Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 67: 67
Vợ ơi, cẩn thận chút, em sẽ ngã đó, cẩn thận…
– Ai, em cũng không phải kẻ tàn phế, anh xem, anh chăm sóc em như vậy không mệt sao…?
– Không được, em mang bảo bối trong bụng, thực vất vả, ở đâu ra đạo lí chồng không được chăm sóc vợ quá mức chứ? Anh cứ sủng em như vậy đó, không được sao?
– Anh…
Điền Chính Quốc chậm rãi đi sau một đôi vợ chồng, người vợ cũng đang mang thai, người chồng bên cạnh hết mực ôn nhu chăm sóc cô ấy…
“Thực hạnh phúc… Thực ganh tị…”
Điền Chính Quốc thầm nghĩ, lòng bị cơn gió lạnh thổi qua đến tê dại, trong tâm lại nghĩ về một người.
“Có phải anh cũng đối như vậy với cô ấy?”
– Chính Quốc à?
Kim Thái Minh xuất hiện từ lúc nào đem bọc cậu trong áo khoác lớn mỉm cười ôn nhu.
– Nghĩ gì ngẩn người như vậy? Trời lạnh như vậy lại vừa đi đâu sao?
– Vừa từ bệnh viện trở về.
– Em không khỏe? Thái sao lại không gọi điện? _ Anh sửng sốt lo lắng, đưa tay kiểm tra nhiệt độ của cậu.
– Không phải, chỉ là đi khám thai định kỳ, cậu không cần phải lo lắng như vậy.
– Như thế nào? Đứa bé…
– Đứa bé rất tốt, rất khỏe mạnh…
– Vậy tốt rồi. _ Anh buông cậu ra, cởi áo khoác của mình choàng lên người cậu sau đó khoác tay lên vai cậu vui vẻ nói.
– Lạnh quá, mau về nhà thôi, anh đói rồi.
– Cậu chưa ăn cơm sao?
– Không phải là muốn được cùng em ăn cơm sao? Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn luôn rồi chỉ chờ Điền thiếu gia dùng thôi haha.
– Cậu sao lại như vậy chứ?
– Như thế nào? Chính là đang theo đuổi người mình yêu đó nha…
– Cậu…
– Ui da ui da… Chính Quốc, em ra tay mạnh quá đó…
– Cậu đáng đánh lắm…
– Chính Quốc, đứa bé sẽ tên gì vậy?
– Là con trai… Thái Quốc… đứa bé sẽ tên Thái Quốc…
– Kim Thái Quốc… Đứa bé lớn lên không biết chừng sẽ gọi anh là ba haha.
– Cậu lại muốn ăn đánh nữa sao?
– Em đanh đá thật đó, anh hiện tại muốn ăn cơm thôi.
– Mau về nhà thôi.
Tiếng cười biến mất cuối con đường đã phủ tuyết.
…
– Thái Hanh… Anh nhìn xem… Tiểu Tân cười thật đáng yêu… _ Trịnh Thiên Mỹ nựng nựng đứa bé trên tay, hiện tại đối với cô thật là hạnh phúc, ngoài Kim Thái Phong và Kim Thái Minh ra, ai ai cũng chấp nhận cô bước vào Kim gia làm dâu, Kim Thái Phong hiện tại không ngồi dậy được, nói cũng không nói được còn Kim Thái Minh, cậu ta có thể ngăn cản nổi sao? Thái Hanh là người nắm cổ phần lớn nhất Kim thị, Kim gia sau này cũng là của hắn, ngay cả Kim bang cũng là do hắn nắm quyền kiểm soát, giữ chân được Kim Thái Hanh, còn có vị trí Kim thiếu phu nhân không phải của cô sao? Hơn nữa còn thời gian nữa là có thể kết hôn, việc của cô bây giờ chỉ có thể là hưởng thụ cùng lấy lại vóc dáng mà thôi…
– Thái Hanh à… Anh còn suy nghĩ gì nữa vậy? Màu lại đây xem xem Tiểu Tân đi… Thái Hanh…
Kêu mãi Kim Thái Hanh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, xoa xoa mặt lấy lại tinh thần, nhích người sang bên cạnh xoa đầu con trai của mình.
– Ấy… Tiếng gì vậy?… _ Trịnh Thiên Mỹ ngẩng đầu hỏi Kim Thái Hanh, hoá ra là tiếng điện thoại trên bàn đang rung lên từng hồi.
– Có chuyện gì?… _ Kim Thái Hanh nhấc máy, mặt vô biểu tình trả lời.
“Có cần phải như vậy không?”
-…
“Thái Hanh, tôi có chuyện muốn chuyện muốn nói với cậu, ra ngoài uống vài ly… Tôi từ từ nói cho cậu biết.”
– Không phải cậu ở nhà trông Bảo Bảo sao?
“Mẫn Y có thể trông thằng bé, chuyện này không nói qua điện thoại được, nhanh lên, tôi còn phải tới chỗ Thạc Trân.”
– Được…
– Thái Hanh, anh Nam Tuấn gọi tới sao?
– Anh ra ngoài gặp Nam Tuấn, em ngủ trước đi…
– Được, anh về sớm nhé.
Hắn gật đầu, sau đó rời khỏi phòng, tâm trạng cũng không tốt, có lẽ nên đi uống vài ly vậy.
…
– Có chuyện gì?
– Tôi đang chuẩn bị quà chỗ Thạc Trân. _ Kim Nam Tuấn nhàn nhã uống một ngụm rượu, khuôn mặt thản nhiên đến nỗi Kim Thái Hanh muốn sinh khí.
-…
– Thái Hanh, cậu có yêu Điền Chính Quốc không?
-…
– Không trả lời được? Nhìn cậu suốt ngày hoài niệm về một người, lại không đi tìm cậu ấy. Tôi biết cậu khó xử, giống như tôi vậy, nhưng tôi và Mẫn Y đã nói rõ, tôi và cô ấy hiện tại không thể quay lại như trước, tôi không ngăn cản cô ấy tìm người đàn ông tốt để yêu, đến lúc ấy Bảo Bảo có thể để tôi chăm sóc, hoặc sẽ để nó ở bên Mẫn Y, sau nữa khi nó trưởng thành Nam gia sẽ để lại cho nó…
– Cậu đang kể chuyện gia đình sao?
– Cậu cũng đâu nói tôi biết cậu có thực sự yêu Điền Chính Quốc hay không, tôi cũng chẳng biết nên nói với cậu như thế nào nữa. _ Kim Nam Tuấn lại nâng ly rượu lên uống, mắt nhìn chằm chằm tập hồ sơ vẫn đặt trên bàn.
– Tại sao lại hỏi tôi vấn đề này…?
– Thái Hanh, nếu cậu yêu cậu ấy, hiện tại vẫn còn kịp, đi tìm Điền Chính Quốc đi. _ Kim Nam Tuấn không thèm trả lời, bản thân cũng không muốn người bạn lớn lên cùng hắn phạm sai lầm.
-…
– Tôi… Còn có thể cùng cậu ấy nói một chữ yêu nữa sao? Hiện tại không thể, sau này càng không thể… Tôi vẫn còn trách nhiệm với Thiên Mỹ, còn… _ Kim Thái Hanh giống như rơi vào hoảng loạn, giống như cơn ác mộng xuất hiện gần đây của hắn… Lựa chọn… hắn không có lựa chọn nào khác… Trịnh Thiên Mỹ đã sinh ra con của hắn, hắn không thể trốn tránh. Còn đối với Điền Chính Quốc, hắn một chữ yêu, có lẽ không còn tư cách để nói với cậu nữa…
Nhìn Kim Thái Hanh, Kim Nam Tuấn chỉ có thể thở dài.
– Báo cho cậu biết, em trai cậu tìm thấy Điền Chính Quốc rồi, tôi cũng không thể nói xa hơn nữa, tất cả những gì cậu phải biết, nó đều có ở trong tập hồ sơ này, cả địa chỉ cũng ở trong đó. _ Kim Nam Tuấn nâng tập tài liệu lên đưa cho Kim Thái Hanh.
– Cũng báo cho cậu một tin trong nội bộ chúng ta có nội gián, vụ giao dịch lần này ở Tây Ban Nha thông tin bị đưa ra ngoài, tôi nghĩ là nội gián của chú cậu, may mắn trước khi vận chuyển bên kia lại xảy ra vấn đề, không thì mất tong vụ này rồi…
– Cậu biết cách xử lý chuyện này mà… _ Kim Thái Hanh nhướng mày.
– Haha… được rồi, tôi tới chỗ Thạc Trân đây. _ Kim Nam Tuấn cười cười đứng dậy, trước khi đi còn vỗ vai Kim Thái Hanh mấy cái.
Chỉ còn lại Kim Thái Hanh chần chừ nắm chặt tập tài liệu trong tay.
…
“Ngài Kim có lệnh, trong vòng một tuần, tìm ra khu sản xuất vũ khí của Kim bang, bằng không, cái kết chắc hẳn ai cũng đã biết rồi chứ?…”
– Đã hiểu.
…
Kim Thái Hanh im lặng trong thư phòng, chậm rãi lật từng mặt giấy, trái tim mạnh mẽ đập giống như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Cho đến khi, hắn sáng tỏ việc Kim Thái Minh ngày ngày vui cười dặn Dì Trương nấu canh dưỡng thai. Kim Thái Hanh bật dậy khỏi bàn làm việc, tay run run không dám tin vào thứ mình nhìn thấy.
– Không thể nào, Chính Quốc không thể…
Cùng lúc đó, những tấm hình được cất trong tập hồ sơ rơi loạn xuống bàn làm việc. Dưới ánh sáng từ chiếc đèn bàn, hình ảnh cậu trai trong chiếc áo khoác lớn, một tay đỡ bụng, tay còn lại xách một túi thực phẩm lớn. Nếu hắn không dám tin thứ mình nhìn thấy là sự thật, thì tấm hình siêu âm bên cạnh đó cùng những tờ giấy khám thai có tên Điền Chính Quốc. Chính Quốc thực sự có thể mang thai, đứa bé là con của hắn… Nhìn lại cậu trong bức hình, đôi mắt hơi cụp xuống, khuôn mặt gầy đi rất nhiều thật sự không dám nói giống người đang mang thai. Tại sao lại gầy như vậy? Tại sao…
Kim Thái Hanh không thể kiểm soát được bản thân nữa, hắn lao ra khỏi thư phòng, toàn bộ ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả cũng chỉ là… Hắn phải tới chỗ cậu.
– Thái Hanh, anh đi đâu nữa vậy? Đã rất khuya rồi… Thái Hanh à… _ Trịnh Thiên Mỹ nửa đêm thức dậy đi uống nước, lại nhìn thấy hắn đang vội vã chạy đi. Hắn giống như không nghe thấy gì nữa, một đường xuyên qua dãy hành lang dài đi nhanh xuống lầu.
…
– Thái Minh, đã muộn rồi, cậu nên về đi…
– Hả… Đúng rồi, muộn quá, em mau đi nghỉ đi. Ngày mai anh sẽ dặn dì Trương nấu món khác rồi tới cùng em ăn sáng.
– Không cần đâu, những thứ tôi mua về vẫn còn chất đầy trong tủ lạnh, cậu làm như vậy tôi sẽ thành kẻ lãng phí mất.
– Oa, vậy mai em nấu cơm, anh sẽ tới ăn cùng có được không? _ Kim Thái Minh khoác lên áo khoác, chuẩn bị ra tới cửa.
– Được, ngày mai cũng sẽ gọi Yên Vũ sang ăn cùng chúng ta cho vui. _ Chính Quốc mỉm cười đi theo anh ra cửa.
Kim Thái Minh nửa giây trước còn cười đến sáng lạn, nửa giây sau liền mây mù âm u kéo đến.
– Không được!!!! Thằng nhóc đó…
– Sao vậy? Có vẻ bà của Yên Vũ vẫn chưa về, tôi cũng nên thay bà ấy quan tâm Yên Vũ một chút, hai bà cháu họ trước đây cũng rất quan tâm đến tôi mà…
– Nhưng… _ Anh lưỡng lự.
– Hơn nữa, hai người cùng trường, tôi cũng nên gắn kết hai người một chút cho thân thiết, Yên Vũ rất có năng lực, sau này có thể sẽ giúp được rất nhiều cho Kim thị.
– … _ Khoé môi Kim Thái Minh giật giật.
“Em nghĩ gặp thằng nhóc tình địch kia anh sẽ vui nổi sao?” _ Thế nhưng lời này làm sao có thể nói ra chứ?
– À, đúng rồi, bên kia có đường cho xe đi lên, cậu không phải leo lên leo xuống cả trăm bậc thang để lên đây đâu, buổi tối lạnh như vậy vẫn phải đi xa để lấy xe. Hơn nữa tuy đường xe thì có dài hơn nhưng cậu đi xe vẫn là nhanh hơn đi bộ lên đây chứ.
– … _ Kim Thái Minh cười ngọt ngào, khỏi phải nói, Điền Chính Quốc quan tâm anh như vậy, tâm không ngọt sao được?
– Được rồi, ngày mai gặp, màu vào trong đi.
– Tạm biệt.
– Chính Quốc, ngủ ngon…
Kim Thái Minh hít một hơi, sau khi nhìn thấy cậu đóng cửa, bản thân cũng từng bước trở lại chỗ đỗ xe.
Cả hai người đều không hay để ý, toàn cảnh đều đã thu vào mắt một người khác.
Kim Thái Hanh tay nắm chặt vô lăng, tầm mắt không rời khỏi ngôi nhà vẫn còn sáng đèn kia, đầu óc rối loạn, kích động đến mức muốn xuống xe tới gõ cửa nhà cậu.
Muốn hỏi cậu tại sao lại không nhận bất cứ thứ gì của hắn? Tại sao lại không nói hắn biết mọi chuyện?…
Trong đầu lại xuất hiện ngày hôm đó hắn đã đánh cậu, hắn đã nói cậu cút đi, nhìn thấy cậu dùng mảnh vỡ để tự cắt lên tay mình và rồi khi hắn trở về nhà, ở đó chỉ còn lại những vết máu của cậu, chiếc nhẫn cưới cho dù bị hắn khinh miệt như thế nào cậu vẫn không bao giờ tháo xuống, cùng tờ giấy ly hôn hắn đã sớm mong cậu ký tên.
Nếu không phải ngày hôm nay hắn biết được mọi chuyện, cậu thực sự sẽ không bao giờ nói cho hắn biết về đứa bé? Hắn sẽ không bao giờ còn nhìn thấy cậu? Thật sự bọn họ sẽ chỉ như duyên nổi phận bèo cứ vậy lướt qua nhau thôi sao?