Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối – Chương 476: Nghênh Đón Một Bạt Tai
Thấy cô cúp điện thoại, Đường Thủy Tinh không vừa ý nói: “Sao còn nhận công việc thế? Sắp tổ chức hôn lễ rồi, đừng trì hoãn chính sự.”
“Không sao đâu ạ,” Đường Dạ Khê nói: “Con không cần làm điều đó, con dặn dò cấp dưới là được.”
Cô không giải thích cụ thể với bất kỳ ai, trực tiếp mở giao diện trò chuyện nhóm của công ty, tóm tắt ngắn gọn về đơn ủy thác rồi đăng lên nhóm.
Đường Vô Ưu gần như trả lời ngay lập tức: Chị, em nhận, em sẽ lập tức đi tìm.
Những người khác cũng lần lượt đáp lại, nói rằng nếu có thời gian hoặc tâm trạng thì sẽ hỗ trợ tìm.
Đường Dạ Khê trả lời bằng một nút OK và không quan tâm nữa.
Tìm một người đơn giản như ăn cà rốt và bắp cải đối với những người trong văn phòng của cô, cô không cần phải lo lắng về điều đó.
Hai giờ sau, Đường Vô Ưu gọi cho cô: “Chị, em đã tìm thấy người mà khách hàng ủy thác cho chúng ta rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Đường Dạ Khê kinh ngạc.
“Đúng vậy,” Đường Vô Ưu nói: “Hai người đó không giấu giếm chút nào, đặc biệt là người phụ nữ tên Liễu Bạch Đào, nghênh ngang đi dạo phố.
Em sẽ gửi địa chỉ của họ lên nhóm của chúng ta.”
“Được rồi, chị hiểu rồi,” Đường Dạ Khê hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường đến công viên giải trí.
Chị, anh Cảnh Dật nói đưa em đến công viên giải trí.” Đường Vô Ưu hỏi: “Còn gì nữa không chị?”
“Không có gì, em đi chơi đi,” Đường Dạ Khê hỏi: “Làm sao bây giờ mới đi? Tìm người làm chậm trễ thời gian sao?”
“Không phải,” Đường Vô Ưu cười nói: “Anh Cảnh Dật nói rằng đến công viên giải trí vào ban đêm mới vui, đặc biệt là nhà ma, càng về đêm càng có không khí.”
Đường Dạ Khê: “…Em vui là được rồi, chú ý an toàn.”
“Em biết rồi, chị.” Đường Vô Ưu nói: “Nếu như còn có chuyện gì khác, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em, em chơi ơt công viên giải trí, lúc nào cũng có thể đi.”
Đường Dạ Khê nói: “Được rồi, chị hiểu rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Vô Ưu, cô gọi cho Đường Cẩm Tiêu: “Anh Tiêu, người đã được tìm thấy.”
Phản ứng của Đường Cẩm Tiêu cũng giống như cô: “Nhanh như vậy sao?”
“Vâng,” Đường Dạ Khê nói: “Vô Ưu đã tìm được.
Vô Ưu nói rằng họ không che giấu tung tích của mình chút nào, có vẻ như họ không lo lắng về việc bị tìm thấy.”
Cô nói địa chỉ cho Đường Cẩm Kiêu: “Vô Ưu nói, bọn họ ở phòng cho thuê, căn phòng rất đơn giản, xem ra điều kiện kinh tế hẳn là không tốt lắm, nếu đã thuê nhà, cũng không che giấu tung tích, không sợ bị người ta phát hiện, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không rời đi, cho nên em cũng không phái người theo dõi.”
“Được, anh hiểu rồi.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Cẩn Ngôn nói bên kia đang rất vội.
Sau khi anh nói cho họ biết địa chỉ, họ sẽ nhanh chóng đến đó thôi.
Bên em phái người dẫn đường cho họ nhé.”
“Được,” Đường Dạ Khê nói: “Nếu có thời gian, em sẽ đích thân đến đó, nếu không có thời gian, em sẽ để Vô Ưu dẫn đường.”
“Em không cần phải đích thân đến đó đâu,” Đường Cẩm Tiêu nói: “Chuyện quan trọng nhất của em bây giờ là chuẩn bị cho đám cưới, đừng để bị phân tâm bởi những chuyện vặt vãnh này.”
“Không sao,” Đường Dạ Khê nói: “Những gì nên chuẩn bị đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Em ở nhà chán lắm, để xem khi nào họ đến.”
Bạn của Đường Cẩm Tiêu đến Ôn Thành, cô nên cố gắng hết sức với tư cách là chủ nhà.
Nếu là ngày mai, cô có thể hỗ trợ, nếu là ngày mốt thì cô cũng bất lực.
Sau khi Đường Cẩm Tiêu trò chuyện với cô thêm vài câu, anh ấy vội vàng cúp điện thoại và liên lạc với Tư Đồ Cẩn Ngôn.
Tư Đồ Cẩn Ngôn nói rằng anh ta đang vội, hay là anh ta sẽ cử người tự mình đi tìm người thay vì giao cho văn phòng của Đường Dạ Khê.
Nghe tin bên cô đã tìm thấy người, họ lập tức lên đường và chạy đến Ôn Thành ngay trong đêm.
Khi họ đến Ôn Thành vào sáng sớm, họ tìm một khách sạn để ở mà không làm kinh động đến người khác.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Cẩn Ngôn liên lạc trực tiếp với Đường Dạ Khê và hỏi xem Đường Dạ Khê có thể cử người dẫn đường cho họ không.
Sau khi Đường Dạ Khê hỏi họ đang ở đâu, cô đã tự mình đi qua bất chấp sự phản đối của Đường Thủy Tinh.
Cô nên tiếp đãi bạn bè của Đường Cẩm Tiêu.
Và đây đều là những khách hàng tiềm năng, cô đối xử tốt với Tư Đồ Cẩn Ngôn, có thể Tư Đồ Cẩn Ngôn sẽ giới thiệu những khách hàng khác cho cô trong tương lai.
Quan trọng nhất là mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đã xong xuôi, chỉ cần đợi ngày mai nhà họ Cố đón dâu là được, hôm nay cô thực sự không có việc gì làm.
Đường Thủy Tinh không thể giữ cô lại, vì vậy bà phải nhờ Đường Hòa Cẩn đi cùng cô.
Tư Đồ Cẩn Ngôn thấy cô đích thân tới thì có chút kinh ngạc: “Sao cô lại đích thân tới đây? Anh cô nói cô phải tổ chức hôn lễ mà?”
“Đám cưới đã chuẩn bị xong xuôi, tôi ở nhà cũng chán,” Đường Dạ Khê nói: “Anh Tư Đồ là bạn của anh Tiêu, vì vậy tôi nên đích thân tiếp đãi anh chứ.”
Tư Đồ Cẩn Ngôn nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, đám cưới của cô là chuyện quan trọng nhất mà.”
Sau khi trao đổi vài lời xã giao, cả hai đi thẳng vào vấn đề.
Đường Dạ Khê giới thiệu Đường Hòa Cẩn với Tư Đồ Cẩn Ngôn: “Đây là anh trai tôi.
Anh ấy là người địa phương lớn lên ở Ôn Thành.
Anh ấy là người quen thuộc nhất với Ôn Thành.
Anh ấy sẽ đưa chúng ta đến đó.”
Sau khi trao đổi vài câu, bọn họ rời khách sạn, Đường Hòa Cẩn lái xe đưa họ đến nơi ở hiện tại của Liễu Bạch Đào.
“Đến rồi,” Đường Dạ Khê hỏi: “Có cần chúng tôi đi cùng không?”
Khách hàng của các cô có đủ loại nhu cầu, một số cần họ đi cùng để phô trương thanh thế, trong khi những người khác chú ý đến quyền riêng tư hơn và không muốn họ tham gia.
Vì vậy, cô sẽ hỏi trước vấn đề này.
“Không cần,” Tư Đồ Cẩn Ngôn nói: “Chúng tôi tự lên là được rồi.”
“Được,” Đường Dạ Khê nói: “Vậy chúng tôi sẽ đợi anh ở tầng dưới.
Nếu anh Từ Đồ cần gì, chỉ cần gọi cho tôi là được.”
“Được rồi, cảm ơn.” Sau khi Tư Đồ Cẩn Ngôn cảm ơn cô, anh ta đã đưa em gái Tư Đồ Minh Lộ và một số vệ sĩ đi thẳng lên lầu.
Khi Liễu Bạch Đào nghe thấy tiếng đập cửa, cô ta sốt ruột hỏi ai đó, rồi đi dép lê đến mở cửa.
Khi cô ta mở cửa và nhìn thấy Tư Đồ Cẩn Ngôn, cô ta sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh cả? Anh, sao anh lại ở đây? Bố mẹ bảo anh đến chỗ em sao? Anh, em nhớ anh lắm!”
Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lao vào vòng tay của Tư Đồ Cẩn Ngôn.
Trước khi côta có thể đụng vào người Tư Đồ Cẩn Ngôn, Tư Đồ Minh Lộ đã đẩy cô ta ra một cách mạnh mẽ: “Đừng chạm vào anh trai tôi!”
Cô ta bị Tư Đồ Minh Lộ đẩy lùi vài bước và suýt ngã xuống đất.
Sau khi cô ta ổn định lại thân hình, cô ta đau lòng nhìn Tư Đồ Minh Lộ: “Minh Lộ, em làm gì vậy?”
“Làm gì sao?” Tư Đồ Minh Lộ cười lạnh một tiếng: “Đẩy cô là nhẹ rồi, tôi còn muốn đánh cô đấy!”
Cô ta đi hai ba bước tới trước mặt Liễu Bạch Đào, giơ tay tát Liễu Bạch Đào một cái, tức giận nói: “Liễu Bạch Đào, cô có biết nhà Tư Đồ chúng tôi vì cô mà mất mặt biết bao nhiêu không? Cô có biết vì cô bỏ nhà theo trai, ông nội tức giận và phát bệnh, ngay cả tôi cũng bị cô liên lụy và bị người khác chế giễu không! Nếu sớm biết cô là người như vậy, cha mẹ tôi đã không nhận nuôi cô rồi.
Một con sói mắt trắng không biết xấu hổ như cô chết đói cũng đáng!”.