Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 68: 68
Nhiều ngày trôi qua, Kim Thái Hanh không hiểu được bản thân mình rốt cuộc muốn như thế nào nữa, chiều chiều hắn vẫn đều đặn tới đỗ xe gần nhà cậu, rồi ngồi im lặng ở đó tới tận khuya mới trở về nhà.
– Sao? Liền muốn từ Kim Thái Hanh thành tâm thần phân liệt sao? Buổi sáng lạnh lùng, buổi chiều ngơ ngẩn… Chiều nay Kim Thạc Trân tới chỗ cậu ấy đấy, có muốn nhờ Thạc Trân gửi đi thứ gì không? _ Kim Nam Tuấn đặt tập tài liệu xuống bàn làm việc của Kim Thái Hanh, theo đó cũng kéo ghế tới ngồi đối diện hắn thành công lôi kéo được sự chú ý.
– Tôi đã tìm rồi, vẫn chưa tìm thấy tên nội gián nào cả, không phải là người trong nhà cậu chứ?
Kim Thái Hanh nâng mắt, tiếp tục nghe Kim Nam Tuấn nói.
– Tôi không phải nói em trai cậu, mà là, có kẻ nào trà trộn vào số người làm nhà cậu không?
– Đã nói với Thái Minh chưa?
– Rồi, em trai cậu cũng đang nghi ngờ chuyện này. Doãn Kỳ cậu ta cũng đang điều tra người phía Kim Thái Hùng, chắc chắn sẽ tìm ra tên đó thôi.
-… _ Kim Thái Hanh im lặng, suy nghĩ gì đó.
– Đúng rồi, tuần sau không phải đầy tháng con trai cậu rồi sao? Tôi nghĩ, sẽ có kẻ nhân cơ hội làm việc gì đấy…
“Cộc cộc” Cùng lúc, bên ngoài có người tới gõ cửa.
– Vào đi… _ Kim Thái Hanh nói.
Người bên ngoài mở cửa đi vào, không ai khác chính là Mẫn Doãn Kỳ.
Y có vẻ rất gấp lấy ghế ngồi xuống cạnh Kim Nam Tuấn.
– Tôi vừa nhận được tin, loại thuốc mà Kim Thái Hùng cho người chế ra đã sắp đưa về nước rồi. Cụ thể ngày nào chưa rõ ràng, có thể là ngay tuần sau sẽ tới…
– Nhanh vậy sao? _ Kim Nam Tuấn xoa cằm.
– Ông ta muốn làm gì? _ Kim Thái Hanh lạnh mặt nói.
– Chưa biết. Nhưng tôi vẫn luôn tìm người chế thuốc là ai, gần 2 năm nay, ông ta liên tục chế ra một đống thuốc quái gở hại người, bên cạnh đó còn đang nghiên cứu thuốc nổ mới cạnh tranh với loại chúng ta vừa tạo ra.
– Tuần sau chúng ta sẽ giao dịch lại với đám người ở Hà Lan, cậu muốn thay đổi gì không? _ Kim Nam Tuấn quay sang Kim Thái Hanh.
– Giao cho Thái Minh làm đi, tiện thể kiểm tra lại những người đi cùng một lần nữa, đảm bảo lần này không bị bể. Tuần sau trong lễ đầy tháng, ngoài nhân viên an ninh thì cho thêm người tới bảo vệ bên ngoài và cả bên trong hội trường. Tiếp tục theo dõi hoạt động của Kim Thái Hùng cũng như tìm cách lấy số thuốc lần này đem về nước xem nó là thứ gì đi. Tạm thời là như vậy, Kim Thái Hùng là con cáo già, ông ta không thể đơn giản là đem thuốc về nước để chơi đùa đâu _ Kim Thái Hanh phân phó.
– Được rồi, hiện tại tôi cùng Doãn Kỳ tới tổng bộ Kim bang phân phó một chút.
Cả Kim Nam Tuấn cùng Mẫn Doãn Kỳ rời khỏi phòng làm việc của Kim Thái Hanh, một lúc sau Kim Thái Hanh cũng rời khỏi phòng.
…
– Yên Vũ, sách hôm trước em nói muốn mượn anh đã tìm thấy rồi, đây, qua lấy đi nha. _ Điền Chính Quốc cúp điện thoại, cầm lấy quyển sách trên bàn đi ra cửa.
Rất nhanh, Yên Vũ đã đi tới trước nhà cậu.
– Anh định đi đâu sao?
– Tính ra ngoài mua chút thức ăn… _ Chính Quốc không quay lại, tay tiếp tục khoá cửa.
– Sách của em đây, cứ từ từ đọc đi nhé. Điền Chính Quốc bước xuống bậc cửa, đưa quyển sách dày cộm cho Yên Vũ.
…
Kim Thái Hanh đậu xe ở phía xa, nhìn về phía bên này, Điền Chính Quốc cùng một người khác đang nói gì đó, người này hắn đã điều tra rồi, chính là sinh viên Tây Chấn, sau nhiều ngày quan sát, hắn biết tên nhóc này có tình ý với cậu.
Hai người bên này nói chuyện một lúc, Điền Chính Quốc xoay người rời đi, thế nhưng hắn không lái xe theo sau được, bởi vì phía trước là cả trăm bậc thang đi xuống, đành phải đợi cậu đi được một đoạn, mới xuống xe đi sau cậu.
Điền Chính Quốc nhân lúc đường vắng, đưa tay lên đỡ lấy bụng, quả thực khi ra ngoài, gặp lúc có người mà một nam nhân như cậu lại vừa đi vừa đỡ bụng thì thật không hay cho lắm.
Điền Chính Quốc đi tới một siêu thị cách nhà không quá xa, chọn lựa một lúc, cuối cùng khi bước ra khỏi siêu thị, trên tay đã là túi lớn thực phẩm.
Nhìn cậu chậm rãi đi trên lề đường trơn trượt, Kim Thái Hanh tâm nhiều lần giật nảy vì sợ cậu bị ngã, cũng không thể đi tới giúp cậu xách nặng. Lòng ẩn ẩn đau.
Hắn chậm rãi đi sau cậu một đoạn không xa, con đường vắng người đi bộ, khắp con đường phủ tuyết vương lại chút nắng chiều yếu ớt cảm giác, mọi thứ xung quanh đều chậm lại. Cảm giác yên bình nhưng cũng có chút tịch mịch đau lòng bao lấy trái tim hắn, giống lần đó hắn chậm rãi theo sau cậu, cảm nhận người con trai này thực sự rất đơn thuần giản dị. Hắn nghĩ tới suốt những tháng qua, cậu vẫn một mình đi trên con đường này, một mình nấu thức ăn, một mình chăm sóc bản thân…
…
Nhìn ánh đèn cuối cùng đã tắt, Kim Thái Hanh khởi động xe rời đi. Không thể gặp, cũng không có lí do để giữ cậu lại, hắn chỉ có thể hàng ngày im lặng chờ đợi nhìn thấy cậu bước ra khỏi cửa, cũng chỉ có thể im lặng nhìn cậu cười nói với người khác.
…
– Chính Quốc, 3 ngày nữa anh phải bay tới Hà Lan, có thể là cả tuần cũng không tới chỗ cậu được, nhớ chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé. _ Kim Thái Minh từ phía sau vòng tay ôm cậu vào lòng mình thì thầm.
– Thái Minh, gan cậu đã càng ngày càng lớn rồi, tôi không cho cậu ôm tôi… Cậu… _ Điền Chính Quốc dãy dụa, vì đang rửa bát nên không thể đẩy người kia ra được.
– Anh theo trình tự đó chứ, không phải hôm trước anh đã nắm được tay em rồi sao? Hôm nay là ôm, lần sau là h…
– Được rồi, mau thả tôi ra đi, không đùa với cậu đâu. _ Điền Chính Quốc tiếp tục dãy mình ra khỏi vòng tay kia.
– Anh ra nước ngoài làm việc, lại lâu như vậy, em không thể nói gì đó với anh sao? _ Kim Thái Minh tiếp tục xiết chặt vòng tay mình.
– Không phải chỉ một tuần thôi sao? Cậu chỉ cần một ngày ăn ba bữa, ngủ đủ giấc là được rồi, cậu giỏi như vậy, công việc cũng sẽ thuận lợi thôi. _ Chính Quốc gật gật đầu.
– Không được, một tuần là quá lâu rồi…
– Ừmmm… Chú ý an toàn, tình hình ở nước ngoài đôi lúc rất rối loạn… Được rồi được rồi, buông ra đi, tôi sắp rửa bát xong rồi, xong sẽ xử cậu.
– Còn một chuyện nữa…
– ?
– Chính Quốc, chúng ta có thể yêu nhau không? _ Kim Thái Minh thở dài, gục xuống vai cậu.
– …
– Anh chấp nhận bỏ hết tất cả, chỉ cần em đồng ý, anh có cảm giác, lần này trở về, anh sẽ không còn cơ hội nữa, anh rất sợ…
– Tại sao lại suy nghĩ như vậy?
– Anh không biết… _ Kim Thái Minh rối rắm, anh không biết mình đang lo lắng về thứ gì, thế nhưng, trong thâm tâm lại cảm thấy thật bất an.
– Thái Minh à, cậu sao vậy?
Kim Thái Minh thở dài.
– Em còn yêu anh ấy?
Điền Chính Quốc im lặng lại nhớ tới lời nói lúc chiều của Kim Thạc Trân.
– Chính Quốc, em còn yêu Kim Thái Hanh?
-…
– Vài ngày nữa là con của cậu ta cũng đã đầy tháng, 2 tháng nữa cậu ta cũng sẽ kết hôn, em không cần nghĩ tới kẻ như cậu ta nữa.
– Tìm người thật lòng yêu em, một người để em có thể dựa vào cả đời…
– Thạc Trân, vậy anh và Nam Tuấn…
– Đương nhiên qua năm này anh sẽ tìm người tốt hơn anh ta để yêu rồi. Hiện tại, công việc của anh rất bận… Không… không có thời gian nghĩ tới những thứ khác được. Với lại Thạc gia nhiều người như vậy, dù là chiến tranh, anh cũng không cô đơn đâu.
…
– Chính Quốc, hãy để anh làm bạn trai của em.
– Được… _ Thái Hanh, em không muốn yêu anh, thật sự không muốn yêu anh nữa.
– Em nói thật? _ Kim Thái Minh sửng sốt.
– Cậu buông tôi ra được rồi…
– Chính Quốc, em nói là thật? _ Anh vẫn không thể tin được vào những gì mình đã nghe thấy. Vậy là, anh đã theo đuổi được cậu?
Chính Quốc xoay người lại, có xóa đi tâm trạng rối rắm trong lòng.
– Thái Minh, cảm ơn cậu, từ trước đến nay, ngoại trừ ba Kim ra, cậu vẫn là người đối tốt với tôi nhất… Tôi… _ Cảm thấy rất áy náy với cậu.
– Bởi vì anh yêu em. _ Kim Thái Minh mỉm cười, ôm lấy cậu vào lòng. Như vậy, phải cố gắng xong việc thật nhanh để về với cậu rồi.
…
Kim Thái Hanh bật lửa châm một điếu thuốc, vào những lúc tâm trạng không tốt hoặc căng thẳng, hắn sẽ lại hút nhiều thuốc hơn. Từng làn khói thuốc trắng tản ra ngoài cửa kính bị gió lạnh thổi đi, ánh yếu từ đèn đường chiếu tới khuôn mặt thâm trầm của hắn tựa như khối băng lạnh lẽo.
Phía bên kia cửa nhà cậu bật mở, tiếp đó hắn nhìn thấy Kim Thái Minh cùng cậu đi ra ngoài, tưởng trừng giống như mọi ngày, hắn sẽ nhìn cậu vào trong, đowii đến lúc đèn đã tắt hắn sẽ lặng lẽ rời đi, thế nhưng, ngày hôm nay lại khác, khiến cả người hắn chấn động.
Kim Thái Minh khẽ hôn lên trán cậu.
Hắn vào giây phút đó, chỉ muốn rời khỏi xe tách họ ra, thế nhưng, cả người hắn căng cứng, đôi chân mặc kệ tín hiệu từ não bộ vẫn không thể nhấc lên được.
Sau khi Kim Thái Minh rời đi không lâu, xe Kim Thái Hanh cũng khởi động, chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, mặt đường mùa đông trơn trượt, hắn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn nào còn có thể nghĩ tới việc này nữa, trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh em trai hắn hôn trán cậu, hình ảnh cậu mỉm cười dịu dàng tạm biệt em trai hắn làm hắn muốn phát điên lên.
“Tôi đang làm gì vậy chứ? Tại sao lại ngu ngốc chờ đợi nhìn thấy em từng ngày? Tôi là đang chờ điều gì từ em chứ? Rốt cuộc là tôi đang làm chuyện quái quỷ gì thế này?”
Đột nhiên một người phụ nữ lao ra đường khiến hắn phải đánh tay lái, gần đây thời tiết chuyển lạnh đi rất nhiều chiếc xe không may gặp đoạn trơn trượt cho dù tránh được việc đâm chết người và phanh lại nhưng nó vẫn lao đi rất nhanh. Và chỉ dừng lại khi nó đâm phải lan can bên đường.
“Rầm!!!”