Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 23


Bạn đang đọc Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp – Chương 23


Đêm hôm đó Cù Mạt Dư hào hứng hơn hẳn ngày thường, giày vò Thẩm Đại suốt cả đêm.

Thỏa mãn xong hắn không về phòng mình mà ôm Thẩm Đại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ rưỡi đồng hồ báo thức đổ chuông.

Thẩm Đại đã quen tự tỉnh mà không cần đồng hồ báo thức, chỉ có những hôm bị Cù Mạt Dư làm đến mệt mỏi thì mới ngủ quên.
Thẩm Đại không mở mắt ra nổi, tay anh lần tìm điện thoại theo tiếng chuông, chật vật tắt báo thức.

Một giây sau đã bị Cù Mạt Dư ôm eo kéo về trong lòng.
Thẩm Đại cựa quậy một hồi không thoát ra được, mất tự nhiên nói, “Tôi phải dậy rồi.”
Cù Mạt Dư áp mặt vào gáy Thẩm Đại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi để mùi hương dễ chịu kia tiến vào khoang phổi.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, cánh tay ôm Thẩm Đại không chịu buông lỏng.
Thẩm Đại thở dài, cầm tay Cù Mạt Dư định gỡ nó ra.
Cù Mạt Dư siết chặt tay thay cho câu trả lời.

Người Thẩm Đại vừa thơm vừa ấm, hắn không muốn buông anh ra một chút nào.
Thẩm Đại kiên trì nhắc lại, “Tôi phải dậy đi làm.”
“Đừng đi.” Giọng Cù Mạt Dư khàn khàn vì ngái ngủ, quanh quẩn bên tai mang đến cảm giác vô cùng mê hoặc.
“Không được, tôi chưa xin nghỉ trước.”
“Tôi là ông chủ, tôi cho phép anh nghỉ.” Chăn nệm ấm áp và omega trong lòng tạo thành nơi chốn an toàn, Cù Mạt Dư muốn nằm tận hưởng thêm một lát.

Trước kia hắn không đời nào cho phép bản thân chìm đắm vào những thứ này.

Nhưng đây là nhà của hắn, người này là vợ của hắn, thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao.
Thẩm Đại cầm điện thoại lên, do dự không biết nên gửi tin nhắn xin nghỉ cho Trình Tử Mai, hay là chờ Cù Mạt Dư dậy.

Dù có đi làm hay không thì anh cũng muốn xuống giường.

Trước kia anh luôn cố gắng tới gần Cù Mạt Dư, dù là vô tình hay là cố ý.

Anh thích ôm ấp hơn là ân ái, thích cảm nhận vòng tay vững chãi và ấm áp bao quanh.

Song hiện tại anh chỉ muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Càng ngày anh càng không hiểu Cù Mạt Dư.

Sự thật là anh chưa từng hiểu hắn, chỉ là trước kia khoảng cách giữa hai người quá xa, lòng ngưỡng mộ và cảm kích trong anh không ngừng đắp nặn hình tượng tốt đẹp cho Cù Mạt Dư.


Đứng giữa vầng hào quang chói lọi, Cù Mạt Dư hoàn hảo không tì vết hệt như một vị thần.

Đến khi ngày ngày kề cận bên cạnh hắn, tuy lòng ngưỡng mộ và cảm kích của anh vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đồng thời anh lại được tiếp cận với những khía cạnh “con người” của hắn, như là ngạo mạn, chuyên quyền, độc đoán.

Có thể Cù Mạt Dư không cố ý gây tổn thương hay miệt thị anh, song hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến cảm nhận của anh.

Giống như con người có bao giờ để tâm đến vui buồn hờn giận của con sâu cái kiến.
Bọn họ từng bao lần đụng chạm da thịt, hiện tại còn thân mật nằm ôm nhau.

Tại sao khoảng cách giữa hai người lại xa xôi đến thế.
Thẩm Đại thầm cảm khái, mở điện thoại chuẩn bị xin nghỉ.

Anh thấy Trình Tử Mai gửi cho anh một bức ảnh từ tối ngày hôm qua, kèm theo một dòng tin nhắn: Cậu ta cố ý, đúng là đồ trà xanh!!!!!
Thẩm Đại mở ra xem, là ảnh chụp màn hình weibo của Vưu Bách Duyệt.

Cậu ta đăng ảnh chụp một chiếc kẹp cà vạt, bên trên khảm một viên đá sáng loá cả mắt.

Nội dung kèm theo là: Cảm ơn món quà sinh nhật của anh Dư.

Trùng hợp dạo này em đang rất thích đá paraiba, anh thật có lòng~
Thì ra hôm nay là sinh nhật của Vưu Bách Duyệt.
Hôm qua, trong lúc anh và Cù Mạt Dư gây xôn xao trên mạng vì đoạn video giám sát bị lộ ra, Vưu Bách Duyệt đã đăng weibo với nội dung như trên.

Có thể thấy cậu ta rất tích cực thị uy trước mặt công chúng.

Vốn dĩ Cù Mạt Dư gây được sự chú ý của cư dân mạng cũng là nhờ vào danh tiếng của Vưu Bách Duyệt.

Cậu ta rất nổi tiếng với câu chuyện đời tư được hai alpha đỉnh cấp theo đuổi cùng lúc.

Phù hợp với hình tượng thiếu gia nhà giàu người người mến mộ mà Vưu Bách Duyệt gây dựng.
Thẩm Đại không có hứng thú với mấy chuyện này.

Cho dù Vưu Bách Duyệt làm vậy với mục đích gì đi chăng nữa, cũng bộc lộ rõ sự ngây thơ.

Nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhận ra mình đang để ý đến vấn đề vớ vẩn, anh lại càng thêm chán nản.


Anh gửi vài câu ngắn gọn cho Trình Tử Mai, nhờ cô xin nghỉ giúp mình, rồi đặt điện thoại sang một bên.
Cánh tay vòng qua eo anh rắn chắc có lực, như thể đang sợ anh rời đi trong khi sự thật không phải như thế.

Có đôi khi anh rất hoang mang, bọn họ đã làm những chuyện thân mật nhất trên đời mà hai trái tim vẫn mãi xa cách.
Cù Mạt Dư mơ màng nằm thêm một lát, bỗng thấy người trong lòng sao yên lặng quá, im lìm như một khúc gỗ.

Hắn mở mắt ra, trông thấy Thẩm Đại nằm cuộn người lại như con tôm, quay lưng về phía hắn.

Ngoài phần eo bị hắn ôm chặt ra, còn lại toàn bộ cơ thể anh đều đang tìm cách hướng ra ngoài.
Cù Mạt Dư cau mày nói, “Quay lại đây.”
Thẩm Đại không động đậy, giả vờ ngủ say.

Cù Mạt Dư lật người anh lại, anh làm ra vẻ buồn ngủ không mở mắt ra nổi, kệ cho hắn xoay ngang xoay dọc, mặt cứ tìm cách vùi vào trong gối.
Cù Mạt Dư đã phát hiện ra, “Anh không dậy đi làm à?”
Quả nhiên, Thẩm Đại lập tức mở mắt chuẩn bị ngồi dậy.
Cù Mạt Dư kéo anh lại, “Đã bảo là không đi rồi.”
Thẩm Đại ngơ ngác không hiểu, đành phải nằm xuống, vùi mặt vào trong gối.
Cù Mạt Dư hất cằm anh lên, khẽ cười, “Thế nào, không vui hả? Ấm ức lắm à?” Mặc dù bình thường Thẩm Đại khá ít nói, nhưng khi hai người ở riêng với nhau anh luôn chủ động gần gũi với hắn.

Giờ anh vô tình để lộ cảm xúc không vui, đây là dáng vẻ hắn chưa từng thấy ở anh.

Hóa ra người này cũng biết giận dỗi.
“Không có.” Thẩm Đại không tin Cù Mạt Dư biết để ý đến tâm trạng của anh.

Hắn đang trêu đùa anh như đang trêu đùa con chó, con mèo mà thôi.

Anh cụp mắt xuống, “Khi nào chúng ta mới dậy?”
“Sao anh lại không vui, tôi làm anh sợ ư?” Cù Mạt Dư xoa đầu anh, “Còn chưa mắng anh câu nào mà anh đã dỗi.”
Thẩm Đại nghiêm túc đính chính, “Tôi không dỗi.” Nói trắng ra là anh không có quyền giận dỗi.
Cù Mạt Dư nhếch miệng cười, “Thế cười một cái xem nào.”
Thẩm Đại nở nụ cười, anh tự đánh giá là không bị gượng gạo quá.
“Anh cười lên trông đẹp lắm, sau này nhớ cười nhiều hơn nhé.” Cù Mạt Dư hôn hôn mặt Thẩm Đại, “Tôi dậy rửa mặt, bảo chú Hằng mang bữa sáng và quần áo của tôi lên đây.”
Đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Đại mới mệt mỏi ngã xuống giường.
Hai người đánh răng rửa mặt xong, quản gia mang bữa sáng lên, đẩy giá treo đồ vào, trên đó treo âu phục của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư vừa ăn vừa nhìn trang phục ngày hôm nay, thoáng suy tư, “Chú Hằng, tôi có một chiếc cà vạt nâu kẻ sọc, chú tìm giúp tôi.


Tối nay Tiểu Duyệt tổ chức tiệc sinh nhật, buổi chiều tan làm tôi qua đó luôn.”
“Có phải là chiếc cà vạt Vưu thiếu gia tặng ngài mấy năm trước?”
“Đúng rồi.”
Đũa của Thẩm Đại va vào đĩa, tạo nên âm thanh nho nhỏ, không đủ thu hút sự chú ý của người khác, giống như trái tim đang run rẩy của anh vậy.
“Vâng, để tôi đi tìm.”
“Đã gửi quà cho cậu ấy chưa?”
“Tôi gửi rồi, Vưu thiếu gia rất thích.”
“Tốt lắm.”
Sau khi quản gia ra ngoài, Thẩm Đại nuốt vội cho xong bữa, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Anh định lấy cớ xuống nhà đi dạo, nhưng đi dạo giữa sáng sớm mùa đông hình như không hợp lý lắm.

Còn lý do nào giúp anh không phải chứng kiến Cù Mạt Dư đeo cà vạt Vưu Bách Duyệt tặng đây?
Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, “Tôi ăn xong rồi, tôi đi đọc email đây.”
Cù Mạt Dư đang mải xem điện thoại, gật đầu coi như đồng ý.
Thẩm Đại ngồi vào bàn máy tính, định bụng ngồi đọc email một lát, rồi giả vờ gọi điện thoại, sau đó lấy cớ chuồn khỏi phòng.
Chưa được bao lâu, Cù Mạt Dư tiến lại gần anh.

Hắn khom người, chống một tay lên bàn, đùa nói, “Hình như anh còn bận rộn hơn cả tôi.”
Thẩm Đại vội vàng đứng dậy.

Cù Mạt Dư ngồi xuống ghế, kéo anh ngồi lên đùi mình, “Đúng lúc có đối tác nước ngoài hỏi tôi vài câu liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu.

Anh giải đáp giúp tôi.”
“Vâng.”
Cù Mạt Dư hỏi về tiến độ phát triển dự án và các vấn đề liên quan đến chuyên môn.

Cho dù Cù Mạt Dư am hiểu về đất hiếm hơn người bình thường, nhưng cũng không thể thông thạo tất cả kiến thức chuyên sâu.

Thẩm Đại kiên nhẫn giảng giải cho hắn.

Chỉ những lúc như này, anh mới có cơ hội bộc lộ năng lực và sở trường của bản thân, tạo nên ảo giác ngắn ngủi rằng anh bình đẳng với Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư cũng rất thích nghe Thẩm Đại say sưa nói về lĩnh vực anh yêu thích.

Hắn vẫn nhớ ngày Thẩm Đại đứng trên bục diễn thuyết.

Anh tự tin, chuyên nghiệp, trầm ổn, khí thế, đặc biệt là còn rất đẹp.

Trên người anh tỏa ra sức hấp dẫn không ai dám coi nhẹ.

Khoảnh khắc ấy làm hắn ý thức được rằng, Thẩm Đại sợ hãi khúm núm ở trước mặt hắn chỉ là một lớp vỏ ngụy trang.

Đương nhiên, một phần còn vì anh kiêng dè vị thế nắm giữ quyền điều khiển của hắn.

Một omega có thể nói năng lưu loát trước cả hội trường toàn là alpha, bị người khác gây khó dễ vẫn bình tĩnh đối đáp, quả là hiếm có.

Hắn từng xem qua lý lịch của Thẩm Đại, thành tích học tập xuất sắc, học trường đại học hàng đầu, làm ở tập đoàn lớn, thuộc phần tử trí thức lương cao, sự nghiệp rộng mở.

Bảo sao giáo sư Lưu lại coi trọng anh đến thế.

Mới hai mươi bảy tuổi đã đạt được nhiều thành tựu như vậy, ngay cả alpha cũng hiếm người làm được.

Trong khi Thẩm Đại chỉ là omega, bước trên con đường đầy rẫy rào cản về giới tính.
Khi ấy, hắn nhìn Thẩm Đại đứng trên bục, nghĩ đến người này là vợ của mình, trong lòng sinh ra cảm giác khó tả, hình như là……!Hài lòng?
Sau đó Thẩm Đại chịu ảnh hưởng của pheromone alpha, vô tình để lộ ra giới tính của mình.

Là một alpha, hắn thừa biết các alpha xung quanh đang nảy sinh những suy nghĩ không sạch sẽ.

Một omega trẻ tuổi, xinh đẹp, tài giỏi, trong thời gian ngắn phô bày cả hai thái cực đối lập là mạnh mẽ và yếu ớt, thật khiến người ta nảy sinh ham muốn chiếm làm của riêng.
Nhưng đây là omega của hắn, chỉ hắn mới có quyền chiếm hữu anh.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Đại định đứng dậy nhưng bị Cù Mạt Dư ôm eo giữ lại.
Quản gia mang chiếc cà vạt kia vào, “Thiếu gia, có phải là chiếc này không?”
“Đúng rồi.”
Thẩm Đại nhìn thoáng qua cái cà vạt kia, rồi lập tức nhìn đi nơi khác.
Quản gia để cà vạt lại, dọn đồ ăn đi.
Bây giờ Cù Mạt Dư mới đứng dậy thay quần áo.

Đến lúc thắt cà vạt, hắn liếc qua Thẩm Đại đang ngồi quay lưng về phía hắn, trong mắt loé lên ý trêu chọc.

Hắn gọi anh, “A Đại, lại đây thắt cà vạt cho tôi.”
Người Thẩm Đại hơi cứng lại.

Anh chậm chạp đứng dậy, đi đến trước mặt Cù Mạt Dư, nhận lấy cái cà vạt nóng bỏng tay kia.
Cù Mạt Dư nhìn hai người ở trong gương, ngắm nhìn Thẩm Đại đang cẩn thận thắt cà vạt cho hắn, “Tiểu Duyệt bảo tôi, đây là chiếc cà vạt cậu ấy mua bằng số tiền đầu tiên cậu ấy kiếm được.”
Thẩm Đại im lặng.
Cù Mạt Dư cười giễu, “Anh thấy có đáng tin không? Rõ ràng cậu ấy thích Cù Thừa Trần, vậy mà vẫn thích trêu đùa cả tôi.

Đúng là rất thú vị.”
“Thế cậu có thích cậu ta không?” Thẩm Đại buột miệng hỏi.
Lời đã thốt ra làm anh hối hận muốn chết.

Hối hận đến mức hận không thể nuốt ngược từng chữ vào trong bụng.
“Thích chứ, tôi vẫn luôn muốn cưới cậu ấy.” Cù Mạt Dư thản nhiên nói, “Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cậu ấy có khả năng sinh cho tôi alpha cấp S.

Thật đáng tiếc.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.