Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 23: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (hạ)
“Mảnh trăng cong cong treo giữa trời,
Hạnh đỏ bên song không người thấy.
Nửa đêm nếu muốn vượt ra ngoài,
Hãy nhắn tình lang đứng đợi sẵn.”
– Haizzz!
Một tiếng thở dài buồn bã phát ra, cặp môi của Long Tiểu Hoa
đã bị tô thành đôi môi căng mọng với màu gỗ đàn hương đỏ nhạt. Thực ra môi nàng
hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới màu gỗ đàn hương, trên mỏng, dưới dày, nhìn
qua là biết hồi nhỏ nàng đã thực hiện động tác bặm môi quá nhiều do oán hận sâu
sắc mà để lại “di chứng”. Nhưng Đinh nha đầu nhận mệnh lệnh trực tiếp của đương
gia đã quyết định sửa lại nét môi bẩm sinh của nàng để đưa đến chỗ đương gia
một giai nhân tuyệt sắc. Cô đã vận dụng tất cả những gì mình học được để thể
hiện trên khuôn mặt của Long Tiểu Hoa.
Đôi môi chưa đủ yêu kiều, quá nhợt nhạt, thiếu sắc đỏ, phải
tô đậm hơn.
Đôi mắt chưa đủ quyến rũ, đường lông mày quá thô, lớn như mắt
hổ, phải chỉnh lại.
Tóc tơ chưa đủ dài, nhiều quá, cắt đi.
Trang phục chưa đủ khí chất, màu sắc quá sặc sỡ, chưa đủ phiêu
du phóng khoáng, thay ra.
Tất cả đã xong, chỉ còn đợi đương gia đến “nghiệm thu”. Nhưng
tiểu thư lại ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có sợi dây thần
kinh nào của tiểu thư đột nhiên nảy ra ý thơ không? Lại còn ngâm vài câu thơ về
hạnh đỏ nữa chứ. Thật uổng phí công sức trang điểm của Tiểu Đinh cô. Cô đã hoàn
toàn chịu thua, không cải tạo nổi bản chất thiếu ngây thơ của hạnh đỏ.
– Tiểu thư muốn ra ngoài thì cũng phải đợi lúc đương gia
không có nhà đã. Đương gia mà nghe thấy tiểu thư đọc mấy câu thơ đó thì cô bị
phạt đấy.
– Ồ! Em nói có lý. Hai câu cuối nên sửa lại.
– Sửa lại ư?
– Nửa đêm nếu muốn ra ngoài, phải đợi Mẹ kế vắng nhà
đã. – Hừ! Hắn đã giúp “Không Nội Hàm” cướp người đàn ông của nàng, lại
còn nói theo kiểu mỹ miều là “nối tơ hồng” nữa chứ. Phi! Nối tơ hồng mà không
dựa vào bản thân, đi cửa sau thì có gì giỏi giang chứ?
– …
Không thể không nói rằng, tuy thơ của tiểu thư không có mỹ
cảm nhưng lại vô cùng “độc”. Lúc này còn không quên chửi đương gia nhưng đương
gia mà ra lệnh một tiếng thì người nhà họ Long ai không tuân theo chứ? Tiểu thư
đáng thương, bản thân không thoát ra được, đương gia lại còn muốn cô ấy làm mối
cho tình địch của mình nữa. Haizzz! Thủ đoạn của đương gia cũng độc như thơ của
tiểu thư vậy.
Bỗng gió đêm thổi vào, cánh cửa sổ đưa qua đưa lại phát ra
những tiếng cót két khiến Tiểu Đinh phải vội vàng ra ngoài xem.
– Ai ở ngoài đấy thế?
Trời tối, ai đến cũng không đến khuê phòng của tiểu thư chứ.
Sự cảnh giác của Tiểu Đinh đã khiến cho Long Tiểu Hoa ngồi
trên giường oán thán:
– Làm gì có ai chứ. Nếu bây giờ có ai có thể vào phòng ta,
đưa ta rời khỏi nơi quỷ quái này thì dù là một con chim ngốc nghếch, ta cũng
cam lòng lấy thân báo đáp. – Lòng tin của nàng vào người đó chỉ có tăng chứ
không có giảm, mặc dù ngựa mất tích, người bặt âm.
– Tiểu… tiểu… tiểu thư, con chim này rất lớn đấy ạ. Toàn thân
đen tuyền, đôi mắt nhìn em thật đáng sợ, trên tay còn có vũ khí nữa ạ. Híc…
Tiểu Đinh không muốn gọi người đó là cô gia đâu.
– Hả? – Nàng hoài nghi bò dậy và chỉ thấy bóng đại hiệp áo
đen quen thuộc tay xách kiếm bạc đang nhìn mình. Đây chẳng phải là đại hiệp áo
đen bị truy sát bên bờ sông hôm đó sao? Dòng sông ấy quả là nơi tuyệt vời đối
với nàng.
– Ôi! Nam… nam nhân.
– Tiểu thư, bây giờ không phải là lúc vui mừng đâu ạ. Tiểu
thư muốn làm gì vậy? – Híc! Tiểu thư đã bổ nhào xuống đất. Đúng là vì nóng lòng
muốn thoát thân mà “đói lòng sung chát cũng ăn” mất rồi. Nam tử hán đêm hôm
chạy vào phòng con gái nhà người ta, liệu có thể là người tốt được không?
– Đại nhân, không phải, công tử, à không, ân công, à không,
con chim ngốc, à không…
– Tại hạ to gan xông vào phòng của tiểu thư, xin hỏi vị nào
là Long Tiểu Hoa, Long tiểu thư? – Đại hiệp áo đen lướt qua ai đó đang run rẩy,
đặt ngang thanh kiếm bạc dài mảnh trước mặt.
– Tiểu thư, người đó đến tìm tiểu thư.
– … Em thật chẳng có chút nghĩa khí gì cả. Nhìn người ta rút
kiếm như vậy mà còn đẩy ta ra. Tiểu Đinh, ta đã nhìn nhầm em rồi. Á! Á! Á!
– Nhưng tiểu thư gọi người ta là con chim ngốc. Người ta đến
tìm tiểu thư đấy.
– Gọi cái đầu em ấy. Mẹ ơi, tại sao kết thúc tiểu thuyết đều
là hoàng tử cầm hoa đến đoàn viên. Ta đợi mãi lại chỉ thấy sát thủ áo đen vác
kiếm đến tìm mình. Híc! Mau chạy đi!
– Tiểu thư, trước khi chạy tiểu thư còn nói nhiều lời thế làm
gì? Khi tiểu thư nói xong câu đó thì người ta đã chặn ở cửa rồi.
– Cửa sổ, cửa sổ, trèo cửa sổ, nhanh lên, nhanh lên.
– Hai vị không cần phải hoảng sợ. Tại hạ không đến để giết
người…
– Nếu ngươi đến “hái hoa” thì chúng ta cũng không chào đón. –
Tiểu Đinh nghe câu nói của ai đó, vội vàng trèo lên cửa sổ.
– Haizz! Khoan đã. Nếu là đến “hái hoa” thì… – Có thể suy
nghĩ thêm. Rốt cuộc chuyện này cũng không tồi tệ bằng việc cùng Mẹ kế giúp tình
địch xe duyên.
– Tiểu thư! Lúc này tiểu thư còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi.
– Ờ ờ ờ! Em đừng đẩy ta. Tất cả là tại em bắt ta mặc bộ váy
rắc rối này đấy. Nóng chết đi được. Dài chết đi được. Lằng nhằng chết đi được.
Ta bị mắc rồi. Em đừng giẫm vào váy của ta.
– Híc! Sớm biết thế này em đã chạy trước rồi.
– … Tại hạ là Bạch Vô Ưu, người của Bạch Phong Ninh thiếu
chủ. Hôm nay tại hạ thay mặt thiếu chủ đến đưa đồ cho Long tiểu thư. – Nhìn hai
cô nương bị mắc ở cửa sổ, người đó đành phải xưng danh tính. Nhưng hai người bị
mắc ở cửa sổ lại phản ứng kịch liệt và không hề tin lời của hắn.
– Ngươi họ Bạch sao lại mặc đồ đen làm gì? – Hơn nữa, ngươi
muốn giết ta thì phải nghe cho kỹ, đừng tưởng ngươi nói ngươi là người của nhà
họ Bạch ta sẽ tin ngươi. Tiểu Đinh, em cố gắng lên. Ta còn bị mặc kẹt này. Cái
cửa sổ chết tiệt làm mắc váy ta rồi.
– Tiểu thư kéo mạnh một chút, kéo mạnh vào.
– Ta đã cố gắng lắm rồi.
– … Vì sợ Long tiểu thư không tin nên tại hạ mới đem thanh
kiếm gia truyền của nhà họ Bạch đến cho tiểu thư xem. – Nào ngờ cô nương chưa
hiểu thế sự này vừa nhìn thấy thanh kiếm đã sợ quá ướt cả quần.
– Hả? Đó là… thanh kiếm nhà họ Bạch sao? – Lần trước ăn cơm
cùng Bạch thiếu chủ, đúng là nàng cũng có thấy nhưng thanh kiếm đó bị đặt qua
một bên chứ không được nâng niu giống như ở trên tay tên Bạch Vô Ưu này. Nàng
còn nghĩ là mình nhầm. Không ngờ đó lại là cùng một thanh kiếm.
– Đúng vậy. Tại hạ còn có tấm thiệp của thiếu chủ gửi cho
Long tiểu thư. – Nói xong, Bạch Vô Ưu rút tấm thiệp từ trong ngực áo ra.
Long tiểu thư nhìn hắn vẫy tay. Hắn bàng hoàng không hiểu
chuyện gì. Long Tiểu Hoa thở dài nói:
– Chẳng phải ngươi mang tấm thiệp đó đến cho ta sao? Sao ta
đến lấy được? Ngươi không nhìn thấy ta đang mắc kẹt à?
– …
Bạch Vô Ưu bước lên phía trước hai bước, đưa tấm thiệp đó cho
Long Tiểu Hoa. Nhìn chính diện, phải nói rằng “tấm thiệp” này còn không bằng cả
một tờ giấy, vậy mà Bạch mã hoàng tử còn sai người mang đến trao tận tay nàng.
Bạch mã hoàng tử đang gửi thư cho nàng sao?
Ôi! Thật là lãng mạn!
Mở “tấm thiệp” ra, trên đó là một dòng chữ lớn, lớn như thể
sợ nàng không hiểu nổi những nét chữ rồng bay phượng múa đó vậy.
Im lặng.
Tĩnh lặng.
Im lìm.
Bỗng nhiên…
– Tiểu thư, sao tiểu thư nhảy lên được thế? Tiểu thư không bị
kẹt nữa ạ?
– Có người đợi thì sẽ có động lực. Ta đi đây. Tiểu Đinh, đến
lúc thể hiện tình tỷ muội của chúng ta rồi… Em giúp ta ngăn bà mẹ kế đó lại
nhé.
– Gì cơ? Tiểu thư muốn đi đâu ạ? Tiểu thư, tiểu thư!
– Bạch đại hiệp mặc đồ đen, bức tường nhà tôi đối với đại
hiệp không vấn đề gì đúng không?
– … Tuy là như vậy…
– Đại hiệp đúng là con chim lớn đến cứu tôi rồi. Chúng ta mau
bay ra khỏi tường thôi.
– …
– Tiểu thư, sao tiểu thư có thể bỏ em lại như vậy? Đương gia
và “Không Nội Hàm” thì sao?
– Bạch mã hoàng tử đang đợi ta ở bên ngoài. Mấy người hợp lại
cũng không bằng bạch mã hoàng tử của ta. Ai thèm để ý đến mấy kẻ đó chứ? Ha ha
ha ha!
Mãi sau, Tiểu Đinh cúi đầu đứng trong phòng Long Tiểu Hoa
nhìn Long đại đương gia:
– Sau đó, tiểu thư cười ha ha ha ha xong thì đi theo đại hiệp
họ Bạch mặc đồ đen đó nhảy qua cửa sổ biến mất. Đương gia, Tiểu Đinh không hề
bớt chữ nào. Tất cả đã báo cáo với đương gia rồi ạ.
– Hừ! Cười thật ngạo mạn!
– Vâng. Tiểu thư đều cười ngạo mạn như thế ạ. – Đương gia và
mọi người hợp lại cũng không bằng câu nói lôi kéo của Bạch thiếu chủ. Khi cô
báo cáo xong còn nghĩ rằng mình sẽ bị đương gia quăng qua cửa sổ.
– Đây là thứ gì?
– Dạ. Đó… đó là… tờ giấy Bạch thiếu chủ sai người mang đến ạ.
– Tiểu thư đúng là đồ ngốc. Đã trèo tường rồi mà còn vứt đồ linh tinh. Lần này
thì toi thật rồi.
– … – Nhặt lên, mở ra.
– Tiểu thư xem xong thì bỗng nhiên xé váy chạy đi ạ.
– Một vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, hạnh đỏ bên tường
đợi người hái, nửa đêm nếu muốn vượt ra ngoài, Tiểu Bạch đã đợi sẵn ngoài tường.
– Tiếng đọc tắt ngấm, tờ giấy đó bị vo viên lại.
– … – Sao Bạch thiếu chủ này lại giống tiểu thư vậy? Toàn
thích những lời thơ thô tục. Tuy dùng từ phong nhã hơn tiểu thư nhưng không thể
không nói rằng… cả hai người thật sự đều hạ lưu. Thật hợp nhau! Ơ nhưng hình
như mặt đương gia chẳng có chút tán đồng gì cả.
– … Hừ! Đúng là phải đánh bại hắn.
– Hả? – Đương gia muốn đánh bại ai? Tiểu thư ư? Ồ! Tiểu thư
đúng là đáng bị như vậy. Cô hoàn toàn đồng ý.