Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối – Chương 477: Tràn Đầy Ảo Tưởng
Mặc dù cô ta chỉ là con gái nuôi của nhà Tư Đồ, và mặc dù cô ta luôn có mối quan hệ không tốt với Tư Đồ Minh Lộ, nhưng bố mẹ nuôi của cô ta rất yêu thương cô ta, cô ta bước vào nhà Tư Đồ khi mới bảy tuổi, từ đó cô ta không bị ai động đến đầu ngón tay.
Nhưng vừa rồi, Tư Đồ Minh Lộ lại tát vào mặt cô ta!
Cô ta che mặt, không thể tin được nhìn Tư Đồ Minh Lộ và hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh tôi?”
“Tại sao ư? Tôi đánh cô đấy thì sao!” Tư Đồ Minh Lộ lại tát vào mặt cô ta một cái nữa, nghiến răng và hỏi: “Tại sao cô lại bỏ trốn với Sa Hồng Phi? Cô không muốn kết hôn với Tùng Chính Sơ thì cứ nói thẳng, tại sao lại bỏ trốn mà không nói với gia đình? Cô có biết gia đình đã phải chịu bao nhiêu tổn thấy vì việc cô bỏ trốn cùng Sa Hồng Phi không?”
“Làm sao cô biết tôi không nói?” Liễu Bạch Đào che mặt, hốc mắt đỏ lên: “Tôi nói rồi, nhưng bố mẹ nói hôn sự của tôi và Tùng Chính Sơ đã định rồi.
Nếu tôi không trốn, chẳng lẽ lại bảo tôi gả cho một người bị liệt nửa người ư? Hơn nữa, người tôi yêu là Hồng Phi, không phải Tùng Chính Sơ, các người nhất quyết yêu cầu tôi kết hôn với Tùng Chính Sơ, các người có xem xét cảm nhận của tôi không?”
“Cô thật biết biện luận!” Tư Đồ Minh Lộ cười lạnh một tiếng: “Hồi trước nhà chúng tôi cân nhắc làm thông gia với nhà Tư Đồ, bố mẹ hỏi cô có thích Tùng Chính Sơ hay không.
Khi đó chính miệng cô nói sẽ để cho bố mẹ làm chủ, lúc cô thấy Tùng Chính Sơ bị tai nạn xe cộ còn nằm liệt trên giường, cô đã bội ước và bỏ trốn theo trai, làm mất hết thể diện của nhà Tư Đồ của chúng tôi!”.
????hanh nhất tại ﹛ ????rù????????r uyện.???????? ﹜
“Bằng không thì sao chứ?” Liễu Bạch Đào híp mắt hỏi ngược lại: “Nếu tôi không rời đi với Hồng Phi, chẳng lẽ lại ở nhà chờ gả cho Tùng Chính Sơ sao? Nếu là cô, cô có cưới hay không?”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ kết hôn!” Tư Đồ Minh Lộ nói một cách dứt khoát: “Cô chỉ là con gái nuôi của gia đình chúng tôi.
Khi mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn, mẹ tôi thương hại cô và nhận nuôi cô.
Nhà Tư Đồ của chúng tôi đã nuôi nấng cô hơn mười năm, cuộc hôn nhân với Tùng Chính Sơ cũng do chính miệng cô đồng ý.
Tùng Chính Sơ xảy ra chuyện gì, cô liền hủy hôn, khiến sự hợp tác giữa nhà Tư Đồ và nhà họ Tùng tan vỡ, gia đình chúng tôi phải chịu đựng tổn thất nặng nề, nếu như tôi là cô, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện bội bạc này!”
“Nhưng cô chỉ đang đứng nói chuyện không đau lưng mà thôi,” Liễu Bạch Đào rơm rớm nước mắt nói: “Cô nói đúng, tôi chỉ là con gái nuôi của nhà Tư Đồ, cuộc đời tôi có hạnh phúc hay không cũng có ai quan tâm đâu? Nếu tôi không tự lo cho mình, còn ai lo cho tôi? Cô là con gái ruột của bố mẹ, nếu cô là người đã đính hôn với Tùng Chính Sơ, không cần cô phải mở miệng, bố mẹ đương nhiên cũng sẽ hủy hôn giúp cô!”
Nếu có sự lựa chọn khác, cô ta cũng không muốn bỏ trốn cùng Sa Hồng Phi.
Nhưng cô ta không có lựa chọn nào khác.
Tùng Chính Sơ bị tai nạn xe hơi bị thương nặng, nằm liệt trên giường, sau khi biết tin, cô ta gần như suy sụp.
Cô ta tuyệt đối không thể lấy một người đàn ông nằm liệt trên giường được!
Cô ta đợi cha mẹ lên tiếng giúp cô ta hủy hôn với Tùng Chính Sơ, nhưng đợi mãi cũng không thấy người nhà Tư Đồ nhắc đến chuyện hủy hôn.
Ngày kết hôn giữa cô ta và Tùng Chính Sơ càng ngày càng gần, nếu không nghĩ ra cách, cô ta sẽ phải cưới một người đàn ông bại liệt, cô ta chỉ còn cách tự mình đề cập.
Cô ta nói với bố mẹ rằng cô ta không muốn lấy Tùng Chính Sơ, nhưng bố mẹ nói rằng bệnh bại liệt của Tùng Chính Sơ chỉ là tạm thời, và nhà họ Tùng đã mời các bác sĩ nổi tiếng khắp nơi để chữa bệnh cho anh ta.
Nếu ngay sau khi tai nạn của Tùng Chính Sơ xảy ra, cô ta đã vội vàng hủy bỏ hôn ước và truyền tin ra ngoài, điều này sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cả cô ta và nhà Tư Đồ.
Cô ta không thể chấp nhận lời giải thích này.
Cô ta biết rằng mình đã bị bố mẹ bỏ rơi.
Điều họ quan tâm là cuộc hôn nhân giữa nhà Tư Đồ và nhà họ Tùng, là lợi ích của nhà Tư Đồ, còn hạnh phúc của cô ta thì không ai quan tâm cả.
Họ muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của cô ta để đổi lấy lợi ích của nhà Tư Đồ và nhà họ Tùng.
Không ai có suy nghĩ cho cô ta, cô ta chỉ có thể tự suy nghĩ cho chính mình.
Sa Hồng Phi đã thích cô a từ lâu, nhưng Tùng Chính Sơ tốt hơn Sa Hồng Phi, nhà họ Tùng cũng quyền lực hơn nhà họ Sa, vì vậy lúc trước cô ta đã quyết định kết hôn với Tùng Chính Sơ.
Nhưng cô ta cũng có tình cảm với Sa Hồng Phi, cho nên cũng không dứt khoát cự tuyệt sự theo đuổi của Sa Hồng Phi, cô ta chỉ nói chuyện gả cho nhà họ Tùng là do bố mẹ quyết định, cô ta là con gái nuôi, có trách nhiệm báo đáp ơn dưỡng dục của nhà Tư Đồ, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.
Sau khi Tùng Chính Sơ gặp tai nạn xe hơi và bị liệt, Sa Hồng Phi lại đến gặp cô ta và thuyết phục cô ta cắt đứt hôn ước với Tùng Chính Sơ.
Cô ta đã khóc và nói với Sa Hồng Phi rằng cha mẹ nuôi của cô ta đã ép cô ta kết hôn với Tùng Chính Sơ, cô ta không có cách nào giải trừ hôn ước, vì vậy Sa Hồng Phi đã nói rằng sẽ đưa cô ta đi trốn.
Nếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của nhà Tư Đồ và tránh số phận kết hôn với Tùng Chính Sơ, cô ta phải rời đi với Sa Hồng Phi.
Vì vậy, cô ta đã đồng ý.
Mặc dù gia cảnh của nhà họ Sa không bằng nhà họ Tùng, nhưng cũng là một gia đình giàu có, Sa Hồng Phi là con trai trưởng và cháu đích tôn của nhà họ Sa, anh tag phong độ, cao ráo và đẹp trai, tuy không bằng Tùng Chính Sơ, nhưng cũng là một người trẻ tuổi nổi bật.
Kết hôn với Sa Hồng Phi thì tệ hơn một chút so với những gì cô ta muốn, nhưng ai bảo Tùng Chính Sơ gặp tai nạn xe hơi chứ?
Số phận trêu ngươi, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận.
Cô ta vốn tưởng rằng sau khi cô ta và Sa Hồng Phi rời đi, hai người sẽ cùng nhau gạo nấu thành cơm, chờ sóng gió qua đi, cô ta sẽ có thể gả cho Sa Hồng Phi, trở thành mợ chủ nhà họ Sa.
Nào ngờ ngay sau khi cô ta và Sa Hồng Phi rời đi, nhà họ Sa đã đưa ra tuyên bố trục xuất Sa Hồng Phi ra khỏi nhà và cắt đứt quan hệ với Sa Hồng Phi.
Đồng thời, tất cả thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của Sa Hồng Phi đều bị đóng băng.
Vị thiếu gia của nhà họ Sa vốn có tính tình hào phóng nay đã trở thành kẻ khố rách áo ôm.
Kể từ hôm đó, cả hai đều tiêu tiền của cô ta.
Đương nhiên, từ ngày đào hôn, tất cả tài khoản ngân hàng của cô ta cũng bị đóng băng, nhưng cô ta đã chuẩn bị sẵn, khi rời khỏi nhà Tu Đồ, cô ta đã mang theo rất nhiều tiền mặt và trang sức.
Sa Hồng Phi là con trai cả và cháu trai đích tôn của nhà họ Sa, từ nhỏ đã được cưng chiều, không ngờ hai người chỉ đi trốn vài ngày mà gia đình đã cắt đứt quan hệ.
Mặc dù anh ta có gọi cho bố mẹ nhờ giúp đỡ, nhưng bố mẹ anh ta cũng không cho anh ta một xu.
Anh ta không chuẩn bị trước, anh ta không có bất cứ thứ gì có giá trị trong tay, và sau khi tài khoản ngân hàng bị đóng băng, anh ta trở thành một người nghèo không một xu dính túi.
Sau khi rời khỏi Thành phố W, không có tài nguyên, mối quan hệ hay vốn liếng, Sa Hồng Phi, thiếu gia của nhà họ Sa, bỗng trở thành một người bình thường.
Dù cô ta đã chuẩn bị trước và mang đi rất nhiều tiền, trang sức có giá trị nhưng cả hai đều là những kẻ hư hỏng, tiêu xài hoang phí, nên chẳng mấy chốc, số tiền cô ta mang đi đã tiêu hết.
Và những đồ trang sức rất có giá trị khi mua, nhưng lúc bán ra thì cũng đã giảm giá rất sâu.
Thấy số tiền mình có trong tay càng ngày càng ít, sau khi bán đi mấy món đồ trang sức, số đồ trang sức còn lại là đồ cô ta thích nhất, cô ta không nỡ bán, hai người chỉ có thể tìm việc làm.
Nhưng họ không phải là người có thể chịu đựng gian khổ, công việc kiếm được nhiều tiền thì người ta coi thường họ, công việc kiếm ít tiền thì họ coi thường, hai người loay hoay hơn một tháng vẫn không tìm được một công việc.
Tiền trong tay họ đã cạn, họ không thể sống xa hoa nữa, chỉ có thể cắt giảm cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống vô cùng chật vật.
Nhưng đó không phải là phần tồi tệ nhất.
Điều đáng sợ nhất là họ không biết cuộc sống này sẽ kéo dài bao lâu.
Nếu phải sống cuộc sống như thế này trong tương lai, chẳng phải sống còn tệ hơn chết sao?
Họ sợ rằng họ sẽ phải sống như thế này cho đến hết đời.
Vì vậy, ban đầu bọn họ cố ý che giấu tung tích, vì sợ bị người nhà phát hiện, nhưng bây giờ bọn họ bắt đầu cố ý vạch trần tung tích, hy vọng người nhà có thể đến đón bọn họ trở về nhà..