Đọc truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung – Chương 24
Còn người đàn bà bất hạnh kia – mẹ nó, thì sao? Bà đâu đáng phải chịu nhìu cơ cực như thế? ông phải làm sao đây? còn cả con gái ông nữa… ông rất iu nó… khi hy tin nó và mẹ đã mất… ông đã không ăn không ngủ hai tuần lễ liền… giờ nó có hận ông không? nó sẽ nhận người cha bạc bẽo này chứ? Liệu nó có chấp nhận người cha mà từ khi sinh ra, nó chưa hề biết mặt… chưa hề chăm sóc hay ôm nó lấy một cái… ông phải làm sau đây???????
Trở lại với nó… hum nay là ngày hắn đi… nó vừa mới biết tin đó cách đây hai tiếng…
– 5 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh… em không tiễn cậu ta sao? – Tiếng Khánh đều đều
– Tiễn làm gì hả anh? Ngay cả em là ai anh ấy cũng không biết nữa là… em lấy tư cách gì mà tiễn chứ?
– Nhưng có thể… cậu ta sẽ không trở lại… em không hối hận chứ?????
– Không trở lại càng tốt… cứ ra đi như thế càng tốt…
– Anh không hiểu em nữa… thôi anh đi đây!
Khánh bước đi… để lại nó ngồi đó thẩn thờ… “anh sắp đi rồi… ba tiếng nữa là anh rời xa nơi này… có thể là mãi mãi… dù sao thì em cũng chúc phúc cho anh… anh trai… tình yêu của em…”
Tại sân bay…
– Honey! Sao không lên đi… mình về thôi!
Hắn vẫn ngoái lại như luyến tiếc cái gì đó… một cái gì đó trong quá khứ mà hắn vẫn chưa nhớ lại được… một cái gì đó cứ mờ mờ ảo ảo làm ột kẻ mất trí phải day dứt không yên… hắn ngoái đầu nhìn lại nơi đây lần cuối…
Nó dạo trên con đường quen thuộc… nơi đối với nó có nhìu kỉ niệm… nơi có dấu chân của một người mà nó không thể quên… trên nên trời xanh kia, chiếc máy bay đang lừ đừ vượt qua những đám mây… phải! là chiếc máy bay đó… chiếc máy bay duy nhất trong ngày… đang mang anh về nơi ấy… nơi anh được hạnh phúc… được yêu thương, nơi mà anh không bao giờ phải chịu giày vò… đau khổ…
Chiếc máy bay nhỏ dần… nhỏ dần… rồi mất hút trên nền trời xanh thẳm… nó mang anh đi thật rồi… không quay lại nữa… nóvẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn theo, mắt chợt nhoà đi mà không biết…
Trời lại đổ mưa… giờ đây thì cũng chỉ có mưa là quan tâm… đau xót cho nó, cũng như hắn ngày xưa vậy… mưa luôn đến bên cạnh an ủi lúc bạn buồn nhất, mưa hát cho bạn nghe những giai điệu tí tách không nên lời… mưa kể cho bạn nghe những câu chuyện dưới mưa ngọt ngào lãng mạn nhưng lạnh buốt… mưa vuốt đôi má đầy lệ, hôn lên đôi môi run run và chải lại mái tóc đã rối bù vì gió… mưa ôm ấp ta trong cái lạnh giá của nước nhưng lại làm ta thấy ấm áp, mưa làm mặt ta đau rát nhưng đó chỉ là nhắc ta thức tỉnh… mưa làm ta ướt chỉ vì mưa muốn ta hoà theo điệu nhảy của những giọt nước… bé nhỏ… long lanh… trong suốt… nhưng có thể vỡ bất cứ lúc nào… có thể làm đau lòng bất cứ ai… mưa… mưa… mưa… chỉ có mưa và nó… nó khóc, nước mắt hoà theo mưa mặn chát ở đầu lưỡi… đôi môi run run cắn chặt để không tạo ra tiếng nấc… hai tay có bấu vào nhau để không phải run sợ trước cô đơn… dưới mưa… có một cô bé ngồi khóc… khóc rất nhìu… khóc cho cuộc đời cay nghiệt, khóc cho số phận an bày… khóc một lần để chôn vùi mọi chuyện vào tim… đã thế thì hãy khóc đi nhỏ ạ… mày hãy khóc cho đã đi, khóc cho đến khi nào mệt thì thôi, hãy khóc để cho trôi đi sự cô đơn, tủi nhục… khóc cho trôi đi những đau đớn, xót xa… khóc để nước mắt trộn lẫn vào mưa rửa sạch tâm hồn đau khổ, để làm dịu mát con tim đang rỉ máu… hãy khóc đi, vì kể từ ngày mai… mày không được khóc nữa…
Mưa vẫn rơi… trời tối dần và… nó vẫn ngồi đó… đôi vai run run như hứng lấy những giọt nước trong suốt… rồi chợt cảm thấy ấm áp… thấy như mình không cô đơn… thấy như mình đang được sưởi ấm… và thấy như mình đã tìm lại được ai kia…
Ai đó… phải! là một ai đó với đôi cánh tay dài, đôi bờ vai rộng lớn… ôm lấy nó… rất chặt. ai vậy? là ai mà có thể đến bên nó vào lúc này? là ai mà có thể cho nó cái cảm giác yên bình thế này? là ai??????
Nó nhìn thấy anh… nhìn thấy anh với khuôn mặt thiên thần hiền từ đang ôm lấy nó… là nó mơ chăng? Nếu là mơ thì nó cầu xin trời đừng cho nó tỉnh lại… nó muốn được ở bên anh, được gần anh như thế này, được anh che chở dưới đôi cánh tay rộng lớn… anh che mưa cho nó. một giấc mơ ngọt ngào mà nó luôn ao ước… cuối cùng thì trong mơ, nó cũng đã gặp anh, đối diện với tình cảm thật của mình… ấm quá! ấm như được ngồi bên một bếp lửa đỏ hồng… ấm như được úm mình trong chiếc chăn bông dày cộm… ấm như được khoát cho hai ba lớp áo lông…
Nó giờ đây chỉ khẽ nhắm mắt cho hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy dài… ước gì giấc mơ dài vô tận…
– Anh nhớ em…
Ai đó thì thầm bên tai làm nó khẽ lặng người… “đây… đây… không phải… mơ sao?”
Nó rời khỏi vòng tay ấm áp đó… nhìn thật kĩ gương mặt người đó trong mưa… mắt nó nhoè cả rồi… nó không tin vào mắt mình nữa…
Nó đưa đôi bàn tay nhỏ bé run run chạm vào gương mặt kẻ đối diện… mềm mại, mìn màng như da em bé… đôi mắt này… đôi môi này… cái mũi này… tất cả đều là thật… rất thật. rồi nó nhìn hắn ta trân trối…
– Không… không phải… anh đi rồi sao??????
– Anh không đi được… khi em vẫn còn ở đây….
Trở lại hai tiếng đồng hồ trước… tại sân bay…
Hắn nhìn tất cả lần cuối cùng rồi quay lưng bước đi… bỗng…
– Hoàng! Cậu đứng lại đó!!!!!!!!!
Hắn giật mình quay lại… thì ra là Khánh, mà Khánh đến đây làm gì nhỉ?
Chưa kịp nói gì… chỉ mới quay lưng lại là Hoàng bị Khánh nện ột cú vào miệng… đau chết được
– CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?????? – Hắn điên lên
– Làm gì à? tôi đánh cậu chứ làm gì? tôi phải đánh cho cậu tỉnh!!!
Rồi Khánh nhào zô… uýnh típ… hắn chỉ đỡ đòn mà hok đánh trả
– Cậu… cậu bị điên à????/ tớ hok muốn lôi thôi ở đây, sắp tới giờ bay rồi!!!
– Hừ! cậu định đi như thế à? chả lẽ cậu hok luyến tiếc gì sao???????
– Tiếc? ý cậu là gì hả??????
– Cậu còn quên ai ở đây không?
– Không biết nữa… có gì đó… nhưng hok nhớ rõ… mà tớ cũng chả muốn nhớ làm gì!
Nghe tới đây Khánh điên lên, nhào zô đánh hắn tới tấp…
– Vậy thì tao sẽ bắt mày phải nhớ… thằng khốn! ngay cả bạn gái mày… em gái mày… người mày iu thương nhất mà mày cũng chẳng nhớ… vậy thì tao sẽ đánh ày tỉnh…
Những cú đấm của Khánh mạnh tới nỗi làm hắn máu mũi từa lưa… con bạn gái thấy thế là oái oái mà cũng chả thấy ai tới giúp…
– Mày nhớ chưa hả???// mày phải nhớ… mày phải nhớ người con gái đó… mày không được quên… em gái mày đấy… bạn gái mày đấy… mày có nhớ không hả????
Hắn chịu đòn… đau tái người… những cú đấm dội vào cơ thể… hình như cũng từng có người đánh hắn như thế này… còn nhìu hơn nữa… đau hơn nữa… rất nhìu người, bặm trợn… dữ dằn… muốn đánh hắn chết… hắn chịu đòn… chỉ vì người con gái đó… hắn thấy rồi, cuối cùng gương mặt cô ấy cũng rõ nét và hoàn hảo trong đầu hắn… gương mặt xinh xắn, tính tình dữ dằn…
– Kim!!!!!!!!!!!!!
Hắn hét lên. Hắn nhớ ra nó rồi… cuối cùng cũng nhớ ra rồi…
– Mày chịu nhớ rồi à?
– Tôi… cám ơn anh!!!!!!!!
Nói rồi hắn vụt chạy đi, để lại một cô gái trên mái bay với gương mặt thất vọng…
Hắn chạy khắp nơi tìm nó mà chả nơi nào có cả… trường học, quán nước, ngay cả nhà nó, cũng không có… rồi hắn lang thang trên đường… chợt cơn mưa rơi xuống, đôi chân bỗng dưng đưa hắn đi trên con đường quen thuộc… đến công viên và gặp nó ở đó
Nó ngỡ ngàng nhìn hắn như sinh vật lạ, tay vẫn ôm nó…
– Anh buông em ra…
– Mới ôm chút xíu hà… yên chút đi!
– Buông em ra! Anh làm cái quái gì vậy hả?????? anh là anh tri em đấy!
– Anh trai? Vậy em đã chịu nhận anh là anh trai rồi à? – hắn mỉm cười tinh nghịch
– Dù sao thì cũng phải chấp nhận thôi!
– Anh chỉ là anh trai em khi nào em nhịu nhận cha!
– Không!… không đời nào!!!! Ông ta không phải cha tôi!
– Vậy thì anh có quyền. – hắn ta lại xáp vô… ôm nó!
– Tôi bảo buông tôi ra! Anh làm gì vậy hả??? ngay cả em gái mình mà anh cũng có thể làm vậy à????
– Thì sao nào? Em biết tính anh mà, thik thì làm cho bằng được!
Hắn vẫn bướng bỉnh như cố tình chọc tức nó… nó thì đang sôi gan lên đây!
– anh có thể nói như vậy à???? tôi không ngờ anh…
– thì sao nào? Anh em thì có gì quan trọng đâu chứ? Huống gì anh với em chỉ chung ông già! Có chết ai đâu mà lo… với lại…
– bốp….
một cái tát dành cho hắn, nó đánh hắn, dồn hết tức giận lên đôi bàn tay nhỏ bé
– Anh đê tiện vậy à? hừ! bấy nhiu đó cũng làm tôi đủ đau lắm rồi… anh đi đi!
Hắn mỉm cười rồi xoa xoa bàn tay lên má
– Đau đấy! không ngờ một năm nay em trở nên cứng rắn còn hơn trước nữa…
Rồi hắn đặt tai lên vai, xoay người nó lại
– Trịnh Vĩ Thiên Kim! em nghe cho rõ này!… anh… và em… không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào! Em nghe rõ chưa?
Nó nhìn hắn… một lần nữa ngờ ngàng, một lần nữa xôn xao… đây là điều nó mong chờ một ai đó nói cho nó biết, nó vẫn hi vọng thế. nhưng lời nói này xuất phát từ hắn… có đáng tin không?
– Anh… anh nói thật?
– Anh đùa em làm gì??? cuối cùng thì cũng nhẹ cả lòng…
– Nhưng sao…
– Mẹ anh đã nói dối… – hắn trở nên chua chát
Hắn đã nghĩ mẹ hắn là một người mẹ tuyệt vời… luôn iu thương chiều chuộng hắn, và với ba, mẹ là một người vợ hết lòng thương iu lo lắng cho chồng, luôn vun vén hạnh phúc gia đình, thuỷ chung son sắt… nhưng bà đã làm hắn thất vọng.
Mười tám năm về trước… cái ngày mà cô chủ nhỏ của tập đoàn lớn nhất nhì trong giới kinh doanh biết mình đã mang thai trong một phút nhẹ dạ ở vũ trường, cô đã khóc rất nhìu… tội lỗi… nhục nhã… cô đã định tự sát. Nhưng cha mẹ ngăn cô lại, và gả cô ột cậu chủ dưới trường hòng che mắt thiên hạ và đỡ phải chịu tai tiếng. bị ám ảnh bới cái thai… cảm giác tội lỗi với người chồng mới… cô đã không dám nói ra… và rồi năm tháng chung sống bên nhau, hai người trở nên mặn nồng… cô cứ ngỡ người chồng không biết gì, cô vẫn khôn dám nói… cô sợ phải mất anh, mất người chồng mà cô hết lòng iu thương
Quay lại sau đó 17 năm…