Bạn đang đọc Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp – Chương 24
Tim Thẩm Đại đau như bị dao đâm, đã thế anh còn không có tư cách bộc lộ ra ngoài.
Anh vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thắt cà vạt cho Cù Mạt Dư.
Hắn đứng trước gương chỉnh lại vạt áo, “Buổi sáng anh ở nhà nghỉ ngơi đi.
Ăn trưa xong bảo lái xe đưa đến công ty.”
“Tôi biết rồi.”
Cù Mạt Dư vuốt tóc Thẩm Đại, “Cuối năm đưa anh đi du lịch, anh muốn đi đâu nào?”
Thẩm Đại lắc đầu, “Giáo sư bảo tôi nếu có thời gian thì sang Nam Phi khảo sát mỏ mới, bổ sung tư liệu cho bài SCI của tôi.”
“Nhân viên của tôi nỗ lực hết mình vì công việc, đúng ra tôi phải thấy vui.” Cù Mạt Dư cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên tuyến thể của anh, hấp thụ hương hoa giúp tâm trí hắn được thanh thản, “Nhưng tôi lại muốn anh ở bên cạnh tôi hơn.”
“Tôi……”
Cù Mạt Dư cười, “Chờ đến cuối năm rồi tính.”
Cù Mạt Dư vừa ra khỏi nhà, Thẩm Đại lập tức chuồn đi làm.
Hôm nay eo của anh đau nhức muốn chết, chịu không đạp xe nổi, buộc phải gọi taxi.
Cứ mỗi lần Cù Mạt Dư không biết tiết chế, y như rằng ngày hôm sau anh lại phải nếm mùi đau khổ.
Ngồi trên xe, anh bất ngờ nhận được lời mời kết bạn wechat, ảnh đại diện là mặt Vưu Bách Duyệt.
Không hiểu Vưu Bách Duyệt nghĩ gì mà đi kết bạn với anh.
Thẩm Đại lười suy nghĩ, mặc kệ cậu ta.
Buổi chiều, anh nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Thời gian trước đó anh tích cực tìm nhà, nên có rất nhiều cuộc gọi làm phiền từ môi giới bất động sản.
Bây giờ cứ thấy số lạ gọi đến là anh đều từ chối.
Nhưng người kia kiên nhẫn gọi đi gọi lại, đến lần thứ ba anh đành bắt máy.
Thẩm Đại chưa kịp lên tiếng, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo êm tai, “Hello, anh trai yêu dấu, sao anh không đồng ý kết bạn với tôi, người đâu mà lạnh lùng quá vậy?”
Hóa ra là Vưu Bách Duyệt…..
Thẩm Đại nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, cầm điện thoại đi ra ngoài, “Tôi tưởng là lừa đảo dùng ảnh của cậu.”
“Anh đừng nói dối, tôi đã nói rõ tôi là ai.
Anh cố ý chứ gì.”
Thẩm Đại bình tĩnh nói, “Dạo này lừa đảo nhiều lắm.”
“Anh thật là, làm omega mà chẳng đáng yêu xíu nào.”
“Xin lỗi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi quay lại làm việc đây.”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Buổi tối tôi mở party, anh qua đây chơi đi.”
“Tôi còn phải tăng ca, thật sự rất bận không có thời gian.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Đại phát bực với tính cách hẹp hòi của Vưu Bách Duyệt.
Chỉ vì một đoạn video thu hút được sự chú ý nho nhỏ mà Vưu Bách Duyệt đã phản ứng mạnh đến vậy.
Thị uy ở trên mạng chưa đủ, còn gọi anh đến làm gì? Đương nhiên anh sẽ không đi, một mặt là vì không muốn nhìn thấy cảnh Cù Mạt Dư và Vưu Bách Duyệt mang trên mình món quà do người kia tặng.
Mặt khác, anh không muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh Vưu Bách Duyệt tự mình tạo ra.
Trình Tử Mai chê anh thiếu bản lĩnh, đúng là anh không có gan làm mấy chuyện như này.
Bản lĩnh của anh nằm ở chỗ thừa sức knockout đa số alpha trong công việc, chứ không phải là đi tranh đoạt sự chú ý của alpha với các omega khác.
Anh tận mắt chứng kiến cha ruột, một omega có xuất thân, ngoại hình, trình độ ưu việt đã từ bỏ bản thân, mang toàn bộ hy vọng gửi gắm vào tình yêu.
Một người vốn có vận mệnh tốt đẹp lại bị phá hủy hết lần này tới lần khác bởi cái gọi là tình yêu.
Cuối cùng, ngoài có anh là đứa con vốn “không nên được sinh ra”, thì chẳng còn lại thứ gì cả.
Đó là con đường mà đa số omega chủ động hoặc bị ép phải lựa chọn.
Cũng là con đường mà anh từ chối bước lên.
Cho dù anh thích Cù Mạt Dư, cũng không cho phép bản thân rơi vào cạm bẫy.
Vưu Bách Duyệt không hài lòng hừ một tiếng, “Tôi bảo anh Dư đưa anh đến thì anh ấy không chịu.
Tôi mời anh thì anh lại từ chối, anh ghét tôi đến vậy sao?”
“Không phải, chỉ là chúng ta không thân thiết đến thế.
Tôi tin là cậu có rất nhiều bạn.”
“Chúng ta đâu phải là bạn bè, chúng ta là anh em cơ mà.” Vưu Bách Duyệt thở dài, “Chuyện của đời trước đâu liên quan gì đến chúng ta.
Tôi và anh là anh em duy nhất của nhau, cũng nên giữ mối quan hệ tốt chứ.”
Thẩm Đại giật mình, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã mềm lòng.
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.
Nếu Vưu Bách Duyệt thật sự cần người anh trai này, sẽ không đợi tới tận bây giờ mới nhớ đến.
Còn anh thì hoàn toàn không cần.
Anh không giận cá chém thớt chuyện đời trước lên người Vưu Bách Duyệt, nhưng không thích là không thích, “Tôi thấy không cần thiết, sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người xa lạ.” Sau khi anh hoàn tất cuộc giao dịch này.
Vưu Bách Duyệt im lặng hồi lâu, “Anh đồng ý kết bạn với tôi trước đi, nếu không tôi sẽ tiếp tục quấy rầy anh.”
Thẩm Đại bất đắc dĩ nói, “Được.” Xem ra không khoe khoang với anh thì Vưu thiếu gia ăn sinh nhật không vui.
Trình Tử Mai cả ngày mắng chửi Vưu Bách Duyệt, vậy mà lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của cậu ta.
Cô tò mò muốn biết có bao nhiêu người nổi tiếng tham dự tiệc sinh nhật của Vưu Bách Duyệt.
“Đệch, thân vương tặng cậu ta một chiếc ô tô, bạn trai nhà người ta hào phóng quá.” Ngón tay Trình Tử Mai lướt điện thoại nhoay nhoáy, “Ha ha rất nhiều người mắng cậu ta, nói tại sao lại không khoe quà của người yêu trước.”
Thẩm Đại ngắt lời cô, “Hoàn thành số liệu của thí nghiệm p203 chưa?”
Trình Tử Mai gật gù cho có, “Làm xong rồi, tớ tranh thủ giải trí tí thôi.”
Thẩm Đại bó tay với Trình Tử Mai, “Có đàn em vừa bảo hình như máy ép lọc bị trục trặc.
Cậu ra xem thử đi.”
Trình Tử Mai hậm hực đứng dậy.
Thẩm Đại đang vùi đầu viết tài liệu, chợt có bóng người phủ xuống trước mặt.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, là Tuần Lam.
“Anh Thẩm.” Tuần Lam cười bảo, “Việc anh giao em đã làm xong cả rồi, chờ anh sang nghiệm thu ạ.”
“Tốt lắm, cảm ơn em.
Chờ anh một lát, xong việc anh sẽ sang ngay.” Nói xong, thấy Tuần Lam vẫn chưa chịu đi, trong lòng Thẩm Đại có linh cảm mơ hồ.
“Anh Thẩm……” Tuần Lam có hơi ngại ngùng, “Anh có biết gần đây bộ hàng không vũ trụ phối hợp với trường đại học địa chất tổ chức một buổi triển lãm không? Ở đấy có rất nhiều loại quặng chúng ta chưa từng thấy qua, rồi còn có cả thiên thạch nữa.
Bạn của em có vé nội bộ, chúng ta đi sớm cho đỡ đông.
Em nghĩ anh sẽ rất thích.”
Thẩm Đại im lặng vài giây trước khi trả lời, “Thời gian tới sao? Tiếc quá, em cũng biết bài SCI của anh đang gặp chỗ khó, không có thời gian để đi đâu.”
“Gặp phải chỗ khó, đi xem triển lãm biết đâu lại nảy ra ý tưởng mới.” Hai mắt Tuần Lam sáng rực, không giấu nổi lòng mong chờ.
Cậu ta nói tiếp, “Em có mấy tấm vé, muốn mời anh và chị Trình đi cùng, và cả bọn Tiểu Dương nữa.
Thứ bảy tuần này, được không ạ?”
Thẩm Đại nhẹ nhàng thở ra, “Thôi được, em sắp xếp đi, xem triển lãm xong thì đi ăn luôn.
Phòng thí nghiệm chúng ta lâu rồi chưa liên hoan một bữa.” Thầy giao phòng thí nghiệm cho anh, nhưng anh không giỏi quản lý, thường xuyên quên gắn kết các đồng nghiệp với nhau, hình như là không ổn cho lắm.
Buổi tối về đến nhà, Thẩm Đại mở điện thoại ra xem.
Quả nhiên Vưu Bách Duyệt đăng liên tiếp mấy trạng thái mới.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tư tuổi, cũng là năm tuổi của cậu ta, nên tổ chức buổi tiệc vô cùng hoành tráng.
Có ảnh chụp chung với rất nhiều người nổi tiếng, quà tặng chất cao như núi.
Thật xứng với lời ca tụng sống trong nhung lụa.
Có một bức ảnh, Vưu Bách Duyệt đứng giữa Cù Mạt Dư và Cù Thừa Trần, mỗi bên khoác tay một người.
Vưu Bách Duyệt cười tươi như hoa, hai alpha đỉnh cấp thì đẹp đến chói cả mắt.
Chắc chắn bức ảnh này sẽ trở thành chủ đề nóng cho mọi người bàn luận.
Vưu Bách Duyệt thật biết cách lợi dụng tài nguyên sẵn có, tối ưu hoá lợi thế của bản thân.
Hai anh em Cù gia cũng đồng ý phối hợp với cậu ta.
Yêu chiều đến mức người bình thường khó mà có được.
Thẩm Đại kéo xuống xem trang cá nhân của Vưu Bách Duyệt.
Toàn bộ nội dung đều tập trung phô bày cuộc sống xa hoa, hưởng lạc không cần lo lắng điều gì.
Trong khi đó, trang cá nhân của anh toàn chia sẻ bài đăng liên quan đến nghề nghiệp, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Cù Mạt Dư thích Vưu Bách Duyệt cũng là phải thôi.
Tình yêu là thu hút lẫn nhau, hôn nhân là môn đăng hộ đối.
Vưu Bách Duyệt có tất cả những điều đó, đáp ứng với mọi điều kiện trở thành vợ của Cù Mạt Dư.
Thẩm Đại quẳng điện thoại sang một bên, tâm trạng phức tạp khó mà miêu tả thành lời.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng xe, Cù Mạt Dư đã về.
Cù Mạt Dư trở về từ tiệc sinh nhật của Vưu Bách Duyệt, trên cổ còn đang đeo chiếc cà vạt kia.
Anh quen thuộc với tiếng xe này hơn bất kì ai khác.
Từ một người xưa nay không hứng thú với các loại ô tô, giờ anh đã có thể phân biệt chính xác xe của Cù Mạt Dư chỉ nhờ vào tiếng động cơ.
Vì anh đã lắng nghe nó từ ngày này qua ngày khác.
Giống như chiếc chuông của Ivan Pavlov*, một khi rung chuông, bất kể là đang làm gì anh cũng lại gần cửa sổ, nhìn trộm Cù Mạt Dư qua khe hở của rèm.
*Thí nghiệm về phản xạ có điều kiện của Ivan Pavlov.
Pavlov rung chuông mỗi khi cho chó ăn.
Dần dần chú chó hình thành liên kết giữa tiếng chuông và thức ăn nên tự động chảy nước dãi mỗi khi nghe thấy tiếng chuông.
Hiện tại anh cũng ngồi dậy, nhưng thay vì chạy ra cửa sổ theo phản xạ, thì anh lại thẳng tay tắt đèn.
Đây là lần đầu tiên anh không muốn nhìn thấy Cù Mạt Dư.
***
Thứ bảy, mọi người trong phòng thí nghiệm cùng đi xem triển lãm thiên văn và địa chất.
Triển lãm khá vắng người, chắc chỉ có bọn họ mới mê mẩn ngắm nhìn mấy cục đá xấu xí kia.
Tuần Lam ân cần với Thẩm Đại hơn hẳn bình thường.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, chẳng qua kiêng dè Thẩm Đại nên không dám trêu chọc.
Trình Tử Mai nhạc kiến kỳ thành*, cố ý đẩy mọi người đi chỗ khác cho hai người bọn họ có không gian riêng.
*Nhạc kiến kỳ thành: vui mừng khi nhìn thấy thành quả.
Thẩm Đại mải xem mẫu vật, đến khi quay đầu nhìn lại chỉ còn mỗi mình anh với Tuần Lam.
Tuần lam vặn nắp chai nước khoáng đưa cho anh, “Anh uống nước đi.
Anh có mệt không, có cần ngồi xuống nghỉ một lát không?”
Thẩm Đại biết có nhờ Trình Tử Mai giải vây giúp mình cũng vô dụng.
Anh nhìn thằng nhóc trẻ tuổi to xác trước mặt, trong lòng vô cùng phiền não.
Anh lắc đầu, “Anh không mệt, mọi người đâu cả rồi?”
“Em không biết, chắc là ở trong nhà vệ sinh.” Tuần Lam vui vẻ bảo anh, “Anh nhìn xem, bảng chú thích này đọc khó hiểu quá.
Hay là do dịch thẳng từ tiếng Anh sang nhỉ, nếu thế thì qua loa quá rồi.”
Thẩm Đại lại gần xem thử.
Cỡ chữ có hơi nhỏ, hai người phải chụm đầu lại với nhau thì mới đọc được.
Khi tóc hai người chạm vào nhau, Thẩm Đại ngửi thấy pheromone của Tuần Lam.
Nhất thời anh chưa nhớ ra đây là mùi gì, chỉ biết là một mùi hương thiên ấm.
Anh vội vàng lùi về sau một bước.
Tuần Lam cũng kinh ngạc, trên mặt không giấu nổi nét mừng thầm.
Tuần Lam ngượng ngùng hỏi, “Pheromone của anh là mùi gì vậy? Nhàn nhạt, nhưng lại rất thơm.”
Thẩm Đại cố làm ra vẻ thản nhiên, “Anh vào nhà vệ sinh.”.