Kẻ Trừng Phạt

Chương 10: Bí Mật Của Hồ Viễn


Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 10: Bí Mật Của Hồ Viễn


“Ảnh gì cơ?” Tôi lập tức thấy hứng khởi.
“Điện thoại của cậu ta đang để ở phòng bảo quản vật chứng, nhưng tôi có chụp lại một số đây, cậu tự xem đi.” Vừa nói, Thần Côn vừa đưa điện thoại của mình cho tôi.
Màn hình hơi tối, hơn nữa đây là ảnh chụp lại, nên nhìn không rõ.

Tôi đưa lại gần hơn, mãi mới nhận ra, trong ảnh là đầu của một cô gái tóc dài, vì góc chụp từ trên xuống, nên chỉ nhìn thấy phần đỉnh đầu, không rõ mặt.
“Đây là?” Tôi nhìn Thần Côn với vẻ mặt ngờ nghệch.
“Cậu nhìn kĩ phía sau cái đầu xem…” Thần Côn chỉ vào màn hình.
Theo “gợi ý”, tôi nhìn kĩ lại bức ảnh.

Phía sau đầu cô gái đó hình như là một bàn tay.

Ở góc chụp này…!tôi chợt nhận ra, cô ta…!có lẽ là…!đang quỳ trước mặt người chụp ảnh, một tay người chụp cầm điện thoại, tay còn lại ôm đầu cô ta.

Như vậy thì, mặt của cô gái sẽ ở ngay trước đũng quần của người chụp.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Cô ta…!cô ta đang…!làm “chuyện đó” với Hồ Viễn?”
“Phải nói là cô gái này đang “phục vụ” cậu ta mới đúng.

Rõ ràng cô ta ở thế bị động.” Thần Côn đáp.
Bức ảnh thực sự khiến tôi ngạc nhiên.


Tôi tiếp tục xem, các bức khác đều từa tựa như vậy, chỉ có điều, nữ chính không chỉ có một người.
Cuối cùng là một đoạn video.

Thấy tôi e ngại, Thần Côn nói anh đã để chế độ im lặng rồi, cứ mở lên mà xem.
Trong đoạn video, một tay của người quay giữ phía sau đầu cô gái, di chuyển liên tục khiến hình ảnh hơi rung.
Chỉ xem khoảng mười giây tôi đã dừng lại và trả điện thoại cho Thần Côn.
“Sao không xem thêm đi?” Thần Côn cười khểnh.
“Anh ta thật biếи ŧɦái! Chuyện thế này mà cũng làm được, còn quay phim chụp ảnh nữa chứ! Đúng là mất mặt ngành cảnh sát.” Tôi cau mày.
Tôi nhấc cốc trà lên tu ừng ực.

Khi đã bình tĩnh hơn, tôi hỏi lại Thần Côn: “Liệu có đúng là Hồ Viễn không? Có khi nào là tải trên mạng xuống không?”
“Điện thoại đã được giám định kĩ thuật, hình ảnh và đoạn phim đều được quay trực tiếp, không phải vào.

Hơn nữa, giọng nói trong này đúng là của Hồ Viễn.

Có thể khẳng định những thứ này đều là do cậu ta tự ghi lại.”
Mặc dù mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nhưng Hồ Viễn là một cảnh sát hình sự mà có sở thích này, lại còn ghi vào điện thoại, tự nhiên khiến tôi xem thường anh ta vô cùng.

Có thể đây cũng là một trong những lí do Hồ Viễn li dị.
Vừa rồi, tôi có để ý thấy phần hậu cảnh trong những bức ảnh đều khá giống nhau, nên đoán chúng được chụp ở cùng một nơi.

Như thế, có lẽ Hổ Viên không đến “phố đèn đỏ” mà đưa những người phụ nữ đó về nhà.
Nhưng khi tôi nói ra phán đoán của mình, Thần Côn lắc đầu giải thích, có hai bức ảnh chụp trước khi Hồ Viễn li dị, chắc anh ta không to gan đến mức đưa gái về nhà đâu.
Đúng lúc này, chủ quán tiến lại, ngại ngùng thông báo đã tới giờ đóng cửa.

Tôi xem đồng hồ, đã mười giờ mười phút, chúng tôi đành trả tiền rồi rời quán.
Đèn nhà Tăng Đại Chí vẫn còn sáng.
Tôi đưa Thần Côn đến góc khuất chỗ tôi “ẩn nấp” lần trước, vừa theo dõi cổng chính của khu nhà vừa tiếp tục vấn đề đang nói dở.
Thần Côn bảo lúc chiều đã “nghiên cứu” điện thoại của Hồ Viễn suốt hai tiếng đồng hồ.

Có tất cả năm người phụ nữ, mặc dù đều không nhìn rõ mặt, nhưng anh ta cảm giác ba người trong số họ rất quen, hình như từng gặp ở đâu đó.
“Anh cũng từng đi tìm gái à?” Tự nhiên tôi bật ra câu hỏi.
“Hừ! Tôi ngu gì mà rước bệnh vào thân!” Thần Côn bực dọc.

Cũng phải, Thần Côn căm hận virus HIV đến thế tất nhiên không thể làm cái trò dễ lây nhiễm này được.
Nếu không phải là gái gọi thì Thần Côn và Hồ Viễn cùng quen ai nhỉ, chẳng lẽ…!là những đối tượng bị tình nghi?
Ý nghĩ đó khiến tôi giật mình.

Hồ Viễn bắt các nữ nghi phạm “phục vụ” anh ta, điều này thật quá điên rồ!
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Thần Côn động viên tôi nói ra suy đoán của mình.

Nghe xong, anh vỗ đùi: “Đúng, đúng là những nữ nghi phạm! Tôi đã nói là gặp họ ở đâu rồi mà lại.”
Nếu sự thật là như thế thì Hồ Viễn đã vi phạm kỉ luật một cách nghiêm trọng.

Thần Côn lập tức lấy ảnh ra xem lại, rồi phán rất có thể các bức ảnh được chụp ở sân sau Đội Cảnh sát hình sự, ngày mai sẽ yêu cầu nhân viên kĩ thuật tiến hành so sánh.
Việc tìm những người phụ nữ trong ảnh theo hướng này cũng không khó, trước tiên lấy các hồ sơ vụ án Hồ Viễn đảm nhiệm trong thời gian chụp ảnh, sau đó xác nhận thông tin của từng nữ nghi phạm, tôi tin sẽ có kết quả nhanh chóng.
“Có khi nào…!Hồ Viễn cũng bắt Tần Hiểu Mai làm chuyện này không? Chỉ có điều cô ta không đồng ý?” Thần Côn phỏng đoán.
Tôi không lên tiếng vì trong lòng đang rối bời.
Trong năm năm làm cảnh sát, mặc dù từng có không ít tin tức không hay liên quan đến ngành, cũng có những “con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng trước giờ tôi vẫn luôn tin, ít ra những đồng nghiệp bên cạnh mình đều là người tốt.
Giờ biết được những việc làm của Hồ Viễn, tôi rất thất vọng.
Thần Côn thấu hiểu tâm tư của tôi, liền an ủi: “Trước mắt chỉ là phán đoán, cứ đợi ngày mai có kết quả xác nhận đã.”
Tôi gật đầu.
Người qua kẻ lại trong ngõ mỗi lúc một thưa dần.

Đã sắp mười một giờ, chúng tôi dừng câu chuyện, tôi nhìn lên, thấy đèn nhà Tăng Đại Chí đã tắt.
Tối qua tôi cũng bị hành động đó đánh lừa, suýt nữa bỏ về sớm, cũng may anh Điên bảo tôi cố đợi thêm chút nữa, mới phát hiện ra hoạt động bất thường của Tăng Đại Chí.
Trước đêm nay, việc Tăng Đại Chí đi tìm gái gọi cũng chẳng phải chuyện tày đình.
Nhưng những phát hiện vừa rồi khiến tôi tự nhiên đặt ra nghi vấn về môi liên hệ giữa hai người.
Đã mười một giờ năm phút mà Tăng Đại Chí vẫn chưa xuất hiện.

Thần Côn mỉa mai: “Tăng Đại Chí không còn trẻ khỏe nữa rồi, tối qua vừa đi tìm gái, tối nay chắc phải ở nhà dưỡng sức.”
Chúng tôi bàn nhau, đợi đến mười một rưỡi mà không có động tĩnh gì thì sẽ thông báo với anh Điên xin rút lui.
Ai ngờ vừa nói xong thì nghe có tiếng “bịch”.

Tôi quay sang Thần Côn, anh ta gật đầu, nhưng ra hiệu bảo đợi thêm chút nữa.
Một, hai phút sau không thấy động tĩnh gì, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi ngay sau đó là chuỗi âm thanh nhốn nháo, khác hẳn sự tĩnh lặng trước đó.

Tôi không thể ngồi yên được nữa, vừa nhỏm người dậy thì thấy một chiếc xe cảnh sát hối hả tiến vào, theo sau là một chiếc xe cứu thương.

Biết chắc đã xảy ra chuyện, chúng tôi rảo bước đi về phía khu nhà.
Khi chúng tôi tới nơi, một người đàn ông trung niên tay cầm đèn pin ngăn chúng tôi lại.

Tôi và Thần Côn xuất trình thẻ cảnh sát, cùng lúc đó người của Đồn Cảnh sát và bác sĩ cũng tới.

Người đàn ông đó là bảo vệ của khu này, vừa rồi đi tuần trong sân, nghe thấy tiếng động mới chạy qua kiểm tra, thì phát hiện có người nhảy lầu, liền lập tức báo cảnh sát và gọi cấp cứu.
Nghe những lời kể đó, tim tôi bỗng đập liên hồi, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.