Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]

Chương 14: 14


Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 14: 14

– Ý, toàn món ăn ngon, Chính Quốc nấu sao? Òa, ngày nghỉ tôi phải sang đây nhờ cậu ấy chỉ bảo mới được… _ Thạc Trân thong thả ngồi xuống bên cạch chồng mình.

– Báo cáo đi. _ Hắn lạnh lùng nói.

– Được rồi, bực mình nha… _ Thạc Trân nhăn mặt bĩu bĩu môi, bực mình lật lật tập báo cáo.

[Thời gian đọc báo cáo]

Chính Quốc sau khi chật vật dọn dẹp phòng ngủ xong thì không biết làm gì tiếp theo.

Tiến lại bên chiếc tủ cạnh giường, với ý định tìm một quyển sách nào đó, bởi vì lần trước cậu thấy Kim Thái Hanh từng lấy sách trong đó.

Tìm kiếm hồi lâu mới may mắn chọn được một quyển sách nhìn tựa đề có chút thú vị, đang định đóng ngăn tủ lại thì nhìn thấy một cái khung ảnh nhỏ nằm sâu trong ngăn, liền không nhịn được tò mò mà đem ra xem.

Trong ảnh, người con gái rất đẹp, ngồi giữa một cánh đồng hoa với hàng ngàn loại hoa dại, cô ta mặc một bộ váy màu trắng thuần khiết, tay cầm một bó hoa, trên đầu đội vòng hoa, ánh nhìn lên trời cao nở một nụ cười hạnh phúc. Nếu không biết gì về cô gái kia, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng đó là ảnh chụp người mẫu quảng cáo cho sản phẩm nào đó.


Cạch

– Cậu đang làm gì vậy hả? _ Tiếng Kim Thái Hanh giận dữ ngoài cửa.

Choang

Tiếng nói của Kim Thái Hanh khiến cậu giật nảy mình, không cẩn thận làm rớt khung ảnh xuống đất, khiến nó vỡ tan.

– Tôi… _ Bối rối ngồi thụp xuống nhặt những mảnh vỡ, mặc kệ những mảnh vỡ đó cắt vào tay mình.

– Cậu cút ra ngoài cho tôi!!! _ Hắn quát lớn, đồng thời dùng lực kéo cậu ra ngoài. Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tấm ảnh dưới sàn, động tác hiện lên vẻ trân trọng.

– Á… _ Cậu kêu đau đớn. Vì sức của Kim Thái Hanh rất lớn, kết hợp với cảm xúc tức giận của hắn, khi hắn kéo cậu ra vô tình làm cậu ngã tới chân tường. Tay đang nắm mảnh vỡ thủy tinh, sau khi bị ngã chống tay xuống đất, càng bị đâm cắt nhiều hơn, máu đỏ chảy ra thật đáng sợ. Chưa kể hạ thân chưa hết đau, nay chịu lực ngã lớn như vậy, cơ hồ đã bị rách thêm.


– Thái…Thái Hanh…xin lỗi…tôi không cố ý. _ Cậu run rẩy nói, sau đó răng cắn chặt vào môi đến bật máu vì nhịn đau.

– Không cố ý? Tôi thấy cậu rõ ràng chính là cố tình làm như vậy? Ai cho phép cậu đụng vào đồ của tôi, HẢ? _ Hắn quát lớn. Tức giận đi đến chỗ cậu, lôi mạnh đứng dậy, đôi mắt hằn lên tia máu, ngập tràn lửa hận, không phải, đó là ánh mắt của ác quỷ khát máu…

Cậu sợ hãi run rẩy cúi mặt xuống. Bàn tay vẫn tiếp tục chảy nhiều máu.

– Khiến cô ấy im lặng biến mất khỏi tôi, giờ đây còn muốn phá tất cả những gì thuộc về cô ấy sao hả? Rút cuộc cậu còn muốn làm gì nữa? _ Hắn dùng giọng nói khàn khàn nói bên tai cậu.

– Không có, tôi không có… Ưm… _ Cậu nhắm chặt mắt trả lời, trong lòng ê ẩm lạnh lẽo, trái tim co rút đau đớn, hóa ra bao ngày hòa bình bên cạnh Kim Thái Hanh cậu đã quá ảo tưởng mong muốn có thể mãi mãi như vậy, đã quên đi rằng chính mình là kẻ hắn hận nhất.

– Im miệng… _ Nghe cậu nói vậy, hắn lại thêm tức giận hung hăng bóp mạnh cổ cậu, ép vào tường.

– Trước khi chúng tôi có thể bên nhau, cậu đừng hòng được sống thoải mái, tôi…sẽ khiến cậu sống không bằng chết, nhưng đừng lo, tôi sẽ đặc biệt dành cho cậu, sống không được chết không xong, đừng mong được chết dễ dàng, cậu thử làm gì xem, tôi sẽ cho người đào mộ cha mẹ cậu lên… _ Hắn lạnh lẽo nói ra từng chữ từng chữ, lại giống như con dao đục khoét trái tim cậu khiến nó chảy máu. Nước mắt rơi xuống, Kim Thái Hanh là ác quỷ khát máu, nhưng…cậu lại đang yêu con ác quỷ đó. Gương mặt dần tím tái vì không có dưỡng khí cùng với việc máu chảy ở tay khiến ý thức dần mất đi, mắt đã mờ dần đi rồi.

– Kim Thái Hanh, cậu mau buông tay ra… _ Giọng nói thất thanh của Kim Thạc Trân sợ hãi kêu lên. Trước mặt cậu ta là gì vậy, Kim Thái Hanh bóp cổ Điền Chính Quốc, mà nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc lại dính toàn máu, mà máu đó vẫn đang chảy ở tay?

– Kim Thái Hanh, mau buông tay ra… _ Vội vàng chạy tới kéo tay hắn ra, đỡ lấy Điền Chính Quốc đã bất tỉnh.

– Chính Quốc, Chính Quốc, mau tỉnh lại… Nam Tuấn, Doãn Kỳ mau tới đây giúp đi, Kim Thái Hanh! Tên điên này, cậu lên cơn dại sao? _ Thạc Trân bế cậu về giường không quên trừng mắt mắng chửi kẻ đang thản nhiên đứng bên cạnh.

Trong cơn mộng mị quay cuồng, Điền Chính Quốc đau lòng tuyệt vọng khi bắt gặp ánh mắt chán ghét của Kim Thái Hanh.

Tôi, Điền Chính Quốc, chính là kẻ đã gây ra những chuyện này, một kẻ xấu xa, tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng tôi vẫn ngu ngốc đi vào trong đau đớn này, bởi vì ở trong những đau đớn đó tôi vẫn được bên cạnh hắn…


– Sao rồi, bác sĩ, khi nào cậu ấy tỉnh lại? _ Thạc Trân thấy bác sĩ của Kim gia khám cho Điền Chính Quốc xong, lo lắng hỏi ngay về tình hình của cậu. Tuy là không phải bạn thân từ lâu như với Kim Thái Hanh, nhưng trong suốt hai tháng về nước này, người hay cùng cậu tâm sự vào những ngày nghỉ, cùng cậu tìm hiểu về cách nấu ăn chỉ có một mình Chính Quốc, có thể coi là “chị em tốt” của nhau đi.

– Thiếu phu nhân vì do quá hoảng loạn và thiếu dưỡng khí gây ra ngất xỉu, cộng với các vết thương ở tay chảy máu nhiều, bị viêm sưng, còn có… do quan hệ không chừng mực và bôi thuốc không đúng cách, thân dưới bị rách thêm cũng bị sưng viêm gây nên tình trạng sốt cao, chúng tôi đã tiến hành khử trùng và hạ sốt nên trước mắt không cần lo lắng, thiếu phu nhân sẽ mau chóng tỉnh… _ Bác sĩ nói một lượt theo tờ bệnh án, đại khái là sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

– Quan hệ? Hừ, Kim Thái Hanh… _ Thạc Trân cảm thấy tức giận thay cho Chính Quốc, thảo nào sáng nay lại chỉ thấy cậu mặc độc một chiếc áo sơ mi của Kim Thái Hanh, lại không ngờ sau khi qua chuyện đó mà hắn lại đối xử như vậy với cậu.

– Thạc Trân, em nên về nhà nghỉ ngơi chút đi, bên ngoài trời đã tối rồi… Chính Quốc cậu ấy cũng sắp tỉnh… _ Kim Nam Tuấn đi tới phía Kim Thạc Trân, thực sự sau chuyện lúc sáng, Thạc Trân lo lắng cho Chính Quốc đến mức quên cả thời gian, quên cả ăn uống.

– Nhưng Kim Thái Hanh đã bỏ ra ngoài cả ngày rồi, em lo không ai chăm sóc cho cậu ấy…

– Anh đã gọi về Kim gia rồi, hai bác Kim đang trên đường tới đây, thực sự lần này Kim Thái Hanh đã làm quá rồi…mà em biết lí do gì khiến hai người này không?

– Em cũng không rõ nữa, nhưng mà…

– Lão gia, phu nhân, Mẫn thiếu gia… _ Tiếng bác sĩ bên ngoài vọng từ ngoài vào làm cắt ngang lời nó của Thạc Trân.

– Nam Tuấn, Thạc Trân, tôi đã về… _ Mẫn Doãn Kỳ từ sau lưng ló ra, trên tay còn có cháo cho người ốm, thật là, nhà trong trung tâm thành phố không ở, tự dưng lại chọn nhà ở ngoại ô không một hàng quán, bắt mình phải mất một tiếng đồng hồ để mua cháo.

– Thằng nghịch tử Kim Thái Hanh đâu rồi… _ Kim Thái Phong tức giận đi vào.

– Bác Kim, xin bác bình tĩnh… _ Thạc Trân đi tới.

– Thái Hanh cậu ấy đã rời khỏi đây từ sáng, hiện tại bọn cháu đang gọi cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe máy.


– Ta không ngờ, để hai đứa nó dọn ra ngoài ngoại ô sống lại xảy ra những chuyện như vậy,… _ Kim Thái Phong nói xong tức giận thở phì phò.

– Thạc Trân, Nam Tuấn, Doãn Kỳ, cảm ơn các cháu đã chăm sóc Chính Quốc, giờ đã muộn, thật ngại quá, hôm nay ngày nghỉ mà Thái Hanh lại gây chuyện phiền các cháu như vậy, các cháu nghỉ sớm đi nhé, mai còn đi làm…

– Vâng, không sao đâu, vậy, chúng cháu xin phép về trước… _ Cả ba người cúi chào ra về.

– Kim Thái Hanh vẫn chưa chịu về sao? _ Kim Thái Phong ngồi trong phòng khách vẫn chưa hết tức giận, đã 12 giờ đêm mà hắn vẫn chưa chịu về.

– Ông à, mau vào phòng nghỉ trước đi, Thái Hanh chắc sắp về rồi, có gì để mai nói.

– Chính Quốc đã tỉnh hay chưa? _ Ông cố tình không nghe, trực tiếp hỏi về cậu. Đứa con dâu này, ông thương như con mình vậy, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt nằm trên giường ông càng cảm thấy có lỗi với ba mẹ cậu.

– Vẫn chưa… _ Bà lắc đầu mệt mỏi.

“Rầm”

– Kim Thái Hanh!!! _ Sau tiếng đạp cửa là tiếng quát tức giận của Kim Thái Phong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.