Đọc truyện Kế Phụ – Chương 42
Đừng suy nghĩ! Không được nghĩ nữa! Y vội vàng cảnh báo bản thân nhưng đại não giống như không thể kiểm soát được, không nghe theo mệnh lệnh của y. Thân thể xinh đẹp của con riêng ngày càng hiện rõ trong đầu y, còn xuất hiện cảnh Tiểu Mặc thiên kiều bá mị nằm dưới người y rên rỉ….nghĩ tới đó thôi là dục hỏa dưới bụng đã nóng rực lên. Chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng, một dòng chất lỏng chảy ra từ mũi….
Y vội vàng đưa tay lên bịt mũi lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Không thể nào? Mình chỉ mới nghĩ tới thân thể trần truồng của Tiểu Mặc thôi mà đã chảy máu mũi rồi sao? Gần đây quả nhiên khao khát quá độ nên dục hỏa mới bốc cháy mạnh như vậy, giống như là bị rơi xuống lò lửa vậy…
Sau khi lau máu mũi, y còn lấy 2 miếng giấy nhét vào trong mũi phòng ngừa máu lại chảy ra. Y sờ sờ xuống hạ thể, nơi này sớm đã trở nên cứng rắn. Nhu cầu cấp bách cần được ‘an ủi’, phải nhanh chóng dập tắt lửa….
Y kéo dây kéo xuống, giật quần áo ra, đại mãng xà bừng bừng nhiệt huyết nhảy ra ngoài. Tay trái cầm lấy cự mãng, không ngừng xoa nắn….
Trong đầu ảo tưởng tới cảnh mình đang hưng phấn chơi con yêu. Tiểu Mặc như thế nào kiều mị mất hồn, bàn tay nhanh chóng bao phủ phân thân, y rất nhanh liền bắn. Thấy chất lỏng màu trắng phun ra, y rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xé giấy lau sạch sẽ chất dịch. Sau đó nhét cự xà đã trở nên dịu ngoan vào ***g.
Gần đây y vẫn hay thường dùng tay trái giải quyết dục vọng của mình. Nhìn bàn tay trái vạn năng còn xót lại một chút dịch, y liền thẩn thờ. Từ lúc hơn mười tuổi phá thân xử nam xong, y đã không còn tự an ủi. Không ngờ hôm nay lại phải nhờ vào bàn tay vạn năng này an ủi dục vọng của mình. Thật là đáng buồn! Dùng tay giải quyết dục vọng thật sự không có gì là khoái cảm, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái khi xuyên qua thân thể con người…..
Lau tay sạch sẽ, y ngã người xuống giường nhìn trần nhà, châm một điếu thuốc. Kể từ khi Tiểu Mặc mang thai, sợ ảnh hưởng tới cục cưng trong bụng nên y đã cai thuốc. Nhưng hôm nay thật sự muốn hút một điếu để giảm bớt buồn bực trong lòng….
Y nặng nề thở dài một tiếng, thật muốn làm vào Tiểu Mặc quá. Thật muốn thưởng thức thân thể mê người kia một lần nữa, nghĩ tới chuyện Tiểu Mặc bị mình *** chết đi sống lại. Nằm dưới thân mình khóc kêu ba ba, là y lại muốn bắn thêm lần nữa…Hỏng bét, phía dưới lại không thành thật….
Y bất đắc dĩ cười khổ. Thật nhẫn đến cực hạn rồi, y sợ một ngày nào đó mình không nhịn được mà bá vượng ngạnh thượng cung, cưỡng hiếp con riêng…..
Ai… Lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ, y sắp bị dục hỏa trong người ép tới phát điên rồi….
Đang lúc y muốn tự an ủi thêm lần nữa thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Thấy Điền Vũ Mặc tắm rửa xong bước ra ngoài, y liền vội vàng dập tắt khói thuốc, từ trên giường ngồi dậy. . . . .
“Ba ba làm sao vậy?” Tiểu Mặc thấy lỗ mũi y nhét hai miếng giấy, lập tức lo lắng chạy tới hỏi. Mặc dù y đã li hôn với mẹ, đã không còn là cha kế của hắn. Hắn vốn định đổi cách xưng hô với y nhưng y không cho phép. Y nói thích nhất là nghe hắn gọi ba ba, muốn hắn phải vĩnh viễn kêu y ba ba!
“Không có gì, chẳng qua chỉ chảy chút máu mũi! Gần đây khí trời nóng quá, dễ bị nóng trong người….” Y cười khan nói. Quá mất mặt, lại bị Tiểu Mặc phát hiện ra mình bị chảy máu mũi, nếu để Tiểu Mặc biết y có suy nghĩ tà *** nên mới bị chảy máu mũi, không biết hắn có giận không?!
“Bây giờ là mùa đông, làm sao mà nóng được?” Tiểu Mặc khó hiểu nhìn y, hoài nghi không biết đầu y có bị nóng rồi nói mê sảng không….
“Tôi giỡn thôi!” Y thoáng sửng sốt, lúng túng cười ha ha. Suýt bị lộ tẩy! Thật hết cách, nhưng y cũng không thể nói thật với Tiểu Mặc là vì nghĩ tới hắn nên ba ba hắn mới bị chảy máu mũi. Nhớ tới thân thể trần truồng của hắn nên tự an ủi đến bắn tinh….
Tiểu Mặc cau mày, y lúc nào cũng thích nói giỡn kiểu này. Thật không buồn cười chút nào!
“Lỗ mũi ba không sao chứ? Có cần đi khám bác sĩ không?” Tiểu Mặc nhìn mũi y, lo lắng hỏi. Giữa mùa đông còn có thể chảy máu mũi sao, có phải lỗ mũi bị thương rồi hay không?
“Không có chuyện gì! Em đừng lo lắng, tôi vừa nãy không cẩn thận bị đụng trúng mũi nên mới chảy máu. Hiện tại đã không còn chảy máu nữa, không cần khám bác sĩ!” Y vội vàng lắc đầu mỉm cười, rút hai cục giấy trong mũi ra.
“Không có chuyện gì là tốt rồi!” Thấy y không chảy máu mũi nữa, Tiểu Mặc mới yên tâm.
“Mau ngủ đi! Em không phải nói là rất buồn ngủ hay sao.” Y cười nói.
Tiểu Mặc gật đầu, ngáp một cái, sau đó bò lên giường chuẩn bị ngủ.
“Chờ một chút!” Tiểu Mặc vừa định nhắm mắt lại nhưng y giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền vội vã kêu lên.
“Chuyện gì?” Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn cha kế.
“Em quên hôm nay còn có chuyện chưa làm nga!” Y nhìn cái bụng căng lên của Tiểu Mặc, hí mắt cười nói.
“Đúng a! Thiếu chút nữa đã quên rồi!” Tiểu Mặc ngượng ngùng mỉm cười, kéo áo lên lộ ra cái bụng tròn vo. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, y đều muốn nghe tiểu bảo bảo động đậy, còn muốn nói chuyện với tiểu bảo bảo!
Y cẩn thận úp tai xuống bụng con riêng, lắng tai nghe động tĩnh của cục cưng trong bụng. Tính cách của cục cưng dường như giống Tiểu Mặc, là một đứa bé rất an tĩnh. Không giống một số đứa bé khác, ở trong bụng mẹ luôn cựa quậy, rất thích lộn xộn. Tiểu bảo bảo của bọn họ thật ngoan, rất khó nghe thấy động tĩnh của hắn!
Y gục đầu trên bụng Tiểu Mặc một hồi lâu rốt cuộc cũng nghe thấy tiểu bảo bảo cựa quậy, y lập tức ngẩng đầu, mừng rỡ như điên kêu lên: “Tiểu Mặc, cục cưng của chúng ta động rồi!”
“Tôi biết, nó vừa mới đưa chân đá tôi một cái!” Tiểu Mặc cũng vui vẻ gật đầu cười nói.
“Thật tốt quá!” y mừng như điên, ra sức hôn xuống bụng con riêng. Tạm gác lại dục vọng, trong lòng chỉ có tình thương vô tận của người cha và niềm vui sướng.
“Cục cưng, ba ba và mẹ rất nhớ con. Con phải chóng lớn, mau chạy ra gặp mặt chúng ta nga!” Y ôn nhu vuốt ve bụng con riêng, nói với tiểu bảo bảo trong bụng. Sau dó hôn một cái thật kêu lên bụng con riêng.
Nhìn thấy bộ dáng của y, Tiểu Mặc mim cười, tò mò hỏi: “Cục cưng còn nhỏ như vậy, nó nghe được ba nói chuyện với nó sao?”
“Em yên tâm, cục cưng chắc chắn nghe được lời chúng ta nói! Tôi sớm đã tìm hiểu rồi, sách nói cục cưng thông minh ở trong bụng mẹ có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Tôi thông minh như vậy, cục cưng của chúng ta khẳng định cũng sẽ thông minh giống tôi, nhất định là có thể nghe hiểu tôi đang nói gì!” Y đắc ý cười nói.
“Thần kì vậy sao! Vậy chúng ta làm gì cục cưng cũng đều biết à?” Tiểu Mặc ngạc nhiên hỏi.
“Hẳn là vậy!”
“Cục cưng thật lợi hại!” Tiểu Mặc nhìn xuống bụng mình, thương yêu vuốt ve bụng. Mỗi lần cục cưng động thì hắn càng cảm nhận rõ ràng trong thân thể có một sinh mệnh đang tồn tại. Hắn cũng muốn nhanh chóng làm ‘mẹ’!
Nghĩ tới việc mình từng không muốn đứa bé này, muốn giết cục cưng trong bụng, hắn cảm thấy bản thân thật xấu xa. Mình thật là một người siêu cấp bại hoại! Nếu như lúc ấy hắn thật sự giết chết tiểu sinh mệnh này, hắn nhất định sẽ căm hận bản thân cả đời. May mắn bây giờ tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, mẹ cũng đã có hạnh phúc riêng. Hắn có thể an tâm sinh cục cưng ra!
Hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với cục cưng, khiến cho nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời….
“Tốt lắm, Tiểu Mặc, em hãy nhanh chóng nghỉ ngơi đi!” Y kéo áo hắn xuống, sủng nịch sờ sờ đầu hắn, nằm xuống bên cạnh ôm hắn….
Ôm thân thể mềm mại, thơm tho làm dục hỏa tạm thời biến mất lại một lần nữa bừng lên, hành hạ y. Nhìn Tiểu Mặc nằm trong ngực mình đã chìm vào mộng đẹp, y thầm thở dài một tiếng. Đây quả thật là cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian này, thấy mà không thể ăn được! Tối nay lại một đêm mất ngủ….
Hôm sau. . . . .
Hôm nay có khách tới Nghiêm gia, Nghiêm Ký Hạo cùng Điền Vũ Mặc mới vừa ăn cơm trưa xong, đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Nghiêm Ký Hạo ra mở cửa, cũng không quá ngạc nhiên, biết chỗ y ở cũng chỉ có một người.
“Hôm nay ngọn gió này thổi Long đại thiếu gia tới hàn xá!” Nghiêm Ký Hạo nhìn người thanh niên tuấn mỹ đứng ngoài cửa, ra vẻ lưu manh cười nói.
“Là ngọn gió nam thổi tới! Tôi muốn tới Pháp tham dự tuần lễ thời trang, vừa lúc quá cảnh qua Anh quốc, tiện đường tới thăm hai người một chút!” Long Cửu vào nhà ngồi, nhìn Điền Vũ Mặc ngồi đối diện phất tay cười nói: “Hallo, Tiểu Mặc, đã lâu không gặp!”
“Chào Long tiên sinh, mau ngồi đi!” Thấy Long cửu, Điền Vũ Mặc đứng dậy ngượng ngùng cười nói: “Tiểu Đường không đi cùng ông à?” Điền Vũ Mặc phát hiện chỉ có mỗi Long Cửu, liền tò mò hỏi. Ở trong nước, hắn thấy Long Cửu và bác sĩ Tiểu Đường vô cùng thân mật, quả thực là như hình với bóng!
“Hắn cũng có đi với tôi, nhưng hiện giờ còn đang ngủ trong khách sạn!” Trên mặt Long Cửu hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Hiện tại cũng trưa rồi, bác sĩ Tiểu Đường còn ngủ sao?” Tiểu Mặc khó hiểu hỏi, hoàn toàn không phát hiện ẩn ý bên trong câu nói của Long Cửu.
“Bởi vì Tiểu Đường hắn…” Long Cửu chỉ nói một nửa, cười càng tà ác, quỷ dị hơn.
“Bác sĩ Tiểu Đường bị gì? Chẳng lẽ ngã bệnh rồi sao?” Tiểu Mặc lập tức lo lắng hỏi. Hắn đối với Tiểu Đường ấn tượng rất tốt. Từ khi ở trong bệnh viện Long thị với y, Tiểu Đường đối với hắn rất tốt!
“Hắn không ngã bệnh, chẳng qua là quá mệt mỏi!” Long Cửu cười ha ha, vẻ mặt đắc ý.
“Bác sĩ Tiểu Đường tại sao lại mệt mỏi? Hắn làm gì mà mệt…..” Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Tối qua hắn với tôi vận động vô cùng kịch liệt, do vận động quá độ nên suy sụp rồi. Cho nên bây giờ vẫn còn đang ngủ a!” Long Cừu sắp nghẹn cười rồi, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ trang nghiêm. Tiểu bảo bối của Ký Hảo quả là đáng yêu, làm hắn nín cười đến sắp sặc!
Điền Vũ Mặc vừa định hỏi là tập môn thể thao gì mà lại mệt mỏi như vậy, nhưng đã bị Nghiêm Ký Hạo cắt đứt. Nghiêm Ký Hạo cũng nhịn hết nổi, ôn nhu nói với hắn: “Tiểu Mặc, tôi đột nhiên nhớ ra, quần áo còn phơi trên sân thượng. Phiền em lên lấy giúp tôi có được không!”
Trong lòng Nghiêm Ký Hạo lén thở dài. Đứa ngốc này còn quá ngây thơ, Long Cửu nói rõ ràng tới như vậy rồi mà hắn vẫn nghe không hiểu. Tiểu Đường không phải là còn đang ngủ mà là bị Long Cửu làm tới không dậy nổi. Cái gọi là vận động kịch liệt chính là vận động trên giường a!
“Ừm!” Điền Vũ Mặc gật đầu, chào hỏi Long Cửu mấy câu rồi lên lầu hai lấy quần áo.
“Ký Hạo, tiểu bảo bối nhà cậu sao mà đáng yêu đến thế. Nếu gặp phải người xấu thì hắn đã bị ăn sạch sẽ rồi!” Chờ Điền Vũ Mặc đi khỏi, Long Cửu nhịn không được liền ôm bụng cười nắc nẻ.
“Đi chết đi! Tiện nhân nào dám mơ ước tiểu bảo bối của tôi. Cậu có phải là muốn ăn đòn rồi hay không!” Nghiêm Ký Hạo liếc hắn một cái, thưởng cho hắn một quyền.
“Ai u! cậu làm gì thế? Đây là thái độ đối với ân nhân sao? Nếu không nhờ có tôi thì bây giờ cậu có thể vui vẻ ở chung với tiểu bảo bối của cậu, thà làm uyên ương không làm tiên sao!” Long Cửu lập tức kêu lên, trừng mắt nhìn bạn hiền. Thật là đồ vong ân phụ nghĩa!
“Cái gì mà ân nhân với chả ân nhân! Giúp có tí xíu mà ngày nào cậu cũng lôi ra nói, bộ cậu chưa từng nghe qua câu: ‘thi ân không cầu báo’ sao!” Y khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Lời như thế mà cậu cũng nói được, cậu thật là…” Long Cửu nhìn y thương tâm kêu to, ra vẻ tiểu tức phụ đáng thương bị chồng bỏ.
“Đừng dùng bản mặt ghê tởm đó nhìn tôi. Nổi hết cả da gà! Tôi không phải là Tiểu Đường của cậu, dùng cách đó với tôi cũng vô dụng thôi!” Nghiêm Ký Hạo đẩy mặt hắn ra, chán ghét mắng.
“Không! Tôi dĩ nhiên biết cậu không phải là Tiểu Đường của tôi. Tiểu Đường đệ đệ của tôi vừa ôn như vừa đáng yêu, đâu có hạ lưu, vô sĩ giống như sói cha ghẻ cậu!” Long Cửu phất phất tay, ngồi xuống ghế sa lon.
“Cậu so với tôi cũng chả tốt hơn tí nào! Ngay cả em họ mà cậu cũng không buông tha, đúng là cầm thú!” Nghiêm Ký Hạo lập tức nói mỉa. “Quay về chuyện chính, cậu thượng Tiểu Đường lúc nào thế? Tôi nhớ trước kia Tiểu Đường không phải rất chán ghét cậu, liều mạng muốn tránh cậu sao! Mới không bao lâu, sao hắn lại chịu qua Anh với cậu, rồi nguyện ý lên giường với cậu?” Y siêu cấp tò mò hỏi.
“Tôi là ai chứ. Tôi nổi tiếng thiên hạ là đệ nhất tình thánh Long Cửu, bất luận là nam nữ già trẻ toàn bộ thông sát! Tiểu Đường chỉ là loại con nít chưa mọc lông, sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!” Long Cửu tự kỉ cười nói.
“Thôi đi! Lại bắt đầu thổi phồng rồi!” Nghiêm Ký Hạo chịu không nỗi liếc hắn một cái.
“Người anh em, nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu kìa. Có phải gần đây không sinh hoạt *** với tiểu chị dâu không a!” Long Cửu nhìn kĩ mặt y, đột nhiên ôm vai y nhỏ giọng cười tà nói.
“Sao cậu biết?” Nghiêm Ký Hạo trợn mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi.
“Nhìn cậu hỏa khí bốc ngùn ngụt thế kia, có ngu cũng đoán ra!” Long Cửu cười xấu xa nói. “Hỏi cậu một chuyện, có phải đã lâu rồi không có làm với tiểu chị dâu?” Thật ra thì không cần hỏi cũng biết!
Nghiêm Ký Hạo trầm mặc không nói, coi như là đúng.
“Người anh em đáng thương. Thật khổ thân bạn tôi, cậu nhất định là rất thống khổ a!” Long Cửu cười ha ha, nhân cơ hội trêu chọc nói.
“Cút ngay! Không cần cậu quan tâm!” Nghiêm Ký Hạo đẩy Long Cửu ra, gương mặt tuấn tú xanh mét. Vốn đã đủ khó chịu rồi còn bị tiểu tử Long Cửu này cười nhạo, thật con mẹ nó….
“Đừng nóng giận! Tiểu chị dâu đã mang thai bốn tháng, không phải đã có thể cùng cậu làm rồi sao? Cậu sao còn nghẹn tới nông nổi này, không phải là cậu muốn mà tiểu chị dâu không cho chứ?” Long Cửu ha ha cười nói.
“Mới không phải như vậy, cậu đừng đoán mò!” Nếu để Long Cửu biết mình không dám mở miệng nói với Tiểu Mặc. Một mình ngày ngày tự an ủi, còn muốn Tiểu Mặc đến chảy máu mũi; nhất định sẽ bị tiểu tử kia cười chết. Cả đời này mình sẽ không còn mặt mũi nào hếch mặt lên nhìn hắn được!
“Vậy là sao? Nói nghe chút coi! Hay là để ca ca giúp cậu nha…”
“Cậu giúp tôi? Ai cũng không giúp được tôi…” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu ai thán. Chuyện như vậy cho dù là thông minh như Long Cửu, cũng không tài nào giúp y được! Long Cửu cho dù lợi hại cũng không thể khiến Tiểu Mặc tự cởi đồ ra, chủ động nhào tới mình!
“Nhìn bộ dạng ỉu xìu của cậu kìa! Muốn làm thì nói cho hắn biết, có chuyện gì khó đâu!” Long Cửu cười mỉa nói.
“Nào có đơn giản như vậy nói! Tôi và Tiểu Mặc thật vất vả lắm mới có ngày hôm nay. Nếu như tôi nói muốn ân ái với hắn, không hù chết hắn mới là lạ. Lỡ như khiến mối quan hệ của chúng tôi quay trở lại giống trước kia thì làm sao bây giờ?” Đây là chuyện mà y lo lắng nhất!
Long Cửu nào có biết nỗi khổ thầm kín của mình. Long Cửu căn bản không biết trong lòng mình sợ hãi đến cỡ nào. Ngày ngày mình đều cẩn thận trong quan hệ với Tiểu Mặc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm Tiểu Mặc chán ghét mình, muốn rời khỏi mình. Cho dù Tiểu Mặc đã nói thương mình, nguyện ý sinh con cho mình nhưng mình vẫn không thể yên lòng! Dù sao trước kia mình đã khiến Tiểu Mặc tổn thương quá sâu….
“Cậu đã sợ như thế vậy thì cả đời cũng đừng mở miệng, để nghẹn chết đi. Cho cậu cả đời làm hòa thượng! Hay là bên ngoài cậu có…Tốt lắm, cậu không phải rất muốn làm sao? Cậu có thể tìm mỹ nhân thân hình đầy đặn, công phu lợi hại như gái tây chẳng hạn. Dù sao thì chỉ cần trong lòng cậu có tiểu chị dâu là được! Phản bội về mặt thể xác một tí cũng không sao…” Long Cửu cười xấu xa nói.
“Câm miệng! Cậu đưa ra cái chủ ý gì thế hả….” Nghiêm Ký Hạo sắp bị thằng bạn làm tức chết. Long Cửu đúng thật là miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Nếu để Tiểu Mặc nghe được những lời này coi như mình xong đời!
Nghiêm Ký Hạo và Long Cửu nói chuyện say mê nên không phát hiện trên lầu hai có một thân ảnh nho nhỏ đứng nhìn. Đó là Điền Vũ Mặc!