Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng – Chương 17: Do dự khó xử
Mùng một tháng năm là bắt đầu kì nghỉ dài bảy ngày. Sáng dậy, Hứa Trác Nghiên liền gọi điện về nhà, bố mẹ cô đang ngồi ở nhà chơi đánh bài, vì vậy âm thanh rất ồn ào, cảm giác như không thực.
Mẹ nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, nào là hỏi han tình hình dạo này thế nào? Bảo phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc mệt quá hoặc không thích nghi được thì cứ về Bắc Kinh… Hứa Trác Nghiên kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cũng ậm ừ đáp lời, cuối cùng cũng thấy hơi bực, nhưng vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Thôi được rồi thưa mẹ, đừng lo chuyện của con nữa, giờ con đang rất ổn, mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho bố là được rồi, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đúng lúc ấy điện thoại lại đổ chuông, chô liếc nàm hình, là Liêu Vĩnh Hồng: “Chị Liêu à?”
“Nghiên à, hôm nay có kế hoạch gì chưa?”, Liêu Vĩnh Hồng hỏi.
“Không có, em vốn định ở nhà ngủ thôi!”, Hứa Trác Nghiên đáp luôn.
“Ngủ cái gì mà ngủ, một ngày đẹp trời như thế này, ra ngoài đi dạo với chị đi!”
“Đi đâu?”
“Em đừng hỏi, nhớ mang theo áo bơi, hai bộ quần áo rộng rãi, mười phút nữa chị có mặt ở cổng chung cư nhà em! À phải rồi, đừng có lôi theo cái đuôi của em đấy!”, Liêu Vĩnh Hồng nói một tràng rồi cúp máy luôn.
Hứa Trác Nghiên ném điện thoại đi, nằm dài ra giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà: “Trời ơi, tôi bán mình cho chị rồi, ngay cả mùng một tháng năm cũng bị bóc lột như vậy đấy hả, thật là quá quắt!”, nhưng nói thì nói thế chứ Hứa Trác Nghiên vẫn làm theo.
Hứa Trác Nghiên lập tức bò xuống giường, chuẩn bị đồ đạc. Trần Hiểu Dĩnh cũng không có nhà, chắc là đi ra ngoài mua đồ rồi. Thế là Hứa Trác Nghiên liền để lại một mẩu giấy nhắn cho cô ấy, đúng mười phút sau là xe của Liêu Vĩnh Hồng có mặt ở cổng chung cư. Hứa Trác Nghiên nhìn thấy xe của Liêu Vĩnh Hồng đỗ ở phía xa, cô vẫy tay rồi sải bước đến chỗ xe đậu.
Hứa Trác Nghiên mặc một chiếc áo lệch vai, kết hợp với chiếc váy xanh pha tím, trông rất bắt mắt và tươi mát.
Hứa Trác Nghiên vừa lên xe, Liêu Vĩnh Hồng đã tấm tắc: “Cách phối hợp rất tuyệt, thường ngày đi làm thường thấy em ăn mặc nghiêm túc, giờ thấy em mặc quần áo thoải mái kiểu này thấy đẹp thế!”
“Thật không? Ở văn phòng thì em buộc phải ăn mặc chững chạc một chút!”. Ở trước mặt người khác, “Chị Nghiên” là “Phó tổng giám đốc”, còn trước mặt Liêu Vĩnh Hồng, cô trở thành cô em gái nhỏ đúng nghĩa, vì vậy nói chuyện cũng thoải mái hơn chứ không hay trầm ngâm như bình thường.
Kết hôn chớp hoáng
“Vết thương ở tay là do vụ va chạm tối hôm ấy đấy à?”, Liêu Vĩnh Hồng đột nhiên hỏi.
“Vâng!”. Hứa Trác Nghiên nhún vai đáp: “Đừng nhắc đến nữa, hôm đấy đúng là làm em sợ chết khiếp!”
“Hôm qua chị nghe Đỗ Gi¬ang nói, chị cũng chết khiếp, không ngờ lại xảy ra những chuyện như thế!”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn thẳng về phía trước, lên đến đường cao tốc, chiếc xe bắt đầu tăng tốc.
“Ôi trời, thôi em không nói chuyện với chị nữa đâu, tránh để chị phân tâm!”, Hứa Trác Nghiên bây giờ tự nhiên lại thấy sợ ngồi xe.
“Ha ha…”. Liêu Vĩnh Hồng bật cười: “Thôi đừng nói lăng nhăng nữa, chị đâu có lái xe sau khi uống rượu, chuyện hôm đó cũng một phần tại chị, đáng lẽ ra chị phải bảo lái xe đợi các em đến khi xong việc, đưa các em về nhà mới phải!”
“Haizz, sao có thể trách chị được? Chẳng ai ngờ được sự việc nó lại thành ra như vậy mà!”
“Vì vậy chị mới nói, hay là công ty mua thêm một chiếc xe, em chịu khó tập luyện, sau này tự lái xe đi cho tiện”, Liêu Vĩnh Hồng nói rất thật lòng
Hứa Trác Nghiên vội vàng xua tay: “Thôi bỏ đi, em không dám nhận đâu, hơn nữa chỉ sang đầu năm sau là em phải về Bắc Kinh mà!”
“Cũng phải!”, Liêu Vĩnh Hồng đáp lời. Ánh mặt trời rất gay gắt, Liêu Vĩnh Hồng lấy kính râm ra đeo rồi nói tiếp: “Lúc đó chị nghe nói hình như vì chuyện tình cảm nên em muốn tạm thời thay đổi môi trường, vì vậy mới rời khỏi Bắc Kinh, vậy thì nếu định trở lại như vậy có nghĩa chuyện tình cảm của em đã được giải quyết ổn thỏa rồi ư?”
Mặc dù đã làm ăn với Liêu Vĩnh Hồng nửa năm rồi, nhưng nội dung các câu chuyện của họ gần như chẳng bao giờ đề cập đến cuộc sồng riêng tư, nhất là vấn đề tình cảm cá nhân.
Hứa Trác Nghiên là một con người, thậm chí còn là người có tình cảm phức tạp. Mà Liêu Vĩnh Hồng cũng là một con người, dường như cũng có những sự từng trải không ai biết và không muốn nhắc đến. Vì vậy hai người qua lại với nhau trong sự dè dặt, không ai động chạm đến “khu vực cấm” trong tâm hồn của người kia. Thế mà hôm nay Liêu Vĩnh Hồng lại chủ động nhắc đến khiến cho Hứa Trác Nghiên có hơi bất ngờ, vì vậy cô trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Em muốn trốn tránh một người, chỉ là người đã đi rồi nhưng trái tim vẫn không thể từ bỏ. Hơn nữa dù gì nhà em cũng ở bên đấy, sớm muộn gì cũng phải về!”
Liêu Vĩnh Hồng gật đầu: “Vậy còn anh ấy thì sao? Sau khi quay về sẽ nối lại tình cảm với anh ấy chứ?”
“Anh ấy?”. Hứa Trác Nghiên ngẩn người giây lát: “Anh ấy ư, em cũng không biết, em không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầu!”
“Chị hiểu rồi!”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn Hứa Trác Nghiên, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nhìn bộ dạng của em chị thấy cắt đứt rồi cũng tốt, mặc dù chị không rõ tình hình cụ thể, nhưng chị là người từng trải, chị nói cho em biết, nếu lấy chồng, thì phải lấy một người mà người ta yêu em nhiều hơn, thực ra làm phụ nữ chúng ta, có yêu hay không không quan trọng, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, tự nhiên trái tim sẽ thuộc về người ấy. Nhưng đàn ông thì khác, anh ta yêu em thì cuộc sống của em mới hạnh phúc, nếu không sau này cuộc sống của em sẽ chẳng mấy êm đẹp đâu!”
“Cũng phải, rất nhiều người đã nói thế!”
“Hơn nữa giờ em đang trong thời điểm tốt nhất, phải mở to mắt mà lựa chọn một người yêu em và điều kiện tốt một chút. Lấy được chồng tốt còn hơn phải cật lực làm việc kiếm tiền!”, Liêu Vĩnh Hồng nói cứ như đang khuyên nhủ chính bản thân.
Hứa Trác Nghiên gật gù.
Ở phía Đông Nam của Thâm Quyến, ở huyện Nam Áo, điểm cuối của bán đảo Đại Bằng, chiếc xe dừng lại ở khu nghỉ mát Nam Áo Kim.
“Em đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dẫn em đi thư giãn. Đây là bãi biển nổi tiếng của Thâm Quyến, được mệnh danh là Hawai của Thâm Quyến!”. Liêu Vĩnh Hồng dừng xe lại, lấy túi du lịch ở ghế sau ra và bảo Hứa Trác Nghiên xuống xe.
Đi vào khách sạn, thuê hai phòng đơn, Hứa Trác Nghiên hơi ngạc nhiên nhưng sau nghĩ lại, có người có thói quen sinh hoạt riêng, bản thân mình tiết kiệm quen rồi, nhưng chưa chắc ai cũng muốn chung một phòng tiêu chuẩn với mình.
Lấy chìa khóa phòng, Liêu Vĩnh Hồng nói: “Chị hơi mệt, đi ngủ một lát, tối nay cùng ăn cơm nhé, giờ em đi dạo một chút đi!”
“Ok!”. Hứa Trác Nghiên lấy chìa khóa vào phòng, cất đồ đạc xong xuôi, bôi một lớp kem chống nắng lên da rồi đi xuống lầu.
Khu nghỉ dưỡng được xây dựng bên bờ biển, trước mắt là bãi cát trắng như ngọc, sau lưng là dãy núi Thất Tiên truyền thuyết, giữa dãy núi là dòng thác trong mát, cây cối xanh tươi, chim chít líu lo. Ở một nơi cách xa thành phố lớn như thế này, có cảm giác như mình đang ở cõi thần tiên, non xanh nước biếc tuyệt vời. Liêu Vĩnh Hồng đúng là rất biết chọn địa điểm!
Một mình đi dạo trên bờ biển, bãi cát trắng lấp lánh ánh mặt trời ấm áp. Hứa Trác Nghiên cởi dép, xách trên tay rồi giẫm lên lớp cát mềm mại, ngắm nhìn làn nước biển xanh trong vắt, những hàng cây râm mát bên bờ biển, cảm giác lúc này thật thoải mái, thật tự do tự tại. Cô cố gắng tận hưởng những cảm giác tuyệt vời của ánh mặt trời dịu dàng, của những hạt cát mềm mại và sự mát mẻ của những cơn sóng biển đem lại, vứt hết mọi phiền toái khỏi đầu, đắm mình vào vòng tay bao la của biển cả.
Có lẽ đây là một buổi chiều tuyệt đẹp, Hứa Trác Nghiên ngồi xuống dưới một bóng cây, tận hưởng không gi¬an yên tĩnh hiếm có. Ở một ban công trong khu nghỉ dưỡng, có hai người đang đứng chăm chú nhìn cô, bàn luận về cô mà cô hoàn toàn không hay biết.
Liêu Vĩnh Hồng mặt mày vô cảm, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh định thế nào?”
“Làm thế nào ư? Nên làm gì thì làm. Sao thế, chị muốn dạy tôi à?”, anh vặn hỏi lại.
“Anh định ép tôi đấy à?”. Liêu Vĩnh Hồng dụi tắt điếu thuốc trên tay: “Tôi đã nói rồi, cô ấy không giống như những người khác, tôi đã rửa tay từ lâu rồi!”
“Tôi biết!”. Anh cũng dụi tắt điếu thuốc trên tay, vứt ra khoảng không trước mặt, đặt một tay lên vai Liêu Vĩnh Hồng: “Vì vậy tôi mới muốn có, mới nôn nóng như vậy!”
“Thực ra Hứa Trác Nghiên rất dễ mềm lòng, anh chỉ cần đối xử tốt, từ từ hẹn hò với cô ấy, có thể sẽ giành được trái tim cô ây, như thế tốt hơn như thế này nhiều!”, Liêu Vĩnh Hồng vẫn có ý muốn thuyết phục anh.
“Từ từ ư, từ từ ra sao? Phải mất bao lâu? Những người phụ nữ mà tôi từng gặp không ít, phải dùng cách nào đối phó với cô ấy tôi rõ hơn chị nhiều! Hơn nữa chuyện tối hôm ấy khiến tôi rất sợ, nếu như hôm đó xảy ra chuyện gì thật, cô ấy sẽ biến mất như thế ngay trước mặt tôi. Cô nói đi, lúc ấy tôi có ân hận cũng có tác dụng gì?”. Anh hằn học nói: “Vì vậy một dao chặt đứt hẳn, chớ phí nhiều công sức, trực tiếp xông lên. Chị yên tâm, không sao đâu!”
“Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy là mẫu phụ nữ bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong thì cứng rắn, tôi sợ…”, Liêu Vĩnh Hồng có vẻ do dự.
“Chị sai rồi, cô ấy là loại bên ngoài thì mạnh mẽ mà bên trong thì yếu đuối!”. Anh hướng ánh mắt về cái bóng phía xa xa ngoài bãi biển rồi quay lại nhìn Liêu Vĩnh Hồng: “Giờ chị thật sự mềm lòng rồi, nhớ chị Hồng hồi đầu ở Châu Hải đã khiến cho không biết bao nhiêu con gái nhà lành chỉ trong một đêm trở nên nổi tiếng, bồi dưỡng không biết bao nhiêu đại gia. Sao thế, vừa mới rút lui mà hào khí lúc ấy cũng mất luôn rồi à?”
“Sao anh toàn lấy những chuyện xấu xa ngày xưa ra để uy hiếp tôi hả?”. Liêu Vĩnh Hồng trợn mắt gắt: “Thôi được rồi, tôi mặc kệ, anh tự làm lấy đi, cứ nghĩ đi, anh phải nghĩ bằng được một cách gì đó mới ổn!”
Liêu Vĩnh Hồng quay phắt người đi thẳng vào phòng, nằm dài ra giường. Còn anh vẫn chăm chú nhìn về phía bãi biển, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười.
Hoàng hôn, Hứa Trác Nghiên và Liêu Vĩnh Hồng đang ngồi ăn cơm bên bàn ăn cạnh cửa sổ, uống rượu vang, ăn hải sản và nói chuyện công việc. Dần dần, Hứa Trác Nghiên có cảm giác ngà ngà say. Cô cảm thấy tối nay là một buổi tối dễ chịu nhất trong một năm trở lại đây, hóa ra cảm giác say lại thú vị đến thế, ít nhất là trong ngày hôm nay, cô không hề nghĩ đến anh. Tuy nhiên, cái kẻ không được hoan nghênh kia lại dột nhiên xuất hiện, phá vỡ tất cả mọi thứ yên tĩnh của cô.
“Tổng giám đốc Lâm, sao trùng hợp thế? Anh cũng ở đây à?”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn thấy Lâm Khởi Phàm đang ngồi ăn một mình ở bàn bên kia trước nên nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Khởi Phàm đến gần, nhìn Liêu Vĩnh Hồng rồi nhìn Hứa Trác Nghiên: “Ừ, sao trùng hợp thế?”
“Anh đi một mình à? Hay là cùng ngồi ăn đi!”. Liêu Vĩnh Hồng nhiệt tình mời mọc, nhưng mặt Hứa Trác Nghiên vẫn lạnh như băng. Lâm Khởi Phàm liếc cô rồi nói: “Thôi bỏ đi, tôi đã gọi món rồi, thôi cứ ai ăn của người nấy vậy!”
“Thế cũng được!”. Liêu Vĩnh Hồng trừng mắt với Hứa Trác Nghiên, đợi Lâm Khởi Phàm đi rồi mới nói: “Em thật là, trong lòng nghĩ gì cũng không thể thể hiện hết ra mặt như thế được, làm người ta mất hết thể diện!”
“Em biết, chỉ cảm thấy anh ta không được đứng đắn, không muốn nói nhiều với anh ta”, Hứa Trác Nghiên chu môi nói.
“Không đứng đắn ư? Không đứng đắn với em ư?”. Liêu Vĩnh Hồng cười nhẹ: “Anh ta là vậy đấy, trong giới doanh nhân thành công ở Thâm Quyến này, anh ta có thể coi là một người đàn ông không tồi rồi! À phải rồi, hình như đây không phải lần đầu tiên em như vậy, tại buổi lễ kỉ niệm lần trước, em đã chẳng nể nang người ta ngay trước mặt bao nhiêu người, lại sinh sự rồi phải không?”
“Đâu có, em chỉ quyên góp cho quỹ từ thiện của chúng ta thôi mà!”, Hứa Trác Nghiên ngẩng mặt, đắc chí nói.
“Thôi đi cô, lại còn đắc chí nữa. May là anh ta chứ nếu đổi lại là người khác, ngày mai anh ta sẽ đá đít cô ra khỏi thị trường, trả hàng ngay tắp lự!”. Liêu Vĩnh Hồng còn định nói gì nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô đành phải đứng dậy nghe điện, chẳng mấy chốc quay lại bàn với vẻ mặt căng thẳng: “Em từ từ ăn nhé, chị có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, có mấy người bạn ở nơi khác đến, chị phải đi tiếp đón một chút!”
“Hay là em đi cùng chị!”, Hứa Trác Nghiên lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
“Thôi đừng, muộn quá rồi! Chị không về thành phố nên không thể đưa em về. Chị qua bên đó chào hỏi rồi về luôn, ngày mai vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn với họ. Hai ngày tới em cứ ở đây tranh thủ nghỉ ngơi!”, Liêu Vĩnh Hồng nói xong liền tức tốc đi ngay.
Hứa Trác Nghiên nhìn bàn đầy thức ăn chưa mấy động đũa, lòng nghĩ cũng thấy phí nên bắt đầu “Chiến đấu”.
Ăn cơm một mình bao giờ cũng rất ngon miệng, bởi vì thoải mái, không phải lo lắng bị người khác soi mói tướng ăn của mình, cũng không phải lo đối đáp xã gi¬ao với ai đó, vì vậy cô rất thích ăn một mình.
Cơn ác mộng bắt đầu đến từ khi nào vậy? Có lẽ là bắt đầu từ người ngồi đối diện với cô, anh ta chỉ tay vào chai rượu vang gần như đã cạn đến đáy: “Anh tưởng là em không động đến giọt rượu nào cơ đấy, nhưng hai người uống cũng không ít đâu nhỉ?
“Uống rượu phải xem kẻ ngồi đối diện là ai!”, Hứa Trác Nghiên chẳng buồn ngẩng đầu, gỏn gọn đáp.
“Chẳng lẽ em không thể nói chuyện tử tế với anh một chút hay sao?”, Lâm Khởi Phàm đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, ấn xuống mặt bàn.
Hứa Trác Nghiên buông đôi đũa trong tay ra.
“Mỗi lần tôi vừa mới có ấn tượng tốt một chút về anh thì ngay lập tức tôi lại phát hiện ra anh càng đáng ghét hơn!”, mượn hơi rượu, Hứa Trác Nghiên liền nói hết những cảm giác trong lòng. Cô còn định nói gì nữa nhưng chợt thấy chóng mặt, chỉ một giây tiếp theo đã đổ gục vào lòng anh.
“Anh đừng có thừa nước đục mà thả câu!”. Đó là câu nói cuối cùng của Hứa Trác Nghiên trong khoảnh khắc còn tỉnh táo.
Trong cơn mơ màng, cô phát hiện mình bị anh ta bế lên lầu, đi vào trong phòng.
Rõ ràng là phòng của anh ta, đây là một gi¬an phòng xa hoa. Vừa vào cửa, thứ đập vào mắt chính là bồn tắm ngoài trời được bài trí ở ban công. Có thể người thiết kế hồi đó đã có ý tưởng là để người ở trong căn phòng này được tận hưởng cảm giác thư thái khi đắm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, vừa tận hưởng những cơn gió mát, tiếng chim choc reo ca, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, thu hết cảnh bãi biển vào trong tầm mắt.
Nếu như người ở bên cạnh cô lúc này không phải là anh ta, mà là anh, vậy thì đây sẽ là một bữa tối lãng mạn và ấm cúng đến thế nào nhỉ?
Tuy nhiên trong hiện thực, cảnh tượng vừa hoang đường vừa nực cười là, giờ cô như một con mèo bị thương, hoảng sợ thu mình trên ghế sô pha, còn anh ta là một kẻ đi săn, đang rập rình ở bên cạnh, tận hưởng con mồi ngay ở bên miệng, vẻ như đang thưởng thức, tận hưởng từng giây từng phút trôi qua mà không vội vàng ăn ngay miếng mồi ngon trước mặt.
Ánh mắt của anh đầy ngạo nghễ, từ từ cởi áo ngoài của cô ra, khiến cho cô trần trụi như đang khỏa thân trước mặt anh.
Anh không nói năng gì, chỉ dùng đôi mắt để nhìn cô chằm chằm. Hứa Trác Nghiên cố gắng định thần, cố ép mình phải đứng dậy, đi ra ngoài. Nhưng đi được mấy bước, cô đã bị anh ở phía sau kéo giật lại, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhận ra ngọn lửa đang bùng lên trong mắt anh. Cô vội vàng nhắm mắt lại, hi vọng đây chỉ là môt cơn ác mộng.
Nhưng cô đã thất vọng, nói chính xác hơn là tuyệt vọng.
Anh ta dồn cô vào tường, những nụ hôn tàn nhẫn tới tấp “tấn công” cô.
Cô cố sức chống cự, khiến cho toàn thân rịn mồ hôi, nhưng chẳng có tác dụng, cô không sao thoát khỏi sự khống chế của anh, ngược lại, còn làm cho dục vọng của anh càng thêm mãnh liệt.
Tay của Hứa Trác Nghiên đã bị anh giữ chặt, cô nhắm mắt, dùng răng cắn mạnh môi anh, cho đến khi cô cảm thấy trong miệng mình có mùi tanh của máu mà vẫn chẳng thay đổi được gì. Anh không vì đau mà hất cô ra, cũng không vì đau mà dịu bớt sự điên cuồng của mình.
Áo của Hứa Trác Nghiên đã bị cởi ra, tay của anh đã luồn vào trong váy cô và bóp rất mạnh. Cô đột nhiên từ bỏ việc chống cự, gào lên: “Dừng lại, Lâm Khởi Phàm anh đang làm cái gì thế hả? Nếu như anh muốn, anh có thể dùng tiền để giải quyết, đừng tìm tôi!”, nhưng anh ta vẫn không dừng tay.
“Tôi không phải, không phải!”, Hứa Trác Nghiên gào lên, nước mắt trào ra.
Người anh chợt run lên, đôi tay như khựng lại, ôm lấy mặt cô: “Không phải cái gì?”
“Anh biết em không phải là loại con gái tùy tiện, không phải loại đĩ điếm, vì vậy anh mới nói, hãy lấy anh!”. Giọng của anh ta rất kiên định, lúc nói, hơi ấm từ miệng anh phả vào mặt cô.
“Tôi không phải là một trang giấy trắng, tôi có người tôi yêu, vì vậy hãy tha cho tôi!”
Lâm Khởi Phàm buông tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hứa Trác Nghiên lập tức cài lại những cúc áo đã bị tháo ra, cô hoảng loạn, yếu ớt. Còn anh, dường như đang nhìn thấy sự yếu đuối của cô. Anh đến bên bàn trà, cầm thuốc và bật lửa lên, từ từ châm một điếu: “Nói đi, nếu như là sự thật, tôi sẽ tha cho cô!”
Hứa Trác Nghiên xoay người lại, quay lưng vào mặt anh ta: “Đó là chuyện của tôi với anh ấy, tôi không cần thiết phải nói cho người thứ ba!”
“Thế sao?”
Hứa Trác Nghiên không nói gì mà đi thẳng ra cửa. Nhưng chỉ một giây tiếp theo, Lâm Khởi Phàm dụi mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà, đứng bật dậy và kéo cô lại, dữ dằn siết chặt lấy cô, hỏi như đang thẩm vấn một phạm nhân: “Anh ta ở đâu? Nếu yêu thương nhau tại sao cô lại một mình đến Thâm Quyến? Nửa năm rồi, anh ta không đến, cô cũng không về, cô lừa tôi!”
“Tôi không lừa anh, yêu một người không nhất định phải dính chặt lấy nhau không rời, anh ấy ở trong tim tôi!”. Hứa Trác Nghiên đặt tay lên ngực, vẻ măt vô cùng thê lương và nghiêm túc.
Anh trừng mắt nhìn cô, cô hất tay anh ra, định bỏ đi, nhưng cơn chóng mặt lần nữa ập đến, thân hình mềm nhũn của cô chẳng còn chút sức lực nào, ngã vào người anh. Môi anh lại khẽ nhếch lên, bế thốc cô, đi thẳng vào phòng ngủ.
Ném, đúng vậy, là ném mạnh lên giường.
Cú ném mạnh ấy khiến cho cô hoàn toàn tỉnh táo, cô bỗng thấy bình tĩnh hơn: “Anh không định thừa nước đục thả câu thật đấy chứ?”
Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Thân hình mềm mại của cô hiện lên đầy quyến rũ qua chiếc áo bó sát, dưới chiếc váy màu tím là đôi chân trắng nuột nà như ngọc, nổi bật trên chiếc ga trải giường trắng toát, vô cùng hấp dẫn, khiến cho người khác không thể kiềm chế. Làn da sau khi say rượu bỗng như được điểm một lớp phấn hồng dịu dàng dưới ánh đèn nhẹ nhàng trong phòng…
Chăm chú quan sát hàng lông mày, đôi mắt và vẻ mặt của cô…
Lâm Khởi Phàm hiểu rằng, bản thân mình rất thích cô, có nên chiếm đoạt cô trong tình cảnh này không? Anh đang do dự.
Anh hơi cúi xuống, vốn dĩ chỉ định gạt những lọn tóc lòa xòa trên mặt cô, nhưng cô nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ và đột nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt anh. Mặc dù không một câu nói, nhưng vẻ mặt vô cùng khinh bỉ. Là hận!
Khoảnh khắc ấy, anh quyết tâm thực hiện ý muốn ban đầu của mình. Một cô gái ương ngạnh không chịu thuần phục như thế này, cho dù anh có thả cô, cô cũng chưa chắc đã vì vậy mà nảy sinh thiện cảm với mình. Một cô gái như vậy càng khơi dậy dục vọng muốn thuần phục của anh.
Cuối cùng anh nằm đè lên người cô. Với sức lực yếu ớt, chẳng mấy chốc cô đã không thể chống cự. Cô nhắm mắt, mặc dù không có chút sức lực nào nhưng vẫn không thôi chống cự.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, sự đau khổ ấy, ngọn lửa dục vọng của anh càng thêm bùng cháy.
Tiếng khóc khe khẽ, cùng với sự chống cự vô ích, khiến cho dục vọng bùng lên trong người anh…
Anh có hơi kinh ngạc, bởi vì hết lần này đến lần khác anh hòa vào sự ấm áp và êm dịu của cô, anh biết, cơ thể cô đã chấp nhận mình.
Là vui mừng hay là cái gì khác, anh cũng không rõ nữa. Chỉ cảm thấy một cảm giác hạnh phúc cuồng nhiệt khó thể chế ngự đang lan tỏa.
Cô ngại ngùng, từ đầu đến cuối nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má. Nhưng trong con mắt của anh, những giọt nước mắt tinh khiết ấy càng làm cô thêm quyến rũ.
Cô đã chẳng còn sức lực mà suy nghĩ, sự kiệt sức và choáng váng của cơn say đã khiến cô mềm nhũn trong vòng tay anh, hoàn toàn mất đi tri giác, từ từ chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Lúc trời tảng sáng, Hứa Trác Nghiên từ từ lấy lại ý thức.
Cô tỉnh táo, nhìn thấy người đàn ông khỏa thân đang nằm bên cạnh mình, không hề ngạc nhiên, không hề gào khóc, chỉ đờ đẫn mặc quần áo, nhặt túi xách trên nền đất rồi đi ra ngoài cửa.
“Đợi đã!”, anh đi về phía cô, kéo tay cô lại.
Tay vung lên, một bạt tai nặng nề giáng thẳng vào mặt anh. Anh chẳng buồn chớp mắt: “Nếu như em thích có thể đánh thêm vài cái nữa!”, cô không nói gì, chỉ đứng ngây ra đó.
“Anh rất muốn biết tiếp theo em sẽ làm gì?”. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, cô không phản kháng, mặc cho anh vuốt ve, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Sẽ đi tố cáo anh ư? Hình như em quên mang theo chứng cứ rồi?”. Anh nhoẻn miệng cười, cuộn cái ga trải giường đưa lên, đưa cho cô.
Cô không đón lấy, cái ga giường rơi xuống đất: “Không đâu!”
“Ha ha…”. Anh bật cười, ngồi xuống giường và kéo cô lại, nằm đè lên người cô: “Anh biết, một cô gái như em, có được thân thể em, tự nhiên sẽ có được trái tim em!”
Cô khẽ chống cự, nhướn mày nói: “Anh sai rồi, bởi vì anh không phải là người đầu tiên, nên tôi chẳng để tâm. Đối với anh, tôi chỉ cảm thấy như một trò chơi, hoặc cũng có thể nói tôi dùng anh để mua vui. À phải rồi, tôi có cần trả anh chút tiền không? Cho anh bao nhiêu thì đủ nhỉ? Hai trăm? Năm trăm? Hình như anh cũng chẳng ra làm sao, cũng chỉ đáng hai trăm thôi!”, Hứa Trác Nghiên biết rõ, với những gã đàn ông thế này nên sỉ nhục anh ta như thế nào. Quả nhiên những lời lẽ của cô đã phát huy tác dụng.
Nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, bộ mặt và cơ thể như cứng đờ. Cô vội chớp lấy cơ hội đẩy anh ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng, kiêu ngạo tựa như một nữ thần, còn anh chẳng qua chỉ là một gã trai bao được cô dùng để mua vui mà thôi.
Lâm Khởi Phàm vô cùng phẫn nộ, chộp lấy cái gạt tàn trên đầu giường, ném mạnh ra cửa. Một tiếng “Choang” đinh tai vang lên, cái gạt tàn rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“Con ranh chết tiệt!”, Lâm Khởi Phàm gào lên với cánh cửa.
Nhìn đống hoang tàn trong phòng ngủ, nhớ lại những cảnh tượng đêm qua, sự mềm mại, yếu ớt, xấu hổ và non nớt của cô, cơn giận trong lòng anh như nguội dần. Đúng thế, một cô gái kiêu ngạo như thế sao can tâm để mình rơi vào cạm bẫy của kẻ khác, chắc chắn là vậy. Không ít người phụ nữ qua tay anh, ai là gái nhà lành giữ mình như ngọc, ai là kẻ lẳng lơ giả bộ thuần khiết anh đương nhiên có thể phân biệt rất rõ. Anh cười, rất thú vị! Cứng đầu, anh rất thích! Những cô gái cứng đầu và cố chấp rất có cá tính.
Có thể anh thật sự nên yêu thương cô, nên bắt đầu hành động theo đuổi cô, cùng nắm tay cô đi trên con đường Tình Nhân ở Châu Hải này. Anh tin rằng rồi cuối cùng cô cũng sẽ chịu khuất phục, sẽ yêu mình. Nhưng cái cảm giác ấy, cái quá trình ấy… anh thực sự không thích. Sau khi cân nhắc, anh càng thích cái cảm giác đi săn này, cái khoái cảm chinh phục cô. Đúng, chính là chinh phục.