Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 9: Chậu Cây Kì Lạ
Trên ban công nhà tôi có ba chậu cây, hai chậu lan và một chậu vạn niên thanh.
Mùa đông hoa lan không nở nên tôi đặt chậu vạn niên thanh vào giữa.
Nhưng hiện giờ, chậu vạn niên thanh đã không cánh mà bay.
Tôi chạy vội tới, đúng là chỉ còn hai chậu lan.
Tôi thò đầu ra nhìn xuống, vì trời tối om nên không trông rõ bên dưới.
Tôi không tin nổi vào mắt mình, kiểm tra kĩ lại lưới bảo vệ, thấy không hề bị hỏng.
Tôi lại nhấc một chậu lan lên, thử ấn mạnh xuống xem có khả năng lọt qua lưới hay không, nhưng kết quả là không.
Tôi lùi lại mấy bước, nhìn về phía ban công hồi lâu, không sao giải thích nổi.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến chuyện cánh cửa khép hờ.
Lúc nãy, cứ tưởng mình nhớ nhầm, bây giờ nghĩ lại, biết đâu lúc tôi ngủ say đã có người đột nhập vào và ném chậu vạn niên thanh xuống?
Ý nghĩ đó khiến tôi ớn lạnh.
Thế nhưng, tôi có thể khẳng định chậu cây đó không thể nào lọt qua khe hở lưới bảo vệ và rơi xuồng được, trừ khi đập vỡ, nhưng nếu thế thì sẽ gây ra tiếng động không nhỏ.
Phải chăng, hắn đã chuẩn bị rất kĩ càng và không hề sợ tôi tỉnh dậy giữa chừng?
“Cậu không sao chứ?” Lão Trương vỗ nhẹ vào người tôi.
Câu hỏi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nói gì đi nữa thì đó cũng là chậu cây của tôi, phải giải quyết hậu quả trước đã.
Tôi nói: “Không sao đâu! Lão Trương, bác dẫn tôi xuống gặp người nhà ông cụ xem sao.”
Trước khi đi, tôi bật hết đèn lên, kiểm tra kĩ lại lần nữa rồi khóa trái cửa lại.
Ra khỏi tòa nhà, tôi nghe thây tiếng một người phụ nữ đang nói oang oang.
Lão Trương bảo đó là con gái của ông cụ, khuyên tôi đừng có đôi co với chị ta.
Tôi gật đầu, nhận chiếc đèn pin từ tay Lão Trương, bước tới chỗ đám người, ngồi xổm xuống bên chậu cây vỡ trên nền đất.
Chậu cây đã vỡ nát, đất văng tứ phía, ngoài ra chẳng còn thấy gì khác.
“Chậu cây này của cậu hả? Cậu làm ăn cái kiểu gì thế? Rơi xuồng làm chết người thì sao…!Người phụ nữ chỉ thẳng vào tôi, giọng chua ngoa.
Tôi chỉ biết đứng dậy xin lỗi.
Người phụ nữ vẫn bám riết không tha, tôi đành rút ra một nghìn tệ đưa chị ta để cho ông cụ đi khám và hứa sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Chị ta nhận tiền rồi còn lải nhải một hồi mới chịu đi.
Giải quyết xong vụ phiền phức, tôi bảo Lão Trương đưa mình tới phòng điều khiển giám sát.
Tôi kiểm tra băng ghi hình, trọng điểm là những nơi như cửa chính, phía trước tòa nhà và trong thang máy.
Không nằm ngoài dự đoán, kết quả kiểm tra một lần nữa làm tôi thất vọng.
Thực ra, khi kiểm tra tôi đã chẳng hi vọng nhiều, vì chính tôi còn nghĩ được cách để tránh camera, đó là lái xe thẳng xuống tầng hầm, rồi đi thang bộ lên tầng mười ba.
Đúng lúc đó anh Điên gọi điện, tôi liền tóm tắt lại sự việc, rồi hỏi thăm tình hình Tăng Đại Chí.
Anh Điên đang ở “phố đèn đỏ”, còn Thần Côn đang theo dõi khu nhà Tăng Đại Chí.
Anh bảo tôi giải quyết xong việc thì đi thẳng tới chỗ Thần Côn.
Tôi gọi cho thợ khóa quen thuộc là Giả sư phụ đến giúp thay khóa mới, xong xuôi thì đã tám giờ tối.
Tôi hỏi Giả sư phụ ổ khóa có dấu vết bị cạy không, ông ấy khẳng định kẻ đột nhập vào nhà tôi, một là phải có chìa khóa, hai là có thủ thuật mở khóa cực kì khéo léo.
Sau khi Giả sư phụ về, tôi ăn tạm vài cái bánh quy rồi rửa mặt, chuẩn bị đến chỗ Thần Côn.
Khi bước ra từ nhà vệ sinh, tôi thấy bước chân mình có gì là lạ, như thể đế dép dính đất vậy.
Tôi cúi xuống, nhấc một chân lên, quả nhiên là vậy.
Tôi quay lại nhìn chỗ sàn mình vừa bước qua, thấy vài vết chân mờ mờ.
Trong nhà vệ sinh sao lại có đất?
Tôi lập tức xông vào nhà vệ sinh, bật đèn lên, rồi ngồi xuống quan sát thật kĩ sàn nhà.
Ánh sáng hơi yếu, để nhìn rõ hơn, tôi bật đèn sưởi nhà tắm ở mức sáng nhất.
Tôi đã có một phát hiện.
Trên sàn chỗ gần bệ xí đúng là có một ít đất.
Khi tiến lại gần, trước tiên tôi thấy một dấu dép lớn do tôi để lại lúc nãy khi đi tiểu.
Ngoài ra, còn có “một nửa” dấu giày nhỏ nữa.
Lí do chỉ còn một nửa là vì đã bị dấu dép của tôi giẫm lên.
Tôi lập tức rút điện thoại chụp lại gửi cho đồng nghiệp ở Tổ Giám định dấu vết, nhờ họ phân tích giúp.
Chỉ một lát sau đồng nghiệp đã gọi điện thoại lại.
Cậu ta nói với tôi, dấu giày đó là của trẻ con, hơn nữa, còn giống hệt dấu giày thu được ở cổng trước sân Đội Cảnh sát hình sự.
Kết quả đó khiến tôi dựng tóc gáy!
Một nỗi sợ hãi vô hình len lỏi khắp tâm trí tôi, rồi lại nhanh chóng bị dập đi bởi cơn thịnh nộ trong lòng.
Tôi chửi lớn: “Chết tiệt! Dính dáng gì đến tao mà mày mò tới đây?”
Vụ án này bắt nguồn từ vụ của Tần Hiểu Mai.
Tôi thực sự không hiểu nổi vì sao hung thủ cứ bám riết lấy tôi, tôi thì liên quan gì cơ chứ!
Tuy vậy, mấy năm làm cảnh sát cũng giúp tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tôi khóa chặt cửa rồi lập tức tới nhà Tăng Đại Chí.
Đến nước này chỉ còn cách nhanh chóng phá án mới có thể làm rõ mớ bòng bong này mà thôi.
Khi nhìn thấy vết đất, tôi đã lí giải được vụ cái chậu cây.
Tôi từng nghĩ, nếu đập vỡ chậu cây ở ban công thì sẽ gây ra âm thanh không nhỏ, vì thế hắn mang vào nhà vệ sinh, sau khi đập vỡ mới đưa về chỗ cũ và ném từ ban công xuống dưới.
Cách hai tầng cửa của nhà vệ sinh và phòng ngủ, tôi lại ngủ say như chết, đương nhiên không thể nào nghe thấy.
Trong quá trình đó, một ít đất đã rơi xuống sàn nhà vệ sinh, vô tình để lại dấu vết.
Từ sự trùng khớp về dấu giày, có thể khẳng định kẻ đột nhập là tên “Tiểu quỷ” đã trộm xác Tần Hiểu Mai.
Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, động cơ nào khiến hắn bất chấp nguy cơ bị phát hiện để làm một việc mà tôi thấy chẳng có chút ý nghĩa nào?
Còn nữa, tên “Tiểu quỷ” lần trước đột nhập vào tòa nhà pháp y, lần này lại vào nhà tôi, thì khả năng trộm chìa khóa là rất khó.
Từ sau khi thi thể Tần Hiểu Mai xảy ra chuyện, chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ người giữ chìa khóa là Tăng Đại Chí.
Nhưng những lời của Giả sư phụ vừa rồi đã nhắc nhở tôi, rất có khả năng kẻ đó đã dùng thủ thuật mở khóa.
Như vậy, việc chúng tôi đặt hướng điều tra vào Tăng Đại Chí là nhầm sao?
Mải suy nghĩ, taxi đã đưa tôi đến con ngõ nhỏ cạnh nhà Tăng Đại Chí.
Tôi xuống xe, tìm thấy Thần Côn trong quán ăn lần trước.
Thần Côn nói Tăng Đại Chí tan ca đã về thẳng nhà và chưa ra ngoài kể từ lúc đó.
Theo kinh nghiệm từ đêm trước, tôi nói nếu Tăng Đại Chí có ra ngoài thì chắc cũng phải tầm mười một giờ đêm.
Trong khi chờ đợi, tôi kể cho Thần Côn về sự việc xảy ra lúc nãy.
“Sao tên “Tiểu quỷ” lại mò đến nhà cậu làm gì?”
“Anh Thân, đêm hôm anh đừng nhắc đến từ “quỷ” được không, hai hôm nay tôi gặp nhiều chuyện quái dị lắm rồi.”
Thần Côn nghe vậy, bật cười ha hả, nói: “Đừng sợ, cậu có làm gì xấu xa đâu.
Không làm việc khuất tất, chẳng sợ quỷ đến nhà.”
Tôi nhớ lại lúc trước anh Điên nói Thần Côn sẽ báo với tôi việc gì đó, đang định hỏi thì anh ta bỗng bắn lên như điện giật: “Từ từ, so giải đã!”
Nói đoạn, Thần Côn móc trong túi ra một mẩu giấy nhỏ, rồi nhìn sang điện thoại.
Chẳng cần hỏi tôi cũng đoán được, chắc là có kết quả xổ số rồi đây mà.
Thần Côn mới ba mươi lăm tuổi mà đã hơi hói.
Khi anh ta cúi xuống, tôi có thể nhận ra lớp da đầu bóng loáng lấp ló dưới mái tóc thưa thớt.
Nhìn vẻ say sưa của Thần Côn, tôi không kìm nổi hỏi: “Anh Thân, nếu anh trúng năm triệu, anh sẽ làm gì?”
Thấy Thần Côn im lặng, tôi tưởng anh ta không để ý nghe, nên lắc đầu, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.
“Tôi sẽ tìm một sát thủ siêu đẳng!” Có vẻ như sau hồi suy nghĩ rất lâu, Thần Côn mới nói ra câu này.
Nghe vậy, ngụm trà trong miệng tôi lập tức phụt ra ngoài.
Tôi tròn mắt hỏi: “Anh định gϊếŧ ai?”
“Tiêu diệt virus HIV, tạo phúc khắp thiên hạ!” Trên mặt anh ta lúc này không còn nụ cười thoải mái hàng ngày nữa, ánh mắt vô cùng kiên định.
Câu trả lời đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra không phải là muốn gϊếŧ người! Sự hiếu kì trong tôi lập tức nổi lên.
Thần Côn trông không có vẻ như đang nói đùa.
Anh ta lúc nào cũng mê đỏ đen và khát vọng khi trúng giải độc đắc là tiêu diệt virus HIV! Tôi thiết nghĩ, chắc anh không phải là người nhiệt thành với sự nghiệp phát triển y học đến thế, nhất định phải có bí mật gì đó.
Tôi hỏi Thần Côn lí do vì sao lại hận virus HIV, nhưng anh cố tình lảng đi, nói rằng điện thoại của Hồ Viễn đã khôi phục xong rồi, nhật kí trò chuyện WeChat của anh ta với Tần Hiểu Mai đã bị xóa, nhưng sau khi sử dụng các biện pháp kĩ thuật khôi phục lại thì hoàn toàn trùng khớp với thông tin bên Tencent cung cấp.
Trước khi chết, Hồ Viễn đã nói chuyện với Tần Hiểu Mai.
Việc này tuy kì lạ nhưng vì trước đó tôi đã biết rồi nên không thấy bất ngờ.
Điện thoại của Hồ Viễn được khôi phục lại, cũng chỉ là thêm một chứng cứ mà thôi.
Thấy tôi có vẻ điềm tĩnh, Thần Côn cười hề hề, nói tiếp: “Ngoài việc đó ra, trong điện thoại của Hồ Viên còn có một số đoạn phim và hình ảnh…”