Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng – Chương 16: Tâm trạng nặng nề
Lúc xuống xe, Lâm Khởi Phàm lấy một chiếc áo vét rộng khoác lên người Hứa Trác Nghiên, dìu cô đi vào phòng cảnh sát. Đợi họ lấy khẩu cung xong thì đưa họ về nhà.
Ở đồn cảnh sát, giám đốc Vu đã dần lấy lại thần sắc, nói: ‘Tổng giám đốc Lâm, tôi với Đỗ Gi¬ang bắt xe về là được rồi, anh đưa cô Hứa về đi, đi đến ba nơi chắc đến sáng mới xong!”, Lâm Khởi Phàm gật đầu.
Hứa Trác Nghiên nói: “Tôi cũng bắt xe về, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, nếu như không phải giám đốc Vu đưa chúng tôi về, nếu như trên đường chúng tôi không nói chuyện thì có lẽ đã không xảy ra việc này!”
Ánh mắt giám đốc Vu chợt u ám, anh ta lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến hai người, là tại tôi uống rượu nên phản ứng hơi chậm!”
Lâm Khởi Phàm vỗ vai giám đốc Vu: “Thôi được rồi, không sao! Bị treo bằng lái rồi, sau này phải tuyển một lái xe cho anh thôi. Những chuyện sau đó chớ lo, tôi sẽ tìm luật sư La giải quyết ổn thỏa. Anh đừng lo nữa, cứ ở nhà tĩnh dưỡng dăm ba ngày, mùng tám hãy đi làm!”
Giám đốc Vu cảm kích gật đầu, nghẹn ngào nói: “Anh Phàm…”
“Thôi được rồi, lên xe đi!”. Lâm Khởi Phàm giơ tay ra vẫy một chiếc taxi, giám đốc Vu và Đỗ Gi¬ang cùng lên xe đi trước.
Lâm Khởi Phàm kéo cánh tay Hứa Trác Nghiên, cô đau quá la lên khiến anh giật mình buông tay ra: “Xin lỗi, tôi quên mất là cánh tay cô bị thương!”
“Không sao!”. Hứa Trác Nghiên mặt mày trắng bệch, xem ra là sợ đến mất mật rồi.
Lên xe, cô đột nhiên nói: “Xem ra con người anh cũng không đến nỗi xấu xa lắm!”
“Ừ!”. Lâm Khởi Phàm nhìn lướt khuôn mặt cô rồi giúp cô thắt dây an toàn.
Mặt anh và cô gần sát với nhau, trán gần như có thể chạm vào nhau. Hứa Trác Nghiên có hơi hoang mang. Trong mắt Lâm Khởi Phàm dường như không còn vẻ xấu xa như thường ngày, thay vào đó là một ngọn lửa đang bùng cháy. Anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô. Cô muốn vùng ra, nhưng bị dây oan toàn và cánh tay anh siết chặt, không thể động đậy.
Cảm xúc mãnh liệt như đang bỏng cháy trong người anh, anh không thể tự kiềm chế được mình, cũng không muốn kiềm chế bản thân. Lâm Khởi Phàm hôn lên mặt, lên cổ, trượt xuống xương quai xanh, mặt sức hôn Hứa Trác Nghiên, thân hình nõn nà được che đậy bởi chiếc váy trắng muốt của cô khiến anh như điên dại. Nhưng đột nhiên anh buông tay, đó là bởi vì vẻ mặt của cô, cô đau đớn nhíu chặt lông mày, nước mắt chảy trào qua bờ mi, là ấm ức hay là vì cái gì? Anh không biết, chỉ cảm thấy vẻ mặt đau đớn của cô thậm chí còn có sức sát thương cao hơn cả sự vùng vẫy hay chống cự, nó khiến cho anh phải dừng tay. Anh xoay người lại, ngồi lại vào ghế, chỉnh lại cái áo sơ mi rồi khởi động xe.
Suốt dọc đường đi, cả hai im lặng không nói nửa lời. Lúc đến trước cổng, anh chỉ nói một câu: “Lấy anh nhé!”
Hứa Trác Nghiên ngẩn người. Cô luôn nghĩ rằng trong mắt anh ta, mình chỉ là một con mồi mới mẻ, còn loại đàn ông phóng đãng như anh ta chỉ coi phụ nữ là con mồi, là đồ chơi, sẽ không có tình cảm thật sự, không nghiêm túc với hôn nhân, vì vậy khi nghe thấy lời này, cô thật sự bất ngờ.
“Em cân nhắc đi nhé!”, Lâm Khởi Phàm khởi động xe.
Hứa Trác Nghiên đứng ngây ra trước cổng chung cư rồi ngẩn ngơ ngoảnh đầu, nhìn chiếc A8 lao như bay trên đường, trong lòng cảm giác đau đớn lạ kì, bước chân vào đại sảnh của chung cư mà đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Cô ấn nút thang máy, lấy chìa khóa nhà, mở cửa, cởi giày, đi chân trần trên nền đất, đi nhẹ rón rén như một chú mèo, vào phòng ngủ rồi vùi đầu vào gối trong vô thức.
Dường như vừa chìm vào giấc ngủ thì có người gõ cửa, là Trần Hiểu Dĩnh.
“Vào đi!”, Hứa Trác Nghiên vùi đầu vào trong chăn, nói bằng giọng mệt mỏi.
“Chị Nghiên, hôm nay chị có đến công ty không?”. Trần Hiểu Dĩnh dè dặt hỏi, bởi vì trong con mắt cô, Hứa Trác Nghiên hôm nay rất khác thường. Thường ngày, cho dù hôm trước làm thêm có khuya đến đâu, ngày hôm sau Hứa Trác Nghiên vẫn dậy sớm, tắm rửa chải chuốt tinh tươm rồi đi làm. Nhưng hôm nay rõ ràng là đã quá bảy rưỡi mà vẫn không thấy Hứa Trác Nghiên tỉnh dậy, Trần Hiểu Dĩnh mới dám chạy sang gọi cô.
“Chị…”. Hứa Trác Nghiên lật người, thầm nghĩ thật sự không muốn đi, cứ muốn ngủ thế này cho hết hai tư tiếng đồng hồ, mặc kệ hết tất cả: “Năm phút nữa, năm phút nữa chị sẽ dậy. À phải rồi, tối qua bọn chị gặp chút sự cố, Đỗ Gi¬ang bị thương nhẹ, em gọi cho anh ta, bảo anh ta cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, hôm nay em sẽ đi với chị đến Châu Hải!”
“Đi Châu Hải? Ôi tuyệt quá, em chưa đến đó bao giờ, đi mấy ngày hả chị?”, Trần Hiểu Dĩnh háo hức hỏi.
“Hôm nay đi, ngày mai chắc chắn phải về. Chỉ có điều ngày kia là mùng một tháng năm, nếu em muốn ở bên đó chơi cũng có thể ở lại thêm hai ngày!”. Hứa Trác Nghiên nhẩm tính trong đầu: “Nói chung là đến ba trung tâm thương mại, tìm hiểu thị trường bản địa và nói chuyện một chút với các giám đóc bộ phận của họ!”
“Được ạ, em hiểu rồi!”. Trần Hiểu Dĩnh hân hoan đi ra, nhưng khoảnh khắc chuẩn bị đóng cửa lại, cô la lên như thể vừa mới phát hiện ra một lục địa mới trên trái đất: “Chị? Cái đó… thế là thế nào?”
Hứa Trác Nghiên chẳng để bụng, dưng dửng nói: “Tối qua lúc về gặp tai nạn, bị thương một chút thôi, không nghiêm trọng, em yên tâm!”, nói rồi Hứa Trác Nghiên tự sờ lên trán mình.
“Hả?”. Hứa Trác Nghiên ngây ra: “Tai nạn ư? Ý em muốn nói đến những vết hôn trước ngực và cổ chị kia kìa!”
“Hả?”. Lần này đến lượt Hứa Trác Nghiên ngạc nhiên, cô ngồi bật dậy, chạy ngay vào phòng vệ sinh soi gương, sắc mặt lập tức xanh mét.
Quả nhiên trên cổ và ngực có hai chỗ xanh tím, rất rõ rệt. Vết xanh tím ấy hoàn toàn khác với vết thương ở trên trán, rõ ràng là dấu tích của những nụ hôn cuồng nhiệt.
Máu nóng bốc lên đầu, Hứa Trác Nghiên sầm mặt đóng cửa nhà vệ sinh lại, bật vòi sen ở mức mạnh nhất rồi nghiến răng kì cọ người mình từ đầu đến chân.
Ngồi lên xe khách chỉ mất ba tiếng là đến Châu Hải.
Trước tiên là đến khu thương mại Hữu Nghị, bách hóa Mao Nghiệp của Hương Châu và quảng trường quốc tế.
Tác phong làm việc của Hứa Trác Nghiên là như vậy, nhanh gọn và dứt khoát, làm cho xong việc rồi mới nghĩ đến chuyện chơi bời giết thời gi¬an. Sau khi làm xong mọi công việc, Hứa Trác Nghiên bắt một chiếc xe, dẫn Trần Hiểu Dĩnh đến tượng đài Mỹ Nhân ngư và đường Tình Nhân nổi tiếng ở đây.
Đứng giữa màn đêm bên bờ biển, trên con đường Tình Nhân rực rỡ ánh đèn, hai cô gái độc thân ai nấy đều có tâm sự riêng.
“Chị Nghiên, có người đang theo đuổi chị à?”. Trần Hiểu Dĩnh không nén được tò mò, cuối cùng liền lên tiếng hỏi Hứa Trác Nghiên. Nếu như nói cô là lãnh đạo, là phó tổng giám đốc của cô, thì cô không nên hỏi câu hỏi ấy. Nhưng kể từ sau lần phỏng vấn đó, về cơ bản hai người họ đã là những người cùng ăn, cùng ở, cùng lao động. Cô thích tính cách của Hứa Trác Nghiên, cũng khâm phục, ngưỡng mộ tài năng và sự tháo vát của chị. Đương nhiên trong sâu thẳm nội tâm của cô vẫn có chút gì đó ghen tị, nhưng điều này đều không ảnh hưởng đến việc Trần Hiểu Dĩnh coi Hứa Trác Nghiên như là một người bạn. Chính vì thế cô mới quan tâm hỏi.
“Chị không biết có thể coi là theo đuổi không nữa!”. Hứa Trác Nghiên nhìn những đôi tình nhân tay trong tay đi trên đường phố, cô bỗng thấy trong lòng buồn bã vô hạn.
“Hả? Theo đuổi là theo đuổi, sao lại không biết?”. Trần Hiểu Dĩnh kéo tay Hứa Trác Nghiên, chẳng may chạm phải vết thương của cô.
“Ái, đau quá!”, Hứa Trác Nghiên la lên.
Nhưng Trần Hiểu Dĩnh chưa đạt được mục đích thì nào chịu buông tha, cô là kiểu người phải hỏi cho rõ ngọn ngành: “Có phải tổng giám đốc Lâm của Hải Vương không?”
“Hả?”. Lần này đến lượt Hứa Trác Nghiên tròn mắt ngạc nhiên, cô khựng lại, ngây ra nhìn Trần Hiểu Dĩnh: “Sao em lại nghĩ đến anh ta?”
“Cảm giác thôi!”. Trần Hiểu Dĩnh đắc chí nói: “Thế nào, bị em đoán trúng rồi chứ gì? Hôm ấy, trước Tết, chúng ta đến kho của Hải Vương đưa hàng, lúc ấy đã có cảm giác rồi!”
“Xí, nói bậy! Nhân viên công ty anh ta, trước Tết có một ngày còn lồng lên bắt chúng ta gi¬ao hàng cho bằng được, anh ta gặp phải chuyện này chẳng phải cũng nên đưa chúng ta về hay sao?”. Hứa Trác Nghiên đá hòn sỏi dưới chân bay ra xa, cảm giác có vẻ gì đó rất hờ hững.
“Đúng, anh ta đưa chúng ta về là không sai, nhưng sau đó anh ta cứ là lạ ấy!”
“Lạ cái gì? Lạ ở đâu?”, Hứa Trác Nghiên tò mò hỏi.
“Về sau chị ngủ trên xe, đến dưới công ty mình rồi, em đang định gọi chị thì anh ta bảo đừng gọi, nói anh ta sẽ trực tiếp đưa chị đi, bảo bọn em xuống xe trước. Cái cảm giác ấy phải nói thế nào nhỉ?”. Trần Hiểu Dĩnh lấy tay xoa xoa cằm, vẻ như đang suy nghĩ nghiêm túc lắm, hồi lâu mới chậm rãi nói ra từng chữ một: “Cảm giác…, không… bình thường! Cứ… là… lạ!”
“Lạ cái đầu em ấy!”. Hứa Trác Nghiên bẹo má Trần Hiểu Dĩnh: “Nhìn cái vẻ mặt đắm say của em kìa, những người như vậy hoàn toàn chẳng cần cân nhắc, nhìn là đủ biết rồi!”
“Tại sao? Em cảm thấy anh ta rất man, lại rất lạnh lùng mà!”. Trần Hiểu Dĩnh cố ý tỏ vẻ chăm chú suy nghĩ: “Hơn nữa quan trọng nhất là anh ta có nhiều tiền, nghe nói bọn họ chuẩn bị xây dựng cao ốc đến nơi rồi! Một ứng cử viên nặng kí như vậy, chị nhất định phải nắm cho chắc! Chị thử nghĩ mà xem, đến lúc ấy chúng ta không cần đi dạo trên bãi cát ở Hải Nam nữa mà sẽ ngắm cảnh đẹp của Hawai, được đi ngao du trên du thuyền sang trọng ngắm cảnh Thái Bình Dương”.
“Thôi đủ rồi đấy, đừng có ảo tưởng nữa! Với những người như anh ta, chị thấy chắc đã có con đàn cháu đống rồi ấy chứ. Chị không muốn vừa bước vào cửa đã được làm bà nội đâu!”. Nói chuyện với Trần Hiểu Dĩnh có thể khiến cho Hứa Trác Nghiên thoát khỏi nỗi u sầu, có thể tạm thời thấy nhẹ nhõm hơn.
“Cái gì chứ? Chị không thích người ta cũng đâu cần hạ thấp người ta đến thế, em thấy anh ta cũng chỉ hơn bốn mươi là cùng, chắc chắn chưa qua bốn lăm!”
“Thôi được rồi, thôi được rồi, vậy thì em xông lên đi! Đừng kéo chị vào!”
“Em đang nghĩ hay chị cho em hai mươi vạn đến Nhật Bản làm thẩm mỹ, đợi em về lấy cái mỏ kim cương ấy, sau đó sẽ chia một nữa tài sản cho chị, chị thấy sao? Như thế này là còn hời hơn cả đầu tư vào cổ phiếu với bất động sản đấy!”, Trần Hiểu Dĩnh thao thao bất tuyệt.
Hứa Trác Nghiên không nhịn được cười: “Thôi đủ rồi đấy, đừng nói chị không có nhiều tiền thế, cho dù chị có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không ủng hộ em đâu nhé! Chẳng lẽ em quên là đợt trước em đã nói muốn tìm được một người thật lòng yêu em rồi sau đó mới đi làm răng à? Giờ thăng cấp hẳn lên thành đi thẩm mỹ rồi phải không? Thế nào? Có mục tiêu rồi hả?”
“Có rồi!”, Trần Hiểu Dĩnh trịnh trọng gật đầu.
“Hả?”. Hứa Trác Nghiên lại lần nữa kinh ngạc “Thật à? Ai thế? Gần đây chị có phát hiện ra em có động tĩnh gì mới đâu nhỉ?”
“Ôi trời, chị á, mắt để trên trời, thế nên người đàn ông tốt ở ngay bên cạnh mà cũng không để mắt đến.Nhưng em thì khác, suốt ngày đeo kính cận nặng, nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông xung quanh chúng ta, càng nhìn càng thấy vừa ý, càng nhìn càng thấy thích!”. Trần Hiểu Dĩnh nói rất thật, nhưng Hứa Trác Nghiên càng nghe càng cảm thấy cô ấy đang đùa cợt.
“Thật hay giả thế?”, Hứa Trác Nghiên đẩy vai Trần Hiểu Dĩnh.
“Thật, em đâu có giống như chị, lằng nhà lằng nhằng, úp úp mở mở. Em thì khác, thích là thích, để ý là để ý!”. Trần Hiểu Dĩnh lườm Hứa Trác Nghiên, thở dài nói: “Có điều chỉ là tình đơn phương thôi, trong mắt người ta không hề có em!”
“Rốt cuộc ai thế? Tiết lộ chút đi, rồi chị lên kế hoạch dùm cho!”. Hứa Trác Nghiên bỗng thấy háo hức, kéo tay Trần Hiểu Dĩnh ngồi vào ghế đá bên đường.
“Đàn ông công ty chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba ngón tay là đủ, chị nói xem là ai?”, vẻ mặt Trần Hiểu Dĩnh có chút e thẹn.
Hứa Trác Nghiên chớp chớp mắt rồi lập tức vỗ tay cái đốp: “Đỗ Gi¬ang!”
“Chị nói gì mà to thế?”. Trần Hiểu Dĩnh đưa mắt nhìn xung quanh: “Em còn muốn hét mà không dám đây này!”
“Ha ha!”. Hứa Trác Nghiên cười lăn: “Không tồi, rất có con mắt nhìn người, con bé này không tồi!”
“Cái gì chứ? Nói cứ như thế chị là mẹ già ấy, Đỗ Gi¬ang cũng đâu nhỏ hơn chị bao nhiêu!”. Trần Hiểu Dĩnh bĩu môi, ngẩng đầu lên trời than: “Chỉ đáng tiếc là giờ anh ta đã bị Trương Mạn và Tiểu Mễ vây quanh đến thở chẳng ra hơi, sức đâu mà chú ý đến em!”
“Đừng lo, đừng lo!”. Hứa Trác Nghiên choàng lấy vai Trần Hiểu Dĩnh: “Chuyện này chị biết rồi, hồi đầu phỏng vấn Đỗ Gi¬ang, chị từng hỏi anh ta, bởi vì anh ta và Trương Mạn là bạn học đồng hương, lúc ấy chị còn lo hai người bọn họ là quan hệ yêu đương, sau này khó quản lý, vì vậy cố ý nói với anh ta, anh ta nói không phải, hai người chỉ là bạn thân, không có “sức hút tình yêu”. Đây là nguyên văn lời Đỗ Gi¬ang, cứ yên tâm đi!”
“Thật không?”, Trần Hiểu Dĩnh bán tín bán nghi.
“Thật!”, Hứa Trác Nghiên gật đầu lia lịa.
“Thế vẫn còn Tiểu Mễ, người này càng khó đối phó!”, Trần Hiểu Dĩnh xị mặt ra, vẻ buồn bã.
Hứa Trác Nghiên lập tức an ủi. Thế là đành phải nói thầm một câu xin lỗi, đành hi sinh Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ ấy mà, cứ dở dở điên điên, Đỗ Gi¬ang là người hướng nội, hiền hòa, con người thật thà chất phác, chắc chắn anh ta không thích những cô gái quá khoa trương. Hơn nữa những người đàn ông thông minh thường thích những cô gái tính tình hiền lành, lương thiện, chắc chắn em sẽ có cơ hội!”
“Thật không?”. Trần Hiểu Dĩnh chớp chớp mắt nhìn Hứa Trác Nghiên, tràn đầy hi vọng.
Hứa Trác Nghiên lại lần nữa trịnh trọng gật đầu.
Tâm sự của con gái lúc nào cũng có liên quan đến con trai và chuyện tình cảm. Cả hai người đều có vài phút trầm tư, lặng lẽ nhìn ánh đèn trong màn đêm bên bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, tâm sự ngỗn ngang trăm mối.
Sáng ngày hôm sau, trả lại phòng, Hứa Trác Nghiên dẫn Trần Hiểu Dĩnh đến Viên Minh Tân Viên.
Viên Minh Tân Viên chính thức được khánh thành và mở cửa vào ngày mùng 2 tháng 2 năm 1997, tọa lạc ở dưới chân núi Thạch Lâm trên đại lộ Châu Hải Cửu Châu, diện tích khoảng 1,39km2, được xây dựng trên nguyên tác là vườn Viên Minh Bắc Kinh, được đầu tư 600 triệu nhân dân tệ, là một trong bốn khu thắng cảnh loại A của Trung Quốc. Kiến trúc mang đậm chất văn hóa đời Thanh với những sân khấu lớn dành để biểu diễn múa rất thu hút sự chú ý của người xem.
Hứa Trác Nghiên rất coi trọng và yêu thích lịch sử, vì vậy cô thích đến những nơi có tính lịch sử và văn hóa lâu đời hơn là những khu thắng cảnh tự nhiên.
Viên Minh Tân Viên hòa nhập vào quần thể công trình kiến trúc Hoàng gia cổ xưa, thống nhất thành một chính thể với quần thể kiến trúc Viên Lâm cổ điển Gi¬ang Nam và quần thể kiến trúc phương Tây, tái hiện lại sự phồn hoa đô hội một thời của nhà Thanh.
Ở phía tây là một quần thể kiến trúc mang nét cao quý của kiến trúc phương Tây, những bức tường đá màu trắng toát, những đồ nội thất tinh xảo khiến cho người ta có cảm giác mình đang đứng giữa cung điện châu Âu cổ. Trong khi đó, ở điện Chính Đại Quang Minh, khu tổ chức yến tiệc Cửu Châu Thanh được bố trí rất trang nghiêm, quy củ.
“Chị à, chị đang nghĩ gì thế?”, thấy Hứa Trác Nghiên trầm tư, Trần Hiểu Dĩnh liền hỏi.
“Đến nơi này, chị không khỏi nhớ đến những di tích hoang phế của Bắc Kinh, trong lòng lại thấy bùi ngùi. Cuộc đời thật bất thường, đã từng là một tòa kiến trúc như trên thiên đình, bỏ ra tâm huyết của biết bao nhiêu nhân công, vậy mà bị thiêu trụi bởi một bó đuốc. Trong khi đó Viên Minh Tân Viên này, đâu đâu cũng nhìn thấy con cháu của liên quân tám nước, những kẻ mắt xanh mũi lõ đang thi nhau chụp ảnh kỉ niệm, thật là khôi hài!”
“Chị Nghiên thật không ngờ chị lại đa sầu đa cảm như vậy!”. Trần Hiểu Dĩnh thở dài: “Chị có biết không? Chị là người đã cho em có được nhận thức mới về những “người đẹp tài năng”. Trước đây em thường nghĩ những “người đẹp tài năng” thường có “ba cao”: lương cao, học vấn cao, con mắt cao. Bởi vì con mắt của họ hướng lên trời, thế nên lúc nào cũng vênh váo tự đắc. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng quá kiêu ngạo nên thành ra không dễ thương. Nhưng sau khi quen với chị, em phát hiện ra rằng thực ra chị không như vậy, chị đáng yêu hơn bọn họ, lương thiện hơn bọn họ và biết điều hơn họ nhiều!”
“Chết mất, tiền thưởng của em là do Đỗ Gi¬ang quyết định, cái này không thuộc quyền quản lý của chị, không cần em khen ngợi chị làm gì cho phí công!”, sau một hồi nói đùa, Hứa Trác Nghiên thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ở Viên Minh Tân Viên, ngoài cảnh quan còn có biểu diễn giải trí. Ở hội trường diễn kịch có đại lễ Thanh Cung, có biểu diễn Kinh Kịch, hợp tấu nhạc cụ… Những màn biểu diễn này đều hết sức đặc sắc, khiến cho người xem không thể rời mắt.
Xem hết buổi biểu diễn, hai người ăn mấy thứ linh tinh rồi bắt xe khách về Thâm Quyến.