Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]

Chương 13: 13


Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 13: 13

Khẽ cựa mình liền cảm thấy cơn đau ê ẩm từ khắp cơ thể truyền thẳng tới đại não mà đặc biệt cơn đau từ hạ thể khiến cậu tưởng chừng mình bị xé ra làm đôi rồi chứ.

– Nhưng tại sao… _ Giật nảy mình phát hiện chính mình đang không mặc quần áo, trên người xuất hiện chằng chịt hôn ngân, nhìn sang Kim Thái Hanh còn đang say ngủ cũng đang trong tình trạng khỏa thân như mình, xâu chuỗi tất cả việc diễn ra trong đêm qua, từng chuyện từng chuyện một, ngay cả những hành động của cậu tối qua…

Ôi không…phải làm sao đây? Xấu hổ dùng chăn che kín đầu mình. Cậu và hắn đã làm tình, không phải chỉ một lần mà còn là rất nhiều lần…KIM THÁI HANH!

– Tỉnh rồi sao? _ Kim Thái Hanh bỗng nhiên mở miệng nói chuyện làm cậu giật nảy mình.

– Tôi…anh… _ Cậu khó khăn trả lời.

– Đừng đưa ra cái biểu cảm này với tôi, cái kiểu đó tôi gặp nhiều lần rồi. Lúc lên giường bày ra bao nhiêu dâm đãng, sau khi tỉnh dậy, liền bày ra một mặt đáng thương con nhà lành bị đàn ông hãm hại… _ Kim Thái Hanh nghiêng người, vòng tay qua kéo cậu vào lòng mình, đem hạ thân sau một vài lần cơ thể cậu vô tình đụng trúng liền nổi lên phản ứng, cọ cọ vào mông cậu.

– Không phải do thứ thuốc chết tiệt đó của anh sao!? Anh…tránh ra Á… _ Cậu vừa tức giận vừa lo lắng cựa quậy, tránh khỏi sự quấy rối của Kim Thái Hanh, nhưng vừa động người một cái, cả cơ thể liền giống như bị gãy ra.

– Đúng, là do tôi cho cậu uống thuốc. Bất quá, giữa cậu và đám tình nhân kia vẫn có sự khác biệt, đó là với họ tôi chỉ làm một lần, còn với cậu tôi lại làm nhiều lần…cậu nên lấy đó làm tự hào, vì cơ thể này… _ Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói. Ngón tay lần mò di chuyển tới hậu huyệt của cậu phát hiện nó đang sưng.


– Lưu… manh…anh…thả… _ Cậu cắn chặt răng nhịn cơn đau từ hạ thể, gằn từng chữ mà chửi.

Bỗng hắn buông người cậu ra, với tay lấy từ trong ngăn kéo ra một tuýp thuốc mỡ.

– Mau mở chân ra. _ Hắn ra lệnh.

– Anh muốn làm gì, lưu manh, tránh ra cho tôi, anh tới mùa động dục sao? _ Cậu trợn trắng mắt nói.

– Cậu muốn sao? Mở chân ra cho tôi bôi thuốc, không tôi lại tiếp tục làm cậu, dù sao hôm nay là ngày nghỉ… sao có chịu mở chân ra hay không? _ Hắn cười lạnh.

– Tôi… Tôi có thể tự làm… _ Cậu đỏ mặt, động tác lúng túng không biết phải làm sao, cho dù có cùng hắn làm chuyện đó nhưng cậu vẫn phải xấu hổ khi hắn đưa ra yêu cầu đó chứ.

– Cậu nghĩ cậu tự làm được sao? Cái gì tôi cũng nhìn qua, sờ qua hết rồi, còn ngại gì hả? Nhanh lên không tôi ngại chỗ đó của cậu bị sưng mà trực tiếp giải quyết đấy. _ Hắn đổi giọng dọa nạt làm cậu sợ mà vội rạng chân ra cho hắn bôi thuốc.

– Xong rồi… _ Hắn nắm chặt lòng bàn tay, trên gương mặt kia chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sau khi kiên nhẫn bôi thuốc xong cho cậu liền đi thẳng vào nhà tắm xối nước lạnh.

“Ding…Ding…”

– Kim Thái Hanh! Có người tới, anh xong chưa vậy hả? _ Nghe tiếng chuông cửa, mà vẫn chưa thấy Kim Thái Hanh đi ra mở cửa, liền gọi to vào trong nhà tắm.

Cạch

– Là ai vậy?

– Làm sao tôi biết được, mau mau xuống xem đi.

Hắn với cả thân ướt nhẹp, thân dưới quấn đại một cái khăn tắm, ngang nhiên đi tới tủ quần áo mà mặc quần áo vào người.


– Này, Kim Thái Hanh! _ Nhìn hắn tự nhiên như ruồi, không một chút xấu hổ như vậy, cậu vội kéo tấm chăn lên che mặt.

– Này, mặc tạm áo của tôi đi, cậu đang đau, không thể tự mặc đồ của mình được, với lại như vậy sẽ dễ bôi thuốc hơn.

Hắn mặc xong quần áo, ném cho cậu một cái áo sơ mi của mình rồi mở cửa đi xuống lầu.

Khi chỉ còn mình cậu, nhìn quanh căn phòng bừa bộn với quần áo của cậu và hắn, còn có… những vết tinh dịch đã khô, cùng những dấu hôn đỏ thẫm trên khắp cơ của cậu, một lần nữa tố cáo lên chuyện đêm qua.

Gương mặt lại một lần nữa đỏ lên. Bất giác, trong lúc suy nghĩ lộn xộn, một nụ cười nhẹ lại hiện trên môi cậu.

Đem áo của hắn mặc vào, chỗ vừa bôi thuốc đã đỡ đau hơn, khó khăn rời giường để dọn dẹp phòng.

– Này, Chính Quốc đâu? _ Thạc Trân vô tư vừa hỏi hắn vừa cắn miếng táo mà Nam Tuấn đưa cho.

– Cậu ta mệt… Còn mấy cậu, tới đây làm gì vậy? _ Hắn lạnh lùng liếc xéo ba người kia.

– Kim tổng, hôm nay là ngày nghỉ… _ Mẫn Doãn Kỳ, ngây thơ vô (số) tội, mỉm cười nói với hắn.


– Chúng tôi đến chơi không được sao?

– Ngày nghỉ thì có thể tới nhà tôi phá hoại sao?

– Nha nha, nhìn xem tôi phá của cậu cái gì chưa? Tôi muốn đến chơi với Chính Quốc chứ không phải tên tính cách thô lỗ như cậu, hừ… _ Nói xong, Thạc Trân hậm hực, tự nhiên như ở nhà đi vào nhà bếp tìm nước uống, bỏ qua khuôn mặt xám xịt của Kim Thái Hanh vì sự tự nhiên quá mức này.

– Kim tổng, tôi mang văn kiện mà cậu Bắt. Tôi. Thức. Đêm. Làm tới…rõ ràng hôm nay là ngày nghỉ, cậu không cho chúng tôi tới nhà, chính cậu cũng không tới tập đoàn, là cậu lợi dụng chức quyền… _ Mẫn Doãn Kỳ hậm hực lôi tập văn kiện từ trong cặp ra.

– Tốt lắm, báo cáo đi… _ Hắn cầm lấy văn kiện, kĩ lưỡng xem xét.

– Ý, Kim Thái Hanh, sao cậu bày lắm đồ ăn vậy, nhìn kìa, là từ tối qua rồi sao? _ Tiếng của Thạc Trân vọng ra từ trong bếp.

Nghe vậy, Kim Thái Hanh liền dừng lại, nhìn về phía bếp. Nghĩ nghĩ một chút mới nhớ ra, sáng hôm qua Chính Quốc nói hắn trở về nhà sớm cùng cậu ăn cơm, vậy mà hắn lại về muộn rồi cùng cậu xảy ra chuyện kia.

– Này, sao không dọn đi vậy hả? _ Thạc Trân mang theo bình trà vừa pha ra phòng khách, miệng liên hồi lải nhải như mẹ đang cằn nhằn. Thực sự, nếu không vì cậu ta có tài, hắn còn lâu mới cho cậu ta tới làm việc trong tập đoàn của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.