Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)


Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 22: Nhà ta có con gái đợi người đến hỏi (thượng)

Từ trong thư phòng của Long phủ truyền ra những câu đối thoại
mờ ám đen tối, bội tín phụ nghĩa, vô nhân đạo, bán bạn bán con cầu vinh.

– Nói như vậy là ông chủ Long chịu giúp ta việc này ư?

– Chỉ là việc nhỏ. Lâm viên ngoại không cần phải để bụng.

– Haizz! Sao có thể nói là việc nhỏ được chứ? Nếu chuyện tốt
giữa tiểu nữ Nội Hàm và Bạch thiếu chủ mà thành thì chắc chắn sẽ mang lễ lớn để
cảm tạ ông chủ Long.

– Lâm viên ngoại không cần phải vất vả như vậy. Nếu việc tốt
này mà thành thì ông mời Long mỗ đến uống rượu mừng là được rồi.

– Ha ha! Rượu mừng thì chắc chắn không thể thiếu ông chủ Long
và… tôn… tôn… tiền phu nhân[1] được.

[1] Tiền phu nhân: vợ trước.

Câu nói buột ra, thư phòng yên lặng. Những kẻ gian trá tạm
nghỉ để thăm dò đối phương và cũng để cười thầm về việc bất nghĩa của mình.
Long Tiểu Hoa ngồi xổm ngoài cửa nuốt nước miếng. Quỷ mới thèm cùng hắn đi uống
rượu mừng của Bạch mã hoàng tử. Hắn đến uống rượu mừng của nàng và Bạch mã
hoàng tử thì còn được. Nhưng mãi sau, giọng thiếu kiên nhẫn lại vang lên trong
thư phòng:

– Việc đầu tiên Bạch Phong Ninh, Bạch thiếu chủ khi vào thành
là đến thăm Long phủ. Lâm mỗ nghĩ chắc chắn là giao tình giữa ông chủ Long và
Bạch thiếu chủ không tầm thường chút nào. – Lâm viên ngoại, kẻ đáng ghét muốn
bán con lên tiếng.

– Chào hỏi người quen thôi.


Chào hỏi người quen ư? Ngươi dựa vào cái gì mà dám áp đặt
chuyện hôn nhân của người khác. Lôi cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc của mình
ra để ép tất cả mọi người trong thiên hạ đều phải tuyệt vọng về hôn nhân hạnh
phúc chứ. Quả đúng là bà mẹ kế độc ác.

– Với giao tình đó, theo ông chủ Long thì tiểu nữ Nội Hàm có
hy vọng lọt vào mắt xanh của Bạch thiếu chủ không? Chao ôi! Ta đã sai người đi
thăm dò, sở thích của Bạch thiếu chủ cũng rất đặc biệt.

– Ông có thể nói thẳng là rất kỳ quái, thích cứu những cô
nương gặp nạn nhà người ta.

Haizz! Ông chủ Long cũng biết, tiểu nữ nhà ta từ nhỏ đã thùy
mị cao quý, nói gì đến chuyện đua chen với người khác. Còn nữa, ta nghe nói mẫu
thân của Bạch thiếu chủ là… người nơi khác ư?

– Tin tức của Lâm viên ngoại quả là chính xác. Ông sắp nắm rõ
mọi thông tin về chàng rể chưa bước qua cửa của mình rồi. – Giọng điệu bất ngờ
thay đổi, khó mà nhận ra vẻ châm biếm.

– Ôi! Điều này còn phải thăm dò sao? Đồng tử của Bạch thiếu
chủ không đen như người Trung Nguyên, mắt không sâu. Ừm! Nên mẹ Bạch công tử
chắc chắn là người vùng khác rồi. Chỉ sợ tập quán không tương đồng. Ông chủ
Long có biết Bạch thiếu chủ có những quy tắc gì không? Cũng là để ta nhắc nhở
tiểu nữ Nội Hàm trước ấy mà.

– Lâm viên ngoại, có câu này Long mỗ không thể không nói. Thế
gian này, không phải ai sinh ra cũng muốn làm con rể nhà họ Lâm. Lâm viên ngoại
quá thương yêu con gái đấy.

– Ông chủ Long chưa từng làm cha nên chưa biết nỗi khổ của
người cha đấy thôi. Chọn con rể đâu thể tùy tiện được. Hơn nữa, để tránh chuyện
không hay, để con gái được sống những ngày hạnh phúc thì phải hết sức cẩn thận,
tìm hiểu thật kỹ về con rể. Tóm lại là, đợi khi nào ông chủ Long có con gái cần
gả cho người ta thì ông chủ Long sẽ hiểu được lòng ta.

– …

– Ông chủ Long!

– …

– Ông chủ Long?

– …

– Ông chủ Long đang nghĩ gì thế?

– Khụ… Không có gì.

– Vậy chuyện giới thiệu…

– Lâm viên ngoại, ông có muốn đánh bại họ Bạch đó không?

– Hả?


– … Không phải ông chọn thế nào cũng không thấy ưng, có xem
kỹ bao nhiêu cũng chưa thấy tin tưởng sao?

– Nói là như vậy. Nhưng dẫu sao Bạch thiếu chủ cũng là rồng
phượng trong nhân gian, gia thế hiển hách, tính tình hiền hòa. Ngoài sở thích
có chút kỳ quái thì xét về tổng thể mà nói, thì ta cũng thấy ưng rồi. Hơn nữa,
con gái lấy chồng như hắt nước đi. Nước không thể ở mãi trong chậu được. Sớm
muộn gì cũng phải hắt đi thôi.

– … Ở trong chậu cũng không an phận ấy chứ.

– Ông chủ Long nói gì cơ?

– Nói như thế Lâm viên ngoại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện
đánh bại họ Bạch ư?

– Ta đánh bại Bạch ông tử làm gì? Làm gì có chuyện nhạc phụ
lại đi vùi dập con rể còn chưa bước qua cửa nhà mình chứ?

– … Nhưng Long mỗ muốn đánh bại.

– Hả? Ông… ông chủ Long nói gì cơ?

– Người đâu! Lập tức đưa thiệp đến sơn trang của Bạch Phong
Ninh, mời hắn đến phủ một chuyến.

– Ái chà! Quả không hổ là Long đại đương gia, hành sự thật
nhanh, nói là làm. Ta sẽ sai người gọi tiểu nữ đến Long phủ ngay. Chẳng hay
Bạch thiếu chủ có thích nhạc cụ, sách, thơ ca hay không để ta bảo con gái chuẩn
bị.

– Long mỗ không biết sở thích của họ Bạch là gì nên tiểu thư
cứ tùy chọn thôi.

– Được, được, được. Ta sẽ sai người đi gọi tiểu nữ ngay.

Lâm viên ngoại nói xong liền mở của lao ra khỏi cổng Long
phủ. Kẻ tư lợi này chỉ biết để ý chuyện gả con gái mà hoàn toàn không nhìn thấy
một cái bóng đáng thương đang ngồi thu lu ở góc tường.


Trong thư phòng bỗng vang lên tiếng ra lệnh:

– Người đâu! Mau đến phòng của Long Tiểu Hoa xem cô ta đã
tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì đưa cô ta đến đây đợi dùng bữa tối đón khách.

Tiếng mấy người hầu chạy đi vang lên bên tai Long Tiểu Hoa.
Mãi sau, mấy người đó quay lại nói với người trong thư phòng:

– Đương gia, tiểu thư không có ở phòng ạ.

– Cô ta bị sốt không ở trong phòng còn chạy đi đâu chứ?

– Cô ấy… Thưa đương gia, cô ấy bị mắc kẹt ở cửa thư phòng ạ.

– … – Long Hiểu Ất thở dài, bước qua bậc cửa, nhìn xung quanh
mà không thấy kẻ mất tích đó đâu cả. Người hầu chỉ chỉ cánh cửa lớn bị Lâm viên
ngoại do quá vui mừng mà đẩy rõ mạnh. Hắn nhíu mày kéo cánh cửa ra thì chỉ thấy
ai đó mải nghe lén đến mất hồn vía đang vừa chửi rủa cái cánh cửa, vừa hỏi thăm
ông bà tổ tiên Lâm viên ngoại. Đúng là ác giả ác báo, nàng không kịp thời tránh
cú đẩy cửa của Lâm viên ngoại nên đã bị bẹp dí vào tường, lúc này đang ú a ú ớ.

Nghe lén thì nghe lén, chạy đến bên tường làm gì cơ chứ? Có
vui không? Hắn sẽ tự tay dạy dỗ kẻ nghe lén này thế nào đây? Hứ! Thảo nào hắn
không hề có cảm giác giống như Lâm viên ngoại, cái gì mà chưa thấy ưng, cái gì
mà chưa tin tưởng. Hắn vốn không hề nghĩ tới chuyện ưng hay không ưng ai cả. Vì
nếu đẩy cái thứ đáng chê cười này cho người khác thì đó là chuyện hết sức mất
mặt. Để tránh cho người khác khỏi phải đau khổ, chi bằng đành gắng gượng giữ
lại bên mình, bản thân còn đỡ xấu hổ với thiên hạ.

– Lôi cô ta ra cho ta. Gọi Đinh nha đầu đến tắm rửa, thay đồ
cho cô ta để đi ăn tối, cùng ta làm mối cho bạch mã hoàng tử của cô ta. – Cười
lạnh lùng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.