Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi
Vừa vào phòng ăn, hai người lập tức phân biệt ranh giới. Long
Hiểu Ất dẫn theo một nhóm người đi lên vị trí cao, Long Tiểu Hoa cùng một nhóm
người đi xuống vị trí thấp. Con chó quẩn chân Tiểu Bính luôn làm vừa ý chủ nhân
cũng được luận công ban thưởng vị trí ngồi. Kết quả, với thành tích đuổi người,
đập quán, chửi bới hôm nay, nàng vẫn phải ngồi ở vị trí thấp nhất nhưng vị trí
đó đã bị Tiểu Đinh ngồi mất rồi. Nàng thở dài, tại sao thế giới này lại có
nhiều Long Hiểu Ất đến trừng trị nàng như vậy. Thường ngày hắn không ở nhà, Giả
quản gia ngồi vị trí của hắn, cứ thế theo thứ tự, nàng còn có thể ngồi bên Tiểu
Đinh, tại vị trí cuối cùng, trên một chiếc ghế nhỏ ọp ẹp. Nhưng hắn quay về,
vẫn theo thứ tự thì vị trí của nàng lại bị đẩy đi.
Tiểu Đinh nhìn tiểu thư đứng bên bàn không có chỗ ngồi thì
rụt cổ thì thầm:
– Tiểu… tiểu thư, hay là tiểu thư và Tiểu Đinh ngồi chung một
ghế nhé. Chúng ta mỗi người một nửa ghế.
Nàng nhìn Tiểu Đinh dịch mông để lại nửa chỗ trống cho mình:
– Híc… Tiểu Đinh, vẫn còn có em đối xử tốt với ta. Hồi đó, ta
nên nói với mẹ, ta muốn gả cho em. Híc!
– … Ờ… Em không để tiểu thư ngồi được nữa. – Cô hoàn toàn
không muốn lấy tiểu thư. Cô chẳng có chút dũng khí nào cả.
– Này, em làm ta cảm động rồi lại nói ra câu vô tình thế sao?
– Nàng trừng mắt, rồi bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, nàng nghiêng đầu
và phát hiện ánh mắt của Long đại đương gia ở rất xa họ. Ánh mắt đó nhắm thẳng
vào nàng rồi dời đi. Sau đó, đương gia vẫy tay gọi Tiểu Bính lại, thì thầm với
hắn vài câu. Tiểu Bính lập tức gật đầu chạy ra khỏi phòng ăn. Không lâu sau, hắn
mang đến một chiếc ghế nhỏ.
– Này, Long Tiểu Bính, đừng nói với ta là chủ nhân của các
ngươi định để ta ngồi chiếc ghế này…
– Đương gia thấy cô đáng thương, không nỡ để cô không có chỗ
ngồi. Cô còn không biết cảm ơn? – Long Tiểu Bính hứ một tiếng, không nói thêm
nữa, đưa chiếc ghế nhỏ cho nàng rồi quay đầu đi về bên chủ nhân.
Nàng ôm chiếc ghế nhỏ đó đứng nguyên tại chỗ trước ánh mắt
của tất cả mọi người, cơn giận trong nàng cuồn cuộn bốc lên. Cho dù là mẹ kế
cũng không thể ngược đãi người ta như vậy chứ.
Rầm! – Nàng đập mạnh tay xuống bàn, thu hút sự chú ý của tất
cả mọi người.
Nàng hít một hơi thật sâu, quát lên giận dữ:
– Rốt cuộc ai là chủ cái nhà này?
– Ta là chủ. Làm sao hả? – Giọng nói không hề do dự từ vị trí
cao dội xuống.
– Không sao. Tôi chỉ tiện hỏi thế thôi. Mọi người ăn cơm đi.
Hì hì… – Hu hu… sự thực đã chứng minh, dũng khí và khí thế của Long Tiểu Hoa
đều chỉ đến trong giây lát và biến mất ngay sau đó. Nàng lại giống như quả bóng
da xì hơi xẹp lép.
Nàng chấp nhận số phận cầm chiếc ghế nhỏ đang định ngồi xuống
cạnh Tiểu Đinh, thì nghe thấy tiếng nói từ vị trí cao đó lại vang lên:
– Ngồi bên cạnh ta đây này.
– Hả?
– Ta bảo cô mang ghế lại ngồi cạnh ta. – Hắn hết kiên nhẫn
nhấn mạnh một lần nữa.
– … Ờ ờ ờ.
Nàng lập tức bê chiếc ghế nhỏ đến bên hắn, đặt xuống, ngồi xuống,
thu hút ánh nhìn của hắn.
Nhưng vừa ngồi xuống, chiếc bàn ăn đã che kín cả đầu nàng. Bê
bát cơm trắng, cầm đũa đang nghĩ xem làm thế nào để không thu hút sự chú ý của
mọi người mà vẫn gắp được món mình thích. Dường như nàng vừa nhìn thấy món sườn
mà mình thích gặm nhất, loại không có thịt mỡ mà ngày thường chắc chắn Giả quản
gia sẽ mang nó đến trước mặt nàng để nàng thưởng thức.
Nàng đang mơ tưởng đến món sườn xào chua ngọt thì cảm giác
một gắp rau bay qua đỉnh đầu mình, trong nháy mắt nó đã rơi vào bát của nàng.
Nàng mơ màng ngẩng đầu lên nhìn người vừa gắp thức ăn cho mình thì nhận ra đó
là Long Hiểu Ất. Hành động như thể mình vừa ban phát thức ăn cho người khác,
hắn rất hài lòng. Khốn khiếp, hắn còn không thèm nghĩ xem, là ai đã hại nàng ra
nông nỗi này!
– Cô nhìn ta làm gì? Mau ăn đi.
Nàng liếc nhìn chỗ rau mà hắn gắp vào bát mình. Đây là gì?
Món này sao? Hắn quá sỉ nhục nàng rồi! Nàng không thèm. Hứ! Thà ăn cơm không
còn hơn.
Hắn thấy nàng không động đến chỗ rau đó, cũng không nói thêm.
Dường như hắn chẳng buồn quan tâm đến nàng mà quay đi tiếp tục ăn.
Giả quản gia trò chuyện với hắn:
– Đương gia, lần này vẫn chưa đến cuối năm, sao bỗng nhiên
người quay về thế?
– Sao vậy? Đây không phải là nhà ta à? Không chào đón ta về phủ
sao? – Hắn vờ cười trả lời.
Đúng vậy. Không chào đón. Mau cút đi!
Người đang ăn cơm không, miệng đầy cơm, thầm nghĩ trong lòng.
– Đương nhiên không phải vậy. Đương gia quay về là tốt nhất.
Lão hủ rất vui. Mọi người rất vui. Tiểu thư, cô ấy… à, vui nhất đấy ạ. Hà hà!
Tiểu Bính liếc nhìn Giả quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định tác
hợp cho đôi vợ chồng xa cách, lạnh lùng nói:
– Hứ! Cô ấy vui hay không thì sao chứ? Lần này, đương gia về
là vì Lâm viên ngoại ở phía đông thành có chuyện muốn bàn với đương gia.
– Lâm viên ngoại ư? Lão già đó sao? – Giả quản gia đặt đũa
xuống: – Đương gia, không phải lão hủ nhiều lời nhưng đương gia còn gì để nói
với lão già đó ạ? Hồi đó, khi phu nhân qua đời, khách điếm đứng trước nguy cơ
phá sản, lão ta còn giậu đổ bìm leo. Nghĩ đến đây, lão hủ đã thấy uất hận trào
dâng rồi.
Long Hiểu Ất cười nhạt không nói, chỉ gắp một miếng đậu phụ
thả xuống dưới bàn như thể vứt đi vậy.
– Thì cũng có lúc này lúc khác. Giả quản gia chưa từng nghe
câu, trên thương trường không có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi nhuận tuyệt đối
thôi sao. Đây là câu đương gia đã dạy cho Tiểu Bính. Hơn nữa, Lâm viên ngoại
còn có ý gả nhị tiểu thư của mình làm phu nhân của đương gia. Người ta có lòng
thành như vậy thì tại sao phải từ chối chứ?
Không thèm để ý đến chuyện tranh luận của hai người Giáp,
Bính, hắn tiếp tục gắp giá thả xuống dưới bàn nhưng người nào đó vẫn cứ ăn cơm
trắng.
– Gì cơ? Muốn bàn chuyện kết hôn với đương gia sao? Điều điều
điều điều này sao có thể được chứ? Tiểu thư đó, cô ấy…
– Lâm nhị tiểu thư nhà người ta học rộng biết nhiều, tao nhã
ôn hòa, thanh tú dịu dàng, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tại sao không lấy được
chứ?
– Nhưng nhưng nhưng… tiểu thư, cô ấy cũng…
– Tôi muốn ăn sườn. – Không chịu nổi sự sỉ nhục của Long đại
đương gia, nàng đã thốt lên tiếng nói chính nghĩa nhưng lại càng khiến cho Tiểu
Bính coi thường mình hơn.
– Tiểu thư, cô ấy làm sao? Một Long tiểu thư chỉ biết gặm
xương sườn mà đòi sánh với người ta?
– Tiểu thư, cô mau ăn giấm đi, mau ăn giấm đi[1].
– Đúng là hoàng đế chưa lo, thái giám đã sốt ruột, Giả quản gia kêu lên. –
Ngoài chuyện ăn xương sườn, cô ấy còn có thể làm rất nhiều việc.
[1] Ăn giấm: Có nghĩa là ghen tuông, nổi cơn ghen.
– Ăn giấm cái gì chứ? – Nàng lau cái miệng không dính chút
dầu nào. Hứ hứ! Làm việc cả ngày mà còn không cho ăn chút đồ béo, nàng sắp gầy
trơ xương rồi đây này. Sườn sao có thể ăn cùng giấm được!
Hắn nhìn nàng hứ một tiếng lạnh lùng rồi gắp miếng xương giơ
ra trước mặt mình:
– Xem ra, miếng sườn này còn ngon hơn cả giấm? – Hắn muốn xem
miếng sườn ngon hơn giấm ở điểm nào?
Nàng nhìn hắn gắp miếng sườn thì lập tức mắt sáng lên, bê bát
cơm trắng đưa theo. Hắn sang trái nàng sang trái, hắn sang phải nàng sang phải.
Hiếm khi thấy cảnh vợ chồng hợp nhau đến thế nhưng làm sao Giả quản gia có thể
vui nổi cơ chứ?
– Hứ! Ông xem đi. Tôi nói rồi mà. Cô ấy chỉ biết có gặm xương
sườn mà thôi. Phụ nữ mà không biết ghen tuông thì làm sao xứng với đương gia
được? Đương gia xem, cô ấy làm gì có chút nữ tính nào chứ? – Tiểu Bính đưa ra
lời nhận xét.
– Ghen tuông và nữ tính thì có liên quan gì đến nhau? – Long
Tiểu Hoa tỏ rõ bất đồng với kết luận của Tiểu Bính. Hai chữ thần bí “Nữ tính”
sao có thể giải thích một cách thô lỗ bằng hai chữ “Ghen tuông” được!
– Vẻ nữ tính của bổn tiểu thư ẩn sâu nơi này. Khi nào gặp
được bạch mã hoàng tử thì nó sẽ tự khắc xuất hiện, nhưng bây giờ ta chỉ ngửi
thấy mùi sườn xào thôi. – Nàng làm tư thế vỗ ngực thể hiện niềm tự hào về “vẻ
nữ tính” ẩn sâu của mình.
Rầm! – Tiếng đũa đập mạnh xuống bàn. Nàng tròn mắt nhìn miếng
sườn đó được bàn tay nặng nề của hắn quẳng lại trên đĩa. Lúc này khuôn mặt hối
lỗi không hề thích hợp chút nào.
– Hứ! – Tiếng hứ phát ra từ cổ họng hắn. Liếc mắt đoán chừng
ai đó đã lại cầm đũa lên và từ bỏ miếng ăn vừa rồi, nàng đứng dậy khỏi chiếc
ghế nhỏ và nhào đến quét sạch đĩa sườn xào chua ngọt trước ánh mắt kinh ngạc
của mọi người. Nàng đã dùng hành động thực tế để cho thấy “vẻ nữ tính” của mình
quý giá đến nhường nào, không phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được.
– Hóa ra, Long đại tiểu thư lại keo kiệt thể hiện nữ tính
trước mặt ta đến thế? – Lông mày hơi dựng lên, thứ ngữ điệu không rõ vui hay
giận của hắn khiến những người xung quanh chẳng còn hứng thú gì mà ăn nữa, chỉ
muốn buông bát bỏ đi.
Nhưng cuối cùng ai đó đã gặm nhấm chân dung của chính mình
lại hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí buốt lạnh trên đỉnh đầu. Nàng
bê bát ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đặt đũa và bát cơm xuống đất, chuyên tâm gặm
nốt miếng xương sườn mình hằng mong nhớ mà chẳng hề cảm thấy hình tượng và dáng
vẻ vừa nãy của mình cực kỳ không phù hợp.
Nàng đang thưởng thức miếng ăn ngon và hận là chân tay mình
không giúp ích được nhiều cho cái miệng với miếng sườn cứng ngắc đó. Tóm lại
hắn đã gọi nàng đến bên nhưng nàng lại dứt khoát hạ thấp hình tượng của mình
cho hắn xem. Bỗng nhiên, mũi nàng ngửi thấy mùi hương không giống như thức ăn
đang xộc vào mũi mình. Quệt cái miệng đầy dầu mỡ, nàng ngẩng đầu lên và phát
hiện hắn không nhìn nàng, chỉ tiện tay đưa cho nàng một chiếc hộp mà nàng không
rõ là thứ gì.
– Tặng cô đấy. – Khẩu khí và thái độ đều như thể người tặng
quà.
– Tặng… tặng tôi ư? – Nàng có chút sợ hãi nhìn Long Hiểu Ất,
nặng nề nuốt nước miếng, cảm thấy khó tin trước món quà của hắn. Hắn lại chủ động
tặng quà cho nàng sao? Thật kỳ lạ! Thật đáng sợ! Hắn định giở trò gì ư?
Chẳng lẽ muốn lấy thứ đó để so sánh với miếng sườn trên tay
nàng?
– Cô bỏ miếng sườn xuống cho ta. – Hắn nắm lấy tay nàng, thể
hiện thái độ quan tâm rõ ràng, càng ngày hắn càng nghi ngờ, liệu rằng nàng có
mấy chữ “Nữ tính” hay không?
Nàng lập tức gặm nốt miếng sườn nhai một cách ngon lành rồi
vứt mẩu xương xuống đất tỏ ra là mình rất nghe lời.
Hành động hào phóng của hắn đối với nàng đúng là khó hiểu.
Hắn đặt chiếc hộp đó lên bàn, buông đũa xuống, đứng dậy, xem ra hắn đã bị cái
miệng ngon lành của nàng đánh bại.
Hắn vừa đứng lên thì tất cả mọi người cũng lập tức buông đũa,
đi theo hắn ra khỏi phòng ăn, giờ chỉ còn lại mình Giả quản gia đang nhìn Tiểu
Bính nói:
– Đã thấy chưa? Trong lòng đương gia vẫn có tiểu thư. Đương
gia vừa tặng quà cho tiểu thư đấy. Tiểu thư mau mở ra xem là món quà gì đi.
Nàng gạt mỡ ở miệng và mở chiếc hộp ra. Một làn phấn thơm bay
lên khiến nàng suýt nữa thì sặc:
– Phì! Thứ quái quỷ gì thế này? Thối chết đi được. Tiểu Giáp,
có phải là thuốc độc không? Hắn muốn đầu độc tôi sao?
– Tiểu thư, tiểu thư! Trời ơi! Đương gia đã tặng đồ trang
điểm đấy. Đây là một bộ đồ trang điểm.
– Đồ… đồ trang điểm ư? – Nàng bàng hoàng nhìn cái hộp nhỏ đó.
Ánh mắt hoài nghi hướng theo Long Hiểu Ất ở ngoài đại sảnh, khó khăn lắm nàng
mới nuốt được nước bọt.
Người xưa có câu “Nữ vi duyệt kỷ giả dung”[2].
[2] Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con gái làm đẹp vì người mình
yêu.
Đương nhiên nàng hiểu lý lẽ này. Hắn tặng nàng đồ trang điểm,
lẽ nào muốn nàng bộc lộ vẻ nữ tính của mình? Hắn muốn trêu chọc dây thần kinh
cảm xúc vô cùng nhạy bén của nàng sao? Đó không phải là nói hắn đối với nàng…?
Híc híc híc! Nàng cảm thấy, ngay từ nhỏ hắn đã có cách nghĩ
rất kỳ lạ về nàng. Liệu đó có phải cảm tình thời thơ ấu không? Nhưng dù sao
nàng cũng như cha mẹ tái sinh ra hắn, nhặt hắn về nuôi. Hắn có đối xử với nàng
thế này hay thế khác thì cũng là chuyện đã qua rồi, chỉ tiếc rằng mẹ kế thì vẫn
là mẹ kế, mãi mãi không thể biến thành hoàng tử. Có điều, nàng sẽ cho hắn một
góc nhỏ trong trái tim của nàng…
– Giả quản gia, Tiểu Bính, hai người chớ nghĩ ngợi quá nhiều.
Đây là đồ trang điểm mà người ta gán nợ cho đương gia đấy thôi. Nha đầu ở Long
phủ ai cũng có phần, Tiểu Đinh tôi cũng có. Nếu ông muốn đem cúng phu nhân đã
qua đời để tỏ lòng hiểu kính cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
– …
– Tiểu thư, sao tự nhiên tiểu thư lại đá em thế?
– Ta ghét những kẻ không để cho ta mơ hết giấc mộng của mình.
– Hiếm khi nàng mơ tưởng một chút. Nàng còn mơ tưởng mẹ kế thay đổi thái độ với
nàng, nhưng ít nhất thì cũng đợi nàng mơ xong rồi hãy phá vỡ giấc mộng đẹp của
nàng chứ.
– …
– Ta còn ghét kẻ không để cho ta gặm hết miếng xương sườn.
– …
– Ta ghét nhất kẻ tặng ta đồ trang điểm.
– Đương gia, tiểu thư nói cô ấy ghét người! – Tổng kết tất cả
những câu nói của Long tiểu thư, Tiểu Bính nói vọng ra đại sảnh.
Đại sảnh lập tức vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất, tiếng
đồ sứ vỡ tan, tiếp đó là…
– Gọi Long Tiểu Hoa ra quét dọn, lau nền nhà, pha trà và ra
chuồng ngựa!
– Đương gia bảo tiểu thư ra chuồng ngựa làm gì ạ?
– Cho ngựa ăn.
– … Vâng, thưa đương gia.
Đoạn đối thoại vọng lại khiến Tiểu Bính nhướn mày, nhìn khuôn
mặt đang nhăn nhó của Long Tiểu Hoa:
– Tiểu thư, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Đương gia bảo cô
đi làm việc đấy.
– … – Đây là nhằm vào nàng. Đây rõ ràng là nhằm vào nàng.
– Phải rồi. Ngựa của đương gia chỉ thích ăn yến mạch. Cô đừng
cho nó ăn linh tinh nhé. Nó mà tức giận là sẽ đá người đấy.
– … – Đây là ngược đãi. Đây rõ ràng là ngược đãi mà.