Kế Phụ

Chương 41


Đọc truyện Kế Phụ – Chương 41

“Ai. . . . .” Ngồi kế bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời, hôm nay không biết Điền Vũ Mặc đã thở dài tới lần thứ mấy.

Buồn chết đi được! Mẹ đã đi hơn hai tháng, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể quay về, không biết y tìm ra biện pháp gì chưa!

Đưa tay vuốt ve bụng đã hơn hai tháng, Tiểu Mặc buồn rười rượi. Chờ mẹ về thấy bụng hắn thế này, nhất định sẽ cảm thấy rất kì quái. Chỉ có thể lừa gạt mẹ là tại ăn nhiều nên bụng mỡ! Nhưng nói dối kiểu này cũng không thể lừa được mẹ bao lâu. Chờ cục cưng trong bụng lớn lên sẽ không thể dấu diếm được mẹ nữa….

Nghĩ tới sự việc bại lộ, bị mẹ biết hết mọi chuyện nhưng không có cách nào đối phó. Hắn như gấp kiến bò trên chảo nóng, sắp bị bức phát điên rồi. Ngoài than thở ra thì chỉ có thở than!

“Ai. . . . .” Tiểu Mặc sầu não thở dài.

“Tiểu Mặc, sao vậy? Sao em lại thở ngắn thở dài nữa rồi!” Một cánh tay cường tráng quàng lên vai hắn, Nghiêm Ký Hạo đau lòng hỏi.

Những ngày qua thấy con riêng luôn thở dài, u rủ; y biết là vì Điền Nhược Vân. Nhưng y lại không thể nói cho Tiểu Mặc biết chuyện y đã tìm ngưu lang câu dẫn Điền Nhược Vân; khiến cho Điền Nhược Vân chủ động xin li hôn. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Mặc cả ngày ủ rủ, than thở. Nhưng may mắn là vấn đề Điền Nhược Vân đã hoàn toàn giải quyết xong…

Đôi mắt sâu thẫm hiện lên tia cười tà. Ngưu lang Long Cửu tìm quả không hổ danh là siêu cấp thẻ đỏ. Đúng là không phải hạng xoàng, mới nửa tháng đã khiến cho Điền Nhược Vân mê muội đầu óc; làm cho người phụ nữ ngốc nghếch kia lại bị lừa lần nữa. Mới vừa nãy khi nghe điện thoại của Long Cửu, nói kế hoạch của bọn họ vô cùng thuận lợi. Tên ngưu lang kia đã làm theo kế hoạch của bọn họ, cầu hôn với Điền Nhược Vân. Vì muốn cho Điền Nhược đồng ý còn lấy cái chết ra gây áp lực. Điền Nhược Vân còn thật cho rằng tên ngưu lang kia yêu chết nàng, nên đã đồng ý lời cầu hôn của hắn ta. Hiện tại chắc đang nghĩ nát đầu xem phải nói chuyện li hôn với y như thế nào!

Y cũng không nghĩ tới chuyện lại phát triển thuận lợi tới như thế. Thật là trời cũng giúp mình! Bây giờ là lúc nói cho Tiểu Mặc vấn đề giữa mình và mẹ hắn đã được giải quyết cho nên hắn không cần phải lo lắng nữa…

“Tôi đang nghĩ tới mẹ….” Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y nói.

“Tôi biết! Đứa ngốc, nói cho em một tin tốt. Chuyện của mẹ em đã được giải quyết thuận lợi!” Nghiêm Ký Hạo lấy ngón tay vuốt dọc sóng mũi của hắn, sủng nịch cười nói.

“Có thật không?” Điền Vũ Mặc thất kinh, sau đó mừng rỡ hỏi.

“Đương nhiên là thật!”

“Ông giải quyết việc ấy như thế nào?” Tiểu Mặc lập tức tò mò hỏi.


“Không phải là tôi giải quyết mà là ý trời!” Nghiêm Ký Hạo thần bí chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ.

“Có ý gì?” Tiểu Mặc cảm thấy mơ hồ, khó hiểu.

“Lần này là nhờ có trời giúp! Tôi có chuyện muốn nói với em, em ngàn vạn lần phải tỉnh táo…”

Tiểu Mặc gật đầu, Nghiêm Ký Hạo mở miệng nói: “Tôi vừa mới tra được thì ra mẹ em ở bên ngoài có người khác rồi!”

Nghe thấy vậy, Điền Vũ Mặc nhất thời ngây ngẩn cả người. Mẹ ở người khác? Điều này sao có thể!

“Ông có lầm lẫn gì không? Mẹ tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy!” Tiểu Mặc lắc đầu, kiên quyết không tin mẹ hồng hạnh xuất tường*. Mẹ yêu y sâu nặng như vậy, thậm chí còn có thể chết vì y. Mẹ sao có thể phản bội y! Hắn vô cùng hoài nghi không biết có phải y gạt hắn không! (*= ngoại tình)

“Là thật! Chuyện như vậy sao tôi lại nhầm lẫn được. Tôi còn có hình làm chứng…Đây là hình mẹ em và người đàn ông kia ở bên cạnh nhau!” Y đưa mấy tấm hình Long Cửu thuê thám tử tư chụp cho Tiểu Mặc xem.

Điền Vũ Mặc vội vàng nhìn mấy tấm hình. Trong hình mẹ hắn đi cùng với một người đàn ông vô cùng anh tuấn, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật. Mẹ cười thật ngọt ngào, trong mắt lộ ra….vẻ thâm tình, bất cứ ai nhìn hình cũng biết quan hệ giữa bọn họ không bình thường. Tuyệt đối là một đôi tình nhân. Nhưng người đàn ông trong ảnh phi thường trẻ tuổi, nhìn thấy nào cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Tuổi tác so với mẹ rất không tương xứng!

Mẹ sao có thể ngoại tình với một người còn trẻ hơn cha kế…Chuyện này quả thật là bất khả tư nghị, thật khó làm người ta tin nổi. Nhưng nhìn đống hình chất cao như núi này, không muốn tin cũng không được!

“Tôi còn đang phiền não không biết phải xử lí chuyện mẹ em như thế nào, không ngờ rằng ông trời cũng giúp chúng ta! Bây giờ chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa…” Y vui vẻ cười nói. “Tôi cảm thấy đây là do ông trời cố ý an bài, số phận đã xếp đặt chúng ta mãi mãi ở bên nhau!”

“…” Điền Vũ Mặc trầm mặc không nói, chẳng lẽ trời cao thật nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn cho nên mới an bài vậy sao? Hắn không biết phải nói gì cho phải nhưng thấy y nói vậy, bọn họ rốt cuộc cũng không cần lo nghĩ, không cần phiền não nữa!

Mặc dù hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao người đoan trang, hiền thục như mẹ lại có tình nhân bên ngoài. Nhưng cuối cùng mẹ cũng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Hắn rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng cho mẹ nữa! Chỉ hi vọng người đàn ông kia thật tâm yêu thương mẹ….

Tiểu Mặc hoàn toàn không biết hết thảy mọi chuyện đều không phải do ý trời…mà là do một tay cha kế an bài!

“Tiểu Mặc, chúng ta rốt cuộc không cần phải phiền não chuyện của mẹ em nữa. Chẳng lẽ em không thấy vui vẻ sao?” Thấy Tiểu Mặc không vui sướng như trong tưởng tượng của mình, y khẽ cau mày.


“Không. . . . . Tôi dĩ nhiên là vui rồi. Chỉ là tôi nghĩ mãi cũng không ra tại sao mẹ lại có người đàn ông khác…Hơn nữa người kia thật trẻ tuổi, mẹ so với hắn lớn tuổi hơn rất nhiều. Tại sao hắn lại thích mẹ? Tôi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ!” Điền Vũ Mặc nói ra sầu lo trong lòng mình.

Ánh mắt y lóe lên, không nghĩ tới Tiểu Mặc lại thông minh đến thế. Nhanh như vậy đã nhận thấy chuyện này có điều kì quặc rồi. So với người mẹ ngu ngốc của hắn, quả thật là khác biệt một trời một vực!

“Tiểu Mặc, em yên tâm! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên tôi đã phái người điều tra rồi. Người đàn ông kia là thật tâm yêu thương mẹ em. Hắn có khuynh hướng luyến mẫu tình kết, thích phụ nữ lớn tuổi! Mẹ em ôn nhu, lại xinh đẹp thiện lương động lòng người như vậy, hắn thích mẹ em cũng là chuyện bình thường. Hắn còn yêu mẹ em đến đòi chết đòi sống…” Y sớm đã nghĩ kĩ lời giải thích nói cho Tiểu Mặc.

“Hắn yêu mẹ tôi như vậy sao!” Tiểu Mặc có chút giật mình, nhưng những lời cha kế nói cũng không phải là không có khả năng. Quả thật có rất nhiều người có khuynh hướng luyến mẫu tình kết, thích phụ nữ lớn tuổi. Hơn nữa mẹ lại tốt như vậy, sao lại không có người thích mẹ được cơ chứ. Dĩ nhiên y là ngoại lệ! Hắn rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn yên tâm…

“Đứa ngốc, em cũng đừng lo lắng chuyện của mẹ em nữa! Mẹ em nhất định sẽ rất hạnh phúc…” Y cười, nhéo mũi con riêng. Y đưa cho tên ngưu lang kia nhiều tiền như vậy, hắn đương nhiên là phải làm cho Điền Nhược Vân hạnh phúc!

“Ừ!” Vùi mặt vào ngực cha kế, Tiểu Mặc nhắm hai mắt lại. Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết thuận lợi, hắn rốt cuộc cũng có thể an tâm sống cùng một chỗ với y. Rốt cuộc cũng không còn cảm thấy tội lỗi với mẹ, tất cả mọi người đã được hạnh phúc…

“Tiểu Mặc, tôi yêu em!” Nghiêm Ký Hạo khẽ hôn lên mái tóc đen mượt của Tiểu Mặc. Y vĩnh viễn cũng sẽ không để cho Tiểu Mặc biết sự thật. Có lẽ y rất vô sỉ, nhưng y thật sự rất yêu Tiểu Mặc. Y làm như vậy tất cả đều vì tương lai của bọn họ. Y tin tưởng ông trời cũng sẽ hiểu cho mình, tuyệt đối sẽ không trách tội y….

~~~~~~~~~~~~

Hai tháng sau, tại Anh quốc, Luân Đôn…

“Tiểu Mặc, hôm nay tôi có làm thịt kho tàu mà em thích ăn nhất nè. Em ăn nhiều một chút!”

Phòng ăn trang nhã theo phong cách Châu Âu, một người đàn ông anh tuấn bất phàm, vẻ mặt dịu dàng, nhu tình gắp thức ăn cho thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Nét mặt vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp trung tính mê người làm cho người ta nhìn không ra giới tính. Chỉ có thể từ kiểu tóc và quần áo của hắn mà phán đoán. Hắn là con trai nhưng trên người lại toát lên cảm giác kì quái không giống các bé trai bình thường khác, nhìn kĩ thì ra là do cái bụng tròn tròn bên dưới của hắn, giống như một phụ nữ mang thai!

Thật kì quái! Hắn là con trai sao có thể mang thai. Hơn nữa nhìn mặt thì có vẻ tuổi còn rất nhỏ, tuổi này sao có thể mang thai! Nhưng nhìn bụng hắn, xác thật là mang thai!

“Cảm ơn! Ông cũng ăn nhiều một chút…” Tiểu Mặc thẹn thùng nói cám ơn y, nhìn một núi đồ ăn trong chén mà lòng ngọt ngào.

Hiện tại y là một người đàn ông siêu cấp tốt, người chồng tuyệt vời. Tất cả việc nhà đều do một tay y sắp xếp, mỗi ngày đều mua một đống đồ ăn cho hắn ăn, nuôi hắn giống như nuôi heo. Bởi vì y mà hắn mập lên không ít, cộng thêm tiểu bảo bảo trong bụng, hiện tại chắc cũng đã hơn một trăm pound* rồi! (khoảng hơn 45kg chứ nhiêu)


“Ừ!” Y vui vẻ mỉm cười gật đầu. Ánh mắt nhìn Tiểu Mặc tất cả đều là nùng tình mật ý. Mang Tiểu Mặc đến Luân Đôn đã hơn nửa tháng, một tháng trước y rốt cuộc đã li hôn với Điền Nhược Vân.

Điền Nhược Vân bị ngưu lang đầu độc dụ dỗ nên cuối cùng cũng có dũng khí nói li hôn với y. Y tất nhiên cầu còn không được, liền lập tức đáp ứng. Nhưng y yêu cầu, phải để Tiểu Mặc ở chung với y thì y mới li hôn. Y nói với Điền Nhược Vân, mặc dù y chẳng qua là cha kế của Tiểu Mặc nhưng sau mấy tháng ngắn ngủi sống chung đã khiến y hoàn toàn xem Tiểu Mặc như con ruột. Cho dù li hôn với nàng nhưng y cũng không hi vọng sống xa Tiểu Mặc. Tiểu Mặc cũng tỏ vẻ hắn không muốn có một cha kế mới, hắn cũng muốn sống chung với Nghiêm Ký Hạo. Hắn nói với mẹ hắn sẽ hảo hảo chăm sóc Nghiêm Ký Hạo, coi như giúp Điền Nhược Vân chuộc tội! Bởi vì Điền Nhược Vân hồng hạnh xuất tường phản bội y nên cảm thấy vô cùng có lỗi với y. Mặc dù không nỡ xa Tiểu Mặc nhưng cuối cùng cũng đồng ý, hoàn toàn không phát hiện giữa bọn họ đã phát sinh quan hệ đặc biệt gì….

Sau khi chính thức li hôn với Điền Nhược Vân. Y lập tức mang Tiểu Mặc tới Anh quốc, bụng Tiểu Mặc càng ngày càng lớn nếu tiếp tục ở trong nước thì sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện. Đến lúc đó hạnh phúc vất vả lắm mới có được sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Y tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này phát sinh. Y sẽ dùng hết sức bảo vệ hạnh phúc vô cùng quý giá này!

Trước khi ra khỏi nước y đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, y đã xuất ra một chi phiếu lớn có n dãy số 0 để cho ngưu lang mang Điền Nhược Vân đi Úc. Ngưu lang đồng ý sẽ cùng Điền Nhược Vân mãi mãi ở lại Úc, quyết không gây phiền phức gì cho bọn họ!

Nghĩ lại mà thấy buồn cưới, y sợ là trên đời này chỉ mỗi mình mình đưa tiền cho ngưu lang câu dẫn lão bà của mình thôi. Nếu chuyện này được truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành chuyện lạ thế giới, bị mọi người cười cho rụng răng….

Nhưng hiện tại y và Tiểu Mặc rất hạnh phúc. Hai người bọn họ ở trong một tòa biệt thự, ngoại ô Luân Đôn. Nơi này không khí trong lành, xung quanh yên tĩnh, vô cùng thích hợp để cho Tiểu Mặc dưỡng thai. Quan trọng nhất là ở ngoại quốc sẽ không ai biết quan hệ của bọn họ, bọn họ có thể an tâm, vui vẻ sống bên nhau, không cần để ý người khác lời ra tiếng vào. . . . .

“Nôn…” Điền Vũ Mặc đột nhiên buông bát đũa xuống, che miệng nôn một trậ. Hiện tại hắn đã mang thai hơn bốn tháng, chính là thời điểm nôn nghén.

“Tiểu Mặc, lại muốn ói sao? Em không sao chứ?” Nghiêm Ký Hạo lập tức lo lắng hỏi, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Mặc. Từ hơn một tháng trước, ngày nào Tiểu Mặc cũng nôn ọe, thường xuyên nôn mửa, thèm chua! May là tình trạng nghén của Tiểu Mặc không nghiêm trọng lắm, không giống vài người bởi vì bị nghén nghiêm trọng mà không muốn ăn, ăn gì cũng bị ói ra. Tiểu Mặc mặc dù ói nhưng sức ăn lại tốt vô cùng!

“Tôi không sao, ông không cần lo lắng! Tôi muốn ăn ô mai…” Điền Vũ Mặc lắc đầu mỉm cười, xấu hổ nói. Hắn bây giờ lúc nào cũng thèm chua, muốn ăn ô mai!

Nghiêm Ký Hạo sớm đã chuẩn bị ô mai cao cấp đưa cho Tiểu Mặc. Kể từ sau khi Tiểu Mặc thai nghén, y lúc nào cũng chuẩn bị một lọ ô mai bên người.

“Cảm ơn!” Tiểu Mặc ngượng ngùng cười với cha kế, lập tức lấy mấy viên bỏ vào miệng. Mùi chua quen thuộc lập tức khiến cho cảm giác nôn nao, khó chịu biến mất.

“Khá hơn chút nào không?” Y dịu dàng hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi!”

“Tiểu Mặc, khổ thân em! Vì tiểu bảo bảo của chúng ta mà em phải chịu khổ…” Y thương yêu nói. Thấy Tiểu Mặc còn nhỏ mà đã phải chịu đựng nỗi khổ thai nghén, làm y thật đau lòng!

“Tôi không sao!” Tiểu Mặc xấu hổ khẽ cười. Chút khổ sở này hắn còn có thể chịu được, bất quá không biết phải nôn oẹ tới khi nào mới có thể dừng lại, ngày nào cũng bị nôn thật khó chịu!

“Tiểu Mặc… .” Y cảm động ôm chặt lấy con riêng. “Ủy khuất cho em, ba ba lập tức đi nấu canh gà ô mai cho em uống. Món canh gà ô mai này là ba ba mới học nga! Ăn ngon vô cùng, thích hợp nhất cho người mang thai!” Y buông con riêng ra, nhoẻn miệng cười nói. Canh gà ô mai là do y đặc biệt học vì Tiểu Mặc. Y tin là Tiểu Mặc nhất định sẽ thích!


“Đừng! Mai nấu đi, tôi muốn ngủ!” Tiểu Mặc lắc đầu, lười biếng ngáp một cái. Từ khi mang thai trừ thèm chua ra thì hắn còn đặc biệt thích ngủ! Lúc đầu cha kế thấy vậy rất sợ hãi, không biết tại sao con yêu bỗng nhiên lại thích ngủ như vậy, không biết có mắc phải quái bệnh gì không? Sau đó y gọi điện thoại hỏi Tiểu Đường mới biết thì ra đây là hiện tượng bình thường của người đang mang thai. Nghe xong hai bọn họ mới yên lòng!

“Biết rồi! Chờ em tỉnh lại, tôi sẽ nấu cho em uống!” Y lập tức gật đầu, đứng dậy bế hắn lên lầu hai. Mặc dù hiện tại mới có bảy giờ tối, đi ngủ thì có chút sớm nhưng ngày nào giờ này Tiểu Mặc cũng muốn lên giường ngủ!

“Thả tôi xuống đi, tôi tự mình đi được!” Tiểu Mặc ngượng ngùng kêu lên. Mặc dù hiện tại hắn hoàn toàn không ghét y đụng vào mình nhưng thân mật như vậy làm hắn cảm thấy rất xấu hổ!

“Em đừng để ý, để cho ba ba bế đi! Em biết không, ba ba thích nhất là bế em!” Y cự tuyệt yêu cầu của hắn, cười hì hì nói. Có cơ hội ăn đậu hủ tiểu khả ái, y sao có thể bỏ qua!

“Ba ba thật hư!” Tiểu Mặc hờn dỗi mắng, càng thêm thẹn thùng.

“Tiểu Mặc, ba ba hư chỗ nào? Sao ba ba lại không biết. Ba ba đâu có làm chuyện ‘tà ác’ gì với em đâu, ba ba chỉ đơn thuần ôm em một cái. Điều này sao có thể gọi là hư cho được?” Y liên tục kêu oan, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘tà ác’, làm người đần cũng biết y nói đến chuyện ‘tà ác’ đây là ý gì!

“Ba ba…..khi dễ tôi! Tôi không để ý tới ba nữa!” Tiểu Mặc mắc cỡ tới bốc khói, thẹn quá hóa giận kêu lên. Tình cảm hai người càng ngày càng tốt, y cũng từ từ lộ ra bộ mặt thật, bắt đầu lộ ra tà khí xấu xa!

“Tiểu bảo bối, em như vậy thật khả ái chết đi được. Mê chết tôi!” Y mê luyến kêu lên, thật muốn một ngụm ăn sạch sẽ Tiểu Mặc….

Đi vào phòng ngủ, y dịu dàng đặt con riêng lên giường. Ánh mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Mặc, khóe miệng cười càng sâu hơn. Muốn chọc hắn thêm mấy câu lại sợ hắn giận thật, đến lúc đó muốn dỗ cũng khó.

“Tiểu Mặc, em chờ một chút, để ba ba chuẩn bị nước tắm.” Y hôn trộm lên má con riêng, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm.

Tiểu Mặc xấu hổ đỏ mặt. Ba ba xấu xa lúc nào cũng thích ăn trộm đậu hủ của hắn, chiếm tiện nghi của hắn, y xấu lắm…

“Tiểu Mặc, nước được rồi! Để tôi ôm em đi vào…” Y rất nhanh bước ra khỏi nhà tắm, muốn bế con riêng vào phòng tắm nhưng bị cự tuyệt.

“Không cần, tôi tự mình đi!” Tiểu Mặc lắc đầu xuống giường, đỏ mặt, vội vàng chạy vào nhà tắm. Hắn sao có thể không biết xấu hổ để cha kế bế vào phòng tắm. Hắn mới không cần tắm chung với y!

Nhìn Tiểu Mặc đóng cửa phòng tắm lại, khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ ra vẻ thất vọng. Lại bị cự tuyệt, đây đã là lần thứ mười chín trong tháng này rồi! Kể từ sau khi Tiểu Mặc mang thai, y còn chưa chạm qua hắn. Ba tháng trước sợ làm bị thương tới cục cưng trong bụng Tiểu Mặc, nên cố gắng chờ tới tháng thứ tư để tiểu bảo bảo trong bụng hắn được ổn định. Y muốn ân ái với Tiểu Mặc nhưng không biết phải mở miệng như thế nào…

Trước kia y làm tổn thương Tiểu Mặc sâu như thế, khiến hắn nằm cả tháng trong bệnh viện. Y rất sợ những chuyện cũ lưu lại bóng ma trong lòng Tiểu Mặc, khiến cho Tiểu Mặc có chứng sợ hãi ân ái! Cho nên y mới không dám mạo muội hướng Tiểu Mặc cầu hoan, chỉ dám len lén ra ám hiệu nhưng đối với chuyện này, Tiểu Mặc là đứa nhỏ ngốc hoàn toàn không hiểu. Ai….

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong đầu y không khỏi xuất hiện hình ảnh trần truồng động lòng người của con riêng. Nhớ tới làn da tuyết trắng, bóng loáng như ngọc và nơi thần bí kia thì hạ thể bị cấm dục lâu ngày liền có phản ứng. Thật muốn tắm uyên ương với Tiểu Mặc a….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.