tiếp được hai mươi chiêu của ngươi. Nhưng nếu mỗi người dẫn theo năm mươi người bày trận sẽ rất khó để phân được thắng thua!
– Câu nói của Ngũ huynh rất hàm súc, không biết có thể nói tỉ mỉ được không?
Lúc này nếu đổi lại là năm ngoái, La Thành chắc chắn sẽ không phục, chưa biết chừng còn lôi Ngũ Thiên Tích đi đọ sức một phen. Nhưng y của ngày hôm nay đã không còn là Ngô hạ A Mông nữa, đã biết thế nào là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”. Bởi vậy thà khom lưng thỉnh giáo.
– Chiêu của ngươi rất gian xảo, người bình thường sẽ không nắm được. Mang theo hơn năm mươi huynh đệ,thực ra so với một mình tác chiến cũng không có gì khác nhau. Còn ta luyện đều là những chiêu thức bình thường, tập luyện thành thục rồi trình độ cũng không đến nỗi. Phối hợp với,phân bốn mươi người chặn đứng vòng ngoài, mười người còn lại chia làm hai tổ thay nhau bao vây tấn công một mình ngươi!.
Ngũ Thiên Tích khua khua khoắng khoắng, giới thiệu cái tinh yếu của Mạch đao thủ cho La Thành. Những kinh nghiệm này đều do chính bản thân y tổng kết, bởi vậy lúc giảng giải rất trực quan sinh động. La Thành nhìn theo thế tay của Ngũ Thiên Tích một lần lập tức hiểu ra cái đạo lí bên trong đó. Y ngẫm một chút rồi khom người nói:
– Đa tạ Ngũ huynh đã chỉ giáo. Nghe vua nói một câu bằng đọc sách cả mười năm!
– Vớ vẩn, ngươi đừng phỉnh nữa. Những thứ đó trong bụng ta còn không phải do giáo đầu dạy!
Ngũ Thiên Tích chỉ Trình Danh Chấn rồi cười giới thiệu với La Thành.
Trình Danh Chấn không ngờ cứ nói cứ nói đề tài nói chuyện này lại quặt đến đầu mình, đang định mở mồm phủ nhận, La Thành đã cầm trường giáo đưa qua:
– Dù thế nào hôm nay Trình đại ca cũng phải múa mấy chiêu. Tiểu đệ sớm đã được nghe Trình đại ca văn võ song toàn. Nếu hôm nay không được chứng kiến thì nửa đời sau sẽ ngủ không ngon!