Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia
Công bằng mà nói, Long Tiểu Hoa không thích cái tên của chính
mình, giống như nàng không thích tâm hồn hơi quá mức lương thiện ngốc nghếch
động lòng vào những lúc không thích hợp của mình. Nàng vốn chẳng phải người quá
lươnD thiện nhưng mười năm trước, tại sao nàng lại dại dột làm ra cái việc đáng
hận nghìn năm, đó là đưa tai họa Long Hiểu Ất về nhà nuôi dưỡng chứ? Nàng đem
tất cả những sai lầm quy kết rằng, đó là do thời niên thiếu không hiểu biết, bị
lóa mắt trước sắc đẹp, và còn bởi vì cái mâu thuẫn tâm lý nữ nhi thường tình
vốn có trong nàng.
Cũng giống như mâu thuẫn trong cái tên của nàng vậy. Họ Long
– mới dữ dội và khí thế làm sao.
Sao lại không phối với cái tên nào đó cũng khí thế và hiển
hách chứ? Nhưng mẹ nàng đã làm hỏng cả cái họ hoàn mỹ của nàng bằng cách đặt
một cái tên cực kỳ tầm thường – Tiểu Hoa, khiến cho nàng gặp bao nhiêu tai họa.
Long Tiểu Hoa, cái tên nghe rất lộn xộn, rất mâu thuẫn, nhưng
cũng là cái tên rất nữ tính. Tuy vậy, nàng vẫn thích người khác gọi mình là
Long cô nương, Long tiểu thư hoặc là Long Nhi hơn. Thực ra gọi nàng là Tiểu
Long Nữ thì nàng cũng không phản đối, nhưng vẫn có người muốn ra đòn trả miếng,
luôn gọi rõ cả họ lẫn cái tên mâu thuẫn của nàng. Cũng chỉ vì hồi đó khi đưa
hắn về, trong nhà mới có Giáp, Bính, Đinh, còn thiếu Ất nên nàng đặt cho hắn
cái tên là Hiểu Ất, và hắn ghim hận đến tận bây giờ.
Hơn nữa, từ khi nànD có cái tên 1227 đến nay, ba chữ Long
Tiểu Hoa cũng chỉ còn một mình hắn thích gọi mà thôi.
Nàng không mong đợi gì ở người đàn ông không chút độ lượng
này, mà chỉ cố hiểu hơn những đòn trả thù ngày càng cay độc của hắn. Việc đầu
tiên hắn làm khi về phủ là dong cờ gõ trống đi tắm, khiến nàng khó mà quên được
mà mình đã áp vào bộ phận quan trọng của Long đại đương gia, từ lúc này, đã
không thể gột sạch bụi trần nữa. Tắm xong, tóc còn chưa khô, hắn đã mặc đồ, thư
thái an nhàn ngồi trên ghế chủ tọa nghe các vị chưởng quỹ báo cáo sổ sách. Từng
tập, từng tập sổ sách chất lên bàn, hắn nhìn mà không hề biến sắc, nhưng mặt
nàng lại vàng như nghệ.
Hắn nghiêng người, lật một trang, con mắt tiếp tục dò xét,
tay vân vê dưới môi.
– Mang trà lên đây.
Đinh nha đầu vội vàng bưng mấy chén trà mang vào đại sảnh,
đặt một chén lên trước mặt đương Dia nhưng đương gia lại nhíu mày, ngẩnD đầu
không hài lòng nhìn vị tiểu thư nào đó đang nhàn nhã đứng ở đâu đó, có ý mà
không nói…
– Cô còn không lại hầu hạ, đứng ngây ra đó làm gì?
Hầu hạ hắn ư? Dựa vào cái gì mà nàng phải hầu hạ hắn chứ? Vợ
chồng ngưởi ta xa nhau lâu ngày còn phải giữ khoảng cách, hắn muốn để người
khác bàn tán sao? Mắt nàng khẽ động nhưng vẫn đứng im tại chỗ.
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ cười lạnh lùng, lườm một cái bắt
Đinh nha đầu phải bê chén trà chứ không cho cô đặt xuống. Đinh nha đầu miễn
cưỡng giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ, đau khổ nhìn tiểu thư của mình… Tiểu thư, cô
đấu với đương gia, sao không chọn lúc Tiểu Đinh không có mặt chứ? Tiểu Đinh
thật sự chỉ là một tiểu nha đầu bất hạnh mà thôi.
Không quen nhìn thái độ cao ngạo của Long tiểu thư, Tiểu Bính
lập tức lên tiếng đòi công bằng cho chủ nhân của mình:
– Tiểu thư, đương gia vất vả quản lý cơ nghiệp cho tiểu thư.
Cô đứng một bên ăn trắng mặc trơn đã chẳng nói làm gì, lẽ nào muốn cô bưng cho
một chén trà cũng không được sao?
Giả quản gia cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
– Chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn. Cô nên giữ vẻ
hiền thục, nắm giữ trái yim đàn ông từ việc bưng trà. Đương gia có mấy khi để
cô lại gần mình, tiểu thư mau đi đi.
– … – Đây là đòn trả thù. Chắc chắn hắn đang trả thù chuyện
ngoài cổng phủ. Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này nhưng cũng
không ngờ rằng cách báo thù của hắn lại nhanh hơn sấm nổ không kịp che tai như
vậy.
Đảo mắy, bĩu môi, nàng đón lấy chén trà trên tay Tiểu Đinh,
hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng mỉm cười, bưng đến trước mặt Long Hiểu Ất
nói:
– Đại đương gia, mời dùng trà. Cẩn thận kẻo bỏng miệng. Để
tôi thổi giúp nhé…
– Đặt xuống. Cô bớt làm những việc thừa đi.
Hắn nhíu mày, ý bảo nàng đặt chén trà xuống rồi về chỗ. Dường
như hắn vẫn còn kinh hãi bởi cách chào hỏi hạ lưu của nàng trước cổng ban nãy.
Tốt nhất là hắn bảo nàng làm gì thì nàng hãy làm đó, không bảo nàng làm thì
nàng đừng nhiều chuyện.
– … – Xì! Trong lòng nàng chỉ muốn nhổ một bãi nước bọt lớn
vào chén trà ấy.
Hắn bê chén trà lên nhấp một hớp rồi vừa đảo mắt qua sổ sách
vừa vờ như tán chuyện:
– Gần đây có vị Bạch công tử nào đến không?
– À, đương gia nói vị công tử mặc toàn đồ trắng, khinh công
tuyệt đỉnh ấy ạ? Nếu là vị công tử đó thì… người ta đã bị tiểu thư đánh cho bỏ
chạy rồi. – Chưởng quỹ 420 báo cáo kết quả tình hình thực tế khiến cho Long
Hiểu Ất phải giương mắt lên khó hiểu.
– Cô đánh người đó ư? – Là người đó bỏ qua cho cô thôi. Cuối
cùng, từ cổ họng hắn bật ra tiếng “hứ” chẳng rõ là ý gì. Dường như hắn rất
không hài lòng với hành độnD ấy của nàng.
– Tiểu thư không chỉ đánh người đó mà còn đập hỏng nửa gian
phòng ăn.
– … – Thái độ coi thường càng tăng lên.
– Tiểu thư không chỉ đập hỏng nửa gian phòng ăn mà còn đứng
trên ban cônD chửi bới người ta nữa ạ.
– … – Thái độ coi thường lên đến cực điểm, hắn liếc nhìn ai
đó.
– Tiểu thư không chỉ đứng trên ban công chửi bới người ya mà
còn làm mấy vị khách vừa bước vào quán sợ quá bỏ chạy.
– Chưởng quỹ 420, ông đừng có lần nào báo cáo cũng dùng cụm
từ “không chỉ, mà còn”. Bớt dùng những từ ngữ như vậy để đặt câu đi được không?
– Cuối cùng, ai đó không chịu nổi những lời tố cáo nữa, đã phải hét lên.
– Cô chẳng nói với Ma, phải dùng những câu như thế nào để ghi
lại những thành tựu hiển hách của Long Miểu Hoa cô sao? – Long đại đương gia
xen vào, đặt quyển sổ trên tay xuống, hai tay khoanh trước ngực đợi nàng giải
thích.
– Ai bảo người đó là kẻ ăn quỵt! – Nàng tự biện minh cho
mình. Kể cả là người đứng đầu thì cũng không thể ng túng cho bằng hữu thân
thiết gì đó của mình làm như yhế, không thể để bạn bè có quan hệ thân thiết đến
khách điếm ăn quỵt được. NànD chính là muốn cho hắn biết, không phải cứ họ Bạch
là có thể tới chỗ nàng ăn quỵt, nếu còn dám làm vậy, nàng sẽ đánh cho thành kẻ ngốc.
– Người đó không trả tiền sao? – Long Hiểu Ất không quan tâm,
hỏi chưởng quỹ và thấy ông ta gật đầu. Hắn nhíu mày nói: – Ghi vào sổ nợ.
– Haizzz! Đó chẳng phải là bằng hữu của đương gia sao? Còn
ghi vào sổ nợ ạ? – Chưởng quỹ bàng hoàng.
Long Hiểu ẤM gập sổ lại, buông tiếng cười lạnh lùng và ánh
mắt cổ quái:
– Ta nói người đó là bằng hữu của ta khi nào? Ghi vào sổ nợ,
lần sau nhớ đòi. ya ghét nhất là những kẻ ăn quỵt.
– Vâng, thưa đương gia. – Chưởng quỹ 420 rất sùng bái ông chủ
của mình. Dường như ông ta rất tôn thờ con người máu lạnh chỉ có bạc mà không
nhận lục thân[1] ấy.
[1] Lục thân gồm cha, mẹ, vợ, con, anh chị, em.
Quả nhiên chỉ cần nhìn thấy bạc thì độnD vật máu lạnh đó lục
thân cũng khônD nhận. Long Tiểu Hoa lạnh toát cả người, dịch từng bước, tránh
xa hắn một chút nhưng lại bị Giả quản gia đứng ở bên huých, đưa mắt với ý bảo
nàng lại gần đương gia. Tốt nhất là sà đến, đấm chân, bóp vai, xoa ngực cho
hắn. Tốt nhất là xoa vào bộ phận quan trọng vừa bị đối xử tàn khốc lúc nãy.
Nàng cắn răng nhìn Giả quản gia, thể hiện tinh thần thà chết không chịu khuất
phục của mình.
Giả quản gia cảm thấy ánh nhìn của ai đó không hợp tác nên đã
dứt khoát bước lên một bước, cười với đương gia:
– Đương gia đi đường mệt mỏi chắc cũng đói rồi. Tiểu thư nghe
nói đương gia về đã vào bếp làm những món ăn mà người thích ăn nhất đấy ạ. Tiểu
thư thật sự rất quan yâm đến người. Cũng không còn sớm nữa. Hay là các vị
chưởng quỹ cùng ở lại dùng bữa tối nhé.
Hắn liếc nhìn nàng tỏ vẻ chê cười:
– Ta thực sự không biết. Hóa ra cô lại mong ta về như vậy.
– … Đương gia cảm thấy thế nào? – Nàng bất đắc dĩ đáp lại.
Mọi người xung quanh không rõ hai người bọn họ thù địch nhau đến thế nào, còn
hoài nghi rằng trong lòng đương gia không phải chỉ có những con số.
Người luôn ảo tưởng rằng hai người họ có thể ân ái hòa hợp
vẫn đang ở đó:
– Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu thư ngày nhớ đêm mong đương gia,
cơm chẳng buồn ăn, gầy đi trông thấy, vì phu quân…
– Giả quản gia, ta đề nghị ông, tốt nhất đừng theo cô ta đọc
những cuốn sách không hợp với mình. Nếu không đầu sẽ không chứa nổi đâu. – Hắn
tuôn ra một tràng với ông già Tiểu Giáp rồi cất bước đi thẳng đến phòng ăn: –
Cùng dùng bữa thôi.
Những người xung quanh lập tức như các vì sao vây quanh mặt
trăng đi theo hắn mà không nhìn lại hai người mộy già một trẻ đanD nhìn chủ
nhân uy nghiêm của họ với vẻ hậm hực.
Phòng ăn nhà họ Long tương đối đặc biệt. Không giống những
gia tộc khác thích dùng bàn tròn thể hiện sự đoàn viên, hòa hợp, cả nhà vui vẻ.
Từ sau khi phu nhân qua đời, đương gia bái đường bỏ vợ, Long đại tiểu thư bị
mất vị thế, thì chuyện đoàn viên tuyệt đối không có, chiếc bàn tròn đã sớm bị
dẹp đi.
Thế là một chiếc bàn dài bằng gỗ sơn đỏ được đặt vào chính
giữa phòng. Xung quanh bàn là hàng loạt những chiếc ghế cao, đệm rộng, và cũng
có một loạt những chiếc ghế gỗ thấp bé. Theo quy tắc của đương gia, dù là yiểu
thư hay là kẻ dưới, người có công thì sẽ được ngồi ở vị trí cao, kẻ gây họa
không có năng lực thì tự nhiên sẽ phải ngồi vào những chiếc ghế thấp đó. Tốt
nhất là không gắp nổi cả rau mà chỉ có thể ăn cơm không.