Đọc truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung – Chương 25
Thằng nhóc vừa khoẻ lại sao ca mổ… vẫn còn bần thần… trước khi vào phòng mỗ, hắn đã loáng thoáng nghe cha hắn bảo là không có chung huyết thống… hắn đã đau lắm, cứ mong sau cơn mổ thất bại… cho hắn chết luôn.
Giờ đây nơi vết thương vẫn còn đau buốt, hắn nhớ lại câu nói đó… lòng nặng nề không thể tả. hoá ra hắn không phải con ruột của ông, hoá ra tình thương mà bấy lâu nay ông dành cho chỉ là thương hại. nhưng không, ông đã rất thương hắn, hơn cả sinh mạng mình, ông đã dùng hết tình thương như một người cha đối với hắn. dù biết hắn không phải con ông.
Ông bước vào phòng bệnh… đôi mắt suy tư mất ngủ, việc công ty phải lo lắng cho hắn làm ông trở nên xơ xác hắn ra
– Con hãy ráng nghĩ ngơi, đừng cử động nhìu. Ba gọt cam cho con nhé
Nước mắt hắn cứ muốn trào ra, tình yêu của ông ấy thật bao la…
– Ba biết con không phải con ba… sao ba vẫn đối xử tốt với con?
– Thằng ngốc này! ba không thương con thì thương ai? Dù gì thì con vẫn là đứa con mà ba iu thương…
Chợt ông khựng lại… ông lại nhớ về con bé ấy… ông có lỗi với nó, với mẹ nó…
– Mẹ đã có lỗi với Ba, Ba không hận mẹ con sao?
– Không con ạ! Ai mà chả có lỗi lầm… con cũng không nên trách mẹ… mẹ cũng đã giày vò nhìu…
Hắn thấy thương ba hắn quá, ông cao thượng biết chừng nào… cả đời ông chỉ sống cho công việc… vợ và con. Ông chẳng tham thú vui như những người đàn ông khác, ông rất nghiêm khắc nhưng đôi lúc cũng mềm mỏng khôn ngoan, ông là mẫu người lí tưởng mà hắn luôn thần tượng.
Trở về thực tại, nó ngớ người ra… giờ nó không biết cảm xúc như thế nào nữa… chỉ biết nó đã ôm chầm lấy hắn… một lúc sau…
– Thôi mình về… em ướt thế này thì cảm mất!
– Uk!
– Anh muốn em giúp anh cái này…
– Chuyện gì? – nó nghiêng người hỏi khi thấy nét mặt nghiêm trọng của hắn…
– Tha thứ cho ba nhé!
Sáng hôm sao nó đang lúi húi trong nhà, lòng vui không tả. chợt có một chiếc mes đen bóng lù lù tiến vào… một người đàn ông khá lịch lãm bước ra, vẻ mặt hồi hộp xen lẫn lo lắng… ba nó!
Ông cứ ngập ngừng, lòng muốn tiến vào trong nhưng chân lại thụt lùi, đấu tranh nội tâm mãi mới bước được đến cửa…
Nó vừa định ra ngoài thì đụng ngay vào người ông… nó ngước lên…
– Con… con…
– … ông đến đây làm gì?
Nó lạnh lùng hỏi, tim ông như bị xé nát, cũng may là ông đã chuẩn bị tinh thần trước
– Ba… ba… đến để…
– Ai trên nhà vậy con? Có khách à?
Tiếng mẹ nó làm ông ta đừng yên trời trồng… khi bà bước lên… hai ánh mắt giao nhau, tình yêu, sự hận thù thể hiện lên cả
– Linh…
– Ông… sao ông đến đây? ông đến để làm gì?
– Tôi… tôi muốn đến để xin bà tha thứ…
– Tha thứ? ông có làm gì nên tội đâu? lỗi là ở tôi, khi xưa tui quá ngu ngốc!
– Xin bà! Xin bà đừng nói thế, thà là bà mắng nhiếc tôi…
– Thôi đủ rồi! việc nên biết ông cũng đã biết, giờ ông về đi
– Bà… con tôi…
– Phải! nó là con ông, là giọt máu của ông…
Nói tới đây bà nghẹn lại… nó cũng chẳng biết nói gì, nhưng nó không khóc, nó phải cứng rắn hơn mẹ nó. ông ta nhìn nó, nước mắt lưng trồng. ông ta khóc ư? tại sao lại khóc cơ chứ? Ông cứng rắn lắm mà? Ngay cả khi Hoàng bị tai nạn thập tử nhất sinh mà ông ta còn bình tĩnh được sao bây giờ lại khóc?
– Kim… con…
– …
Ánh mắt ông như cầu xin nó, như van nài nó, bố thí cho ông ta chút tình thương. Nó phải làm sao đây? nó phải cư xử thế nào đây? đảo mắt qua mẹ nó để cầu cứu, xin một lời chỉ dẫn, nhưng mẹ ngồi đó, nước mắt giàn giụa, chẳng nói cấu nào. Lại mẹ nữa… sao mẹ lại khóc kia chứ? Vì người đàn ông này mà khóc ư? đáng không? nó nhớ lại lời Hoàng
“lúc biết có sự ra đời của em… ba đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, ba đã tìm đến kiệt sức… rồi nghe đâu đó phong phanh em và mẹ đã mất, ba đã tự hành hạ dằng vặt mình, bỏ ăn bỏ ngủ suốt mấy tuần lễ… ba luôn nhớ đến em, ngốc ạ. Ba luôn mơ về mẹ em. Đôi khi nằm bên cạnh mẹ anh mà ba cứ gọi tên mẹ em mãi… tha thứ cho ông ấy, em nhé?”
Nó phải làm sao? Tha thứ hay không? chỉ hai từ… tha thứ thì có tác dụng gì? làm nó và mẹ bớt khổ hơn sao? Làm bao nhiu năm sống sơ cực đó tốt đẹp hơn sao? Nhưng ông ấy đã làm gì để nó phải hận? không làm tròn nhiệm vụ người cha? Bỏ người mẹ nó và nó? nó làm sao ấy nhỉ? Ông ta cũng quan tâm đến nó cơ mà? Ông ta cũng đã tìm kím khắp nơi cơ mà… bây giờ đầu óc nó rối quá, đấu tranh nội tâm dữ dội
– Ba xin lỗi… mười mấy năm nay ba không làm gì đc cho con… ba xin lỗi… con không tha thứ cho ba cũng không sao, ba đáng bị như thế… bà và con hãy sống tốt nhé…
Ông quay lưng bước rấ…u
sau đó thế nào thì… ai coi phim nhìu biết liền há
– … Ba!
Tiếng ba thốt ra từ đôi môi nhỏ run run của nó. cuối cùng thì nó cũng gọi đúng người ba ruột của mình sau ngần ấy năm trời. ông quay lại, gương mặt rạng rỡ… ông bước đến… rất nhanh, một, hai ba bước… và ôm chầm lấy nó, báo vật của ông!
– Con gái của ba… con của ba… cuối cùng con cũng nhận ba… đứa con yêu quí của tôi… con chịu khổ nhìu rồi…
Nó thấy sao mà ấm áp thế không biết, vòng tay của ba cũng ấm như hắn nhưng khác chút chút, có cái gì chảy ra từ mắt nó, không phải nó khóc đâu, đó chỉ mà hạnh phúc đang dâng trào chực tuôn ra ấy mà…
Mẹ thấy ba con nó ôm nhau khẽ mỉm cười hạnh phúc nhưng rồi gương mặt bà lại tối sầm, lạnh lẽo…
– Ông nên về đi, kẻo bà ấy…
– Bà ấy không dám đến đây, không dám đối diện với bà… bà tha lỗi cho bà ấy chứ?
– Tôi xưa giờ chưa từng giận ai thì làm sao có thể tha thứ?
Ông nhẹ cả lòng, cuối cùng thì vợ con… à không, mẹ con nó cũng tha lỗi cho ông.
– Tôi muốn đc chăm sóc bà, bù đắp cho bà và con khoảng thời gian vừa qua… có được không? Linh?
– …
Bà có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần
– Tôi đã có chồng, tuy ông ấy mất nhưng tôi vẫn sẽ chung thuỷ với chồng quá cố của tôi… ông nên chăm sóc tốt cho bà ấy thì hơn… còn Kim, nó quyết định sao thì tuỳ nó.
Mẹ lại đưa nó vào tình huống khó xử rồi… tự nhiên kêu chọn thì chọn làm sao cơ chứ? Thật là!
– Kim! con có muốn về ở cùng ba không? ba muốn được chăm sóc con…
– Con sẽ ở lại đây ba à! đây là nơi con lớn lên, con không đi đâu hết!
– Vậy thì ta sẽ thường xuyên ghé thăm con…
– Con ông thế nào rồi? – mẹ đột nhiên hỏi làm cả hai người cùng giật mình, nó và cha của nó
– ổn rồi, cám ơn bà, thằng bé nhớ lại hết rồi!
– nhớ lại? nó bị mất trí nhớ à?
– uk! Sau khi khôi phục thì nó chả nhớ ai cả. chỉ nhớ mỗi tôi và mẹ nó
– … vậy nó có còn… à mà không có gì… thôi trễ ròi ông về đi!
– Bà muốn nói gì sao?
– Không… không có gì đâu chỉ là… nó và Kim có tình cảm với nhau… hai anh em nó…