Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 23
15
Beth
Chủ nhật hôm đó là ngày nóng nhất của mùa hè, độ ẩm cao và nhiệt độ lên đến gần bốn mươi độ. Các hồ nước ở Piedmont đã bắt đầu khô cạn, dân cư ở Raleigh phải hạn chế sử dụng nước, và ở phía đông của bang, đồng ruộng bắt đầu héo dần do tình trạng nắng nóng kéo dài. Trong ba tuần qua, các cánh rừng đã trở thành mồi lửa, chỉ cần một điếu thuốc vô ý hay một tia chớp thôi là bùng cháy, mà cả hai tình huống này thì dường như đều không thể tránh khỏi. Vấn đề giờ chỉ là lửa sẽ bắt đầu cháy khi nào và ở đâu.
Cứ ra khỏi chuồng là nom những con chó lại khổ sở thấy tội, và ngay cả Logan cũng cảm thấy những ảnh hưởng của cái nóng. Mỗi buổi huấn luyện anh rút ngắn đi năm phút, và khi dắt chó đi dạo, điểm đến luôn là con suối, nơi tất cả có thể đằm mình xuống nước nhằm giảm thân nhiệt. Zeus chạy lên chạy xuống nước ít nhất hàng chục lần, và dù khi đi lễ về, Ben rất cố gắng lôi kéo con chó chơi trò ném đồ nhưng Zeus cũng chỉ thể hiện sự quan tâm miễn cưỡng thôi. Bỏ cuộc, Ben lôi chiếc quạt đứng ra sân trước, xoay về phía Zeus, rồi ngồi cạnh con chó đọc Vụ ám sát Roger Ackroyd, một trong số ít ỏi những tác phẩm của Agatha Christie mà nó còn chưa đọc hết. Thằng bé chỉ dừng lại một chút để trao đổi với Logan vài câu rời rạc rồi lại quay về với cuốn sách của mình.
Đó đúng là kiểu buổi chiều Chủ nhật lười biếng mà Beth thích; nếu không nói đến cái cảm giác giận dữ trước những gì Keith đã làm cứ dâng lên mỗi khi cô phải nhìn thấy vết thâm tím trên mặt Ben và cái kính được sửa qua loa của nó. Cô sẽ phải đưa Ben đến chỗ thợ sửa kính vào thứ Hai. Mặc kệ những gì Keith nói, cô vẫn cho rằng anh ta đã ném quả bóng quá mạnh, và cô tự hỏi bố cái kiểu gì mà lại làm vậy với một đứa trẻ mười tuổi đầu.
Cái kiểu của Keith Clayton chứ còn kiểu gì nữa.
Sai lầm khi lấy anh ta là một chuyện, để cho sai lầm đó đeo đẳng suốt cuộc đời lại là chuyện khác. Quan hệ của Ben với bố mình có vẻ ngày một tồi tệ hơn chứ không thể khá hơn nổi. Thì lẽ dĩ nhiên trong cuộc sống, Ben cần một người đàn ông, và Keith là bố thằng bé, nhưng…
Cô lắc đầu. Một phần trong cô muốn đưa Ben đi thật xa nơi này. Chuyển tới một vùng khác trên đất nước này và làm lại từ đầu. Chẳng khó gì để hình dung ra cảnh những rắc rối của cô sẽ kết thúc nếu cô có gan làm việc đó. Nhưng kế hoạch này không thực tế. Cô có gan; nhưng ngoài thứ đó ra thì tất cả những thứ khác đều góp phần làm cho kế hoạch này bất khả thi. Kể cả nếu bà cô đủ sức khỏe để tự làm mọi việc – mà thực tế là bà không thể – thì Keith vấn sẽ tìm ra cô dù cô có ở xó xĩnh nào đi nữa. Ông nội anh ta sẽ làm cho ra nhẽ, và tòa án, bao gồm cả vị thẩm phán Clayton, sẽ can thiệp vào. Rất có thể là, trong lúc cô vắng mặt, Keith sẽ toàn quyền nuôi con. Chú của Keith sẽ đảm bảo chuyện ấy; đó là một lời đe dọa ngầm từ ngày hai người ly d, một lời đe dọa mà cô phải hiểu một cách nghiêm túc. Có thể cô sẽ được kháng án, nhưng cần mất bao lâu? Mười hai tháng? Mười tám tháng? Cô sẽ không mạo hiểm việc đánh mất Ben trong thời gian quá dài như thế. Và điều cô không mong muốn nhất là Ben có thêm nhiều thời gian hơn với Keith.
Sự thật là, Keith không hề muốn toàn quyền nuôi con hơn mức cô mong anh ta sẽ có, và qua nhiều năm, hai người đi tới một thỏa thuận ngầm: Keith sẽ hạn chế gặp Ben hết sức có thể, chỉ cần đủ để khiến ông nội anh ta vui là được rồi. Cả hai đều thật không công bằng khi sử dụng Ben như một con tốt, nhưng cô có thể làm gì khác? Cô không muốn mạo hiểm để mất thằng bé, Keith sẽ làm bất cứ điều gì phải làm để duy trì nguồn chu cấp từ ông nội, còn ông thì muốn có Ben ở bên.
Người ta ai chẳng thích tưởng tượng rằng mình được tự do sống theo cách họ muốn, nhưng Beth học được rằng quyền tự do lựa chọn đó đôi khi lại là thứ gì đó thật viển vông. Ít ra thì điều này cũng đúng ở Hampton, nơi gia đình Clayton điều khiển hầu như mọi thứ. Ông nội luôn lịch thiệp khi bà cháu cô gặp ông ở nhà thờ, và dù rất muốn mua lại đất của bà nhưng ông cũng không hề làm khó nhà cô. Cho tới lúc này thì chưa. Nhưng trong thế giới của hai màu đen và trắng thì không nghi ngờ gì việc gia đình Clayton, bao gồm cả ông nội anh ta, chính là bậc thầy sử dụng màu xám, và họ dùng quyền lực của mình khi nó tốt cho họ. Cả gia đình đó không trừ một ai, đều đã lớn lên với cái ý niệm mình đặc biệt – cốt cách cao sang, phong thái hơn người – chính vì vậy, cô hết sức ngạc nhiên khi thấy tối hôm qua Keith chịu bỏ đi dễ dàng như vậy.
Cô rất vui vì tối qua có Logan và Zeus ở đây. Logan đã xử lý tình huống một cách hoàn hảo và cô trân trọng việc sau đó anh không nấn ná ở lại. Anh biết cô muốn ở một mình với Ben và chấp nhận chuyện đó cũng dễ dàng như khi anh làm Keith phải biến đi.
Trong tất cả mọi chuyện, Logan đều điềm đạm và kiên định, cô thấy vậy. Khi cô nói về Drake, anh không bao giờ lái câu chuyện sang bản thân mình, không nói rằng anh cảm thấy thế nào về điều đó, cũng không đưa ra lời khuyên. Đó là một trong những lý do khiến cô tin tưởng anh và sau đó kể cho anh nghe rất nhiều về mình. Đúng là cô hơi buồn vì sinh nhật của Drake, nhưng thật ra cô ý thức rất rõ việc mình đang làm. Cô là người đã đề nghị anh ở lại trước, và cô tin rằng trong thâm tâm, cô muốn chia sẻ với anh những phần khác của con người mình.
“Mẹ ơi?”
Beth quay lại phía Ben. Đôi mắt thằng bé nom vẫn rất kinh khủng, nhưng cô vờ như không thấy. “Chuyện gì vậy con yêu?”
“Chúng ta có cái túi đựng rác nào không? Cả ống hút nữa?”
“Dĩ nhiên là có. Để làm gì vậy?”
“Chú Thibault nói sẽ chỉ cho con cách làm diều và ta có thể thả diều sau khi làm xong.”
“Nghe vui nhỉ.”
“Chú ấy nói hồi bé chú ấy làm rồi và chúng bay ngon lành.”
Cô mỉm cười. “Chỉ cần thế thôi sao? Túi đựng rác và ống hút?”
“Con đã tìm thấy cước câu cá rồi. Và cả băng dính nữa. Trong gara của ông.”
Từ bên kia sân, cô nhìn thấy Logan đang đi về phía họ. Ben cũng thấy.
“Chú Thibault!” nó hét to. “Chú đã sẵn sàng làm diều chưa?”
“Chú đang định hỏi cháu đã sẵn sàng chưa,” Logan đáp lại.
“Cháu chuẩn bị gần xong rồi ạ. Chỉ còn ống hút và túi đựng rác nữa thôi.”
Logan vẫy tay ý nói đã nghe rõ. Khi anh đến gần, Beth để ý thấy đôi vai rắn rỏi và cơ bụng chắc nịch của anh. Đây không phải lần đầu tiên cô để ý cơ thể anh, nhưng hôm nay thì có vẻ như cô đang… nhìn chằm chằm vào nó. Cô quay đi, đặt một tay lên vai Ben, tự dưng cảm thấy mình thật lố bịch. “Túi đựng rác ở dưới chậu rửa bát, còn ống hút ở trong tủ bếp, cạnh chỗ bánh quy. Con muốn tự lấy hay để mẹ giúp?”
“Con sẽ đi lấy,” nó nói rồi quay sang Logan, “cháu sẽ quay lại ngay.”
Logan bước tới bậc tam cấp khi Ben vừa mất hút vào trong nhà.
“Làm diều sao?” cô hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn ấn tượng.
“Ben nói nó buồn chán.”
“Anh biết làm thật không đấy?”
“Không khó như cô tưởng đâu. Cô muốn giúp chúng tôi không?”
“Không,” cô nói. Lại gần hơn, cô nhận thấy mồ hôi khiến chiếc áo phông dính sát vào ngực anh, và cô phải ngoảnh nhìn đi chỗ khác ngay tức khắc. “Tôi sẽ để hai người làm. Đó là việc của đàn ông con trai. Nhưng tôi sẽ pha nước chanh. Và sau đó, nếu anh đói, chúng tôi rất vui nếu anh ở lại ăn tối. Không có gì thịnh soạn đâu, Ben đang muốn ăn bánh mì kẹp xúc xích, mì ống và pho mát.”
Logan gật đầu. “Tôi rất thích.”
Ben trở lại, một tay cầm túi tay kia cầm ống hút. Gương mặt nó rạng rỡ tươi tỉnh, bất chấp những vết thâm và cặp kính xiên xẹo vẹo vọ.
“Có đủ rồi!” nó nói. “Chú đã sẵn sàng chưa?”
Logan vẫn không rời mắt khỏi ánh mắt của Beth, lâu hơn mức cần thiết, và cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước khi quay đi. Logan mỉm cười với Ben.
“Bất cứ khi nào cháu sẵn sàng.”
Nhận ra mình đang chăm chú nhìn Logan khi anh làm diều cùng Ben. Hai người đang ngồi bên chiếc bàn gỗ gần cây sồi to ngoài vườn, Zeus nằm dưới chân, và thi thoảng gió theo tiếng họ vọng lại chỗ cô – Logan chỉ cho Ben phải làm gì tiếp theo, hoặc Ben hỏi xem nó đã làm đúng chưa. Rõ ràng hai chú cháu rất thích thú với dự án nho nhỏ của mình; Ben thì nói liên hồi, thỉnh thoảng lại làm sai để rồi Logan sẽ kiên nhẫn sửa lại bằng băng dính.
Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô đỏ mặt khi một người đàn ông nhìn mình chăm chú? Cô tự hỏi sự xuất hiện trở lại của cái cảm giác bối rối này có liên quan thế nào đến việc bà cô không có ở nhà. Mấy đêm gần đây, cô có cảm giác như thể lần đầu tiên trong cuộc đời cô được sống như bản thân mình muốn. Nói cho cùng, cô đã chuyển từ nhà bà tới nhà Keith, rồi lại từ nhà Keith quay về nhà bà và ở đây đến tận bây giờ. Và mặc dù rất thích ở cùng bà, cũng như thích sự ổn định, nhưng ngày xưa cô vẫn tưởng tượng cuộc sống của mình khi lớn lên sẽ phải khác thế này. Cô đã từng mơ ước có nhà riêng, nhưng người tính không bằng trời tính. Sau khi ly dị Keith, cô cần bà giúp mình trông Ben; khi thằng bé đủ lớn, cả ông ngoại và em trai cô đều mất, vậy là Beth cần nương tựa vào bà cũng như bà cần Beth ở bên. Và sau đó thì sao? Đúng lúc cô cho là đã sẵn sàng ra ở riêng thì bà bị đột quỵ, và cô không thể nào bỏ mặc người đã nuôi dạy mình khôn lớn mà đi được.
Nhưng bây giờ, ngay trước mắt cô bỗng hiện ra bức tranh cuộc đời mà cô hằng tưởng tượng nếu mọi chuyện khác đi. Lúc này, khi bầy sáo trên cao đang chuyền từ cây này sang cây khác, cô ngồi ngoài hiên một ngôi nhà trống vắng, chứng kiến cái cảnh tượng khiến cô tin rằng thế giới này rất tốt đẹp. Dù cách khá xa nhưng cô vẫn thấy Ben rất tập trung nghe Logan chỉ cách lắp những chi tiết cuối cùng lên cánh diều. Thỉnh thoảng, Logan nhổm người về phía trước để hướng dẫn, thái độ kiên nhẫn và bình tĩnh, nhưng anh để Ben tận hưởng hầu hết niềm vui. Dường như anh chỉ đang làm dự án, sửa lại lỗi của Ben mà không hề nản lòng hay tức giận, điều đó khiến lòng cô rộn lên tình cảm biết ơn và quý mến đối với anh. Cô bồi hồi mãi với cảm giác mới lạ này khi quan sát hai người đi ra giữa sân. Logan giữ cánh diều cao hơn đầu anh, còn Ben nhả dây cước ra. Khi Ben chạy, Logan theo sau, để cho diều hứng no gió rồi mới thả. Logan dừng lại chăm chú nhìn lên trời khi cánh diều bay vút lên trên, và khi anh vỗ tay hưỏng ứng niềm vui của Ben, cô bất chợt nhận ra rằng đôi khi những chuyện giản đơn nhỏ nhặt nhất cũng có thể thành ra phi thường, nếu ta thực hiện chúng với đúng người.
Tối hôm nọ bà Nana gọi điện báo bà cần người đến đón vào thứ Sáu tới, và trong khi bà vắng nhà, tối nào Logan cũng ở lại ăn cùng Beth và Ben. Chủ yếu là Ben nài nỉ Logan ở lại, nhưng đến thứ Tư, Beth đã hiểu ra rằng Logan không chỉ hài lòng khi được ở lại cùng họ mà còn vô cùng hạnh phúc khi để Ben tiếp tục sắp xếp mọi chuyện. Có lẽ, đôi khi cô hay tự hỏi hay là trong chuyện tình cảm riêng tư, Logan cũng thiếu kinh nghiệm y như cô vậy thôi.
Sau bữa tối, họ thường đi dạo. Ben và Zeus hay chạy lên phía trước, hướng thẳng ra con suối, còn cô và Logan bước theo sau; một lần, họ đi về phía thị trấn để tới bờ sông South, ở đó, họ ngồi dưới chân chiếc cầu bắc qua sông. Đôi khi chỉ là những chuyện phiếm không đầu không cuối – hoặc là chuyện gì đó thú vị xảy ra ở trường Beth, hoặc là tình hình sắp xếp lại tài liệu của Logan; những lúc khác, anh lại hài lòng với việc được đi bên cạnh cô mà không phải nói gì nhiều. Có lẽ do Logan thấy thoải mái với sự yên lặng nên cô ngạc nhiên khi thấy mình cũng thoải mái theo.
Nhưng có điều gì đó sắp xảy ra giữa họ, và cô biết điều đó. Cô bị thu hút bởi anh. Ở trường, giữa đám học sinh lớp Hai xúm quanh, đôi khi cô nhận ra mình đang tự hỏi lúc này anh đang làm gì. Dần dần, cô thấy mình mong sớm được về nhà, vì điều đó có nghĩa là cô sẽ được gặp anh.
Tối thứ Năm, tất cả lên chiếc xe tải nhỏ của bà Nana để vào thị trấn ăn pizza. Zeus nằm ở thùng sau, ghếch đầu lên thành xe khiến hai tai bị gió thôi bạt đi, dính chặt vào phía sau đầu. Mọi chuyện có vẻ kỳ cục, Beth có một cảm giác lạ lùng rằng đây là một buổi hẹn hò, cho dù có một đứa bé mười tuổi đi kèm.
Nhà hàng pizza Luigi nằm ở một trong những ngã tư yên tĩnh của thị trấn, xen vào giữa một cửa hàng đồ cổ và một công ty luật. Với sàn gạch trầy xước, bàn ăn loại picnic và tường ốp gỗ ván, nhà hàng đem lại một cảm giác thân thiện ấm cúng, một phần là bởi Luigi đã không cập nhật các xu hướng trang trí mới kể từ khi Beth còn bé. Ở phía sau nhà hàng Luigi bố trí các trò chơi video có từ những năm đầu của thập niên 80: Ms. Pac-Man, Millipede và Asteroids. Những trò này vẫn rất được ưa chuộng hệt như trước kia, có thể là do thị trấn này chẳng có lấy một quán điện tử nào.
Beth yêu nơi này. Luigi và vợ ông, bà Maria đều khoảng sáu mươi, không chỉ làm việc bảy ngày trong tuần mà họ còn sống trong một căn hộ ngay tầng trên nhà hàng.
Không sinh được người con nào, hai ông bà trở thành người giám hộ cho khá nhiều thanh thiếu niên trong thị trấn, và lòng mến khách vô điều kiện của họ khiến nơi này lúc nào cũng đông người đến ăn.
Tối nay, nhà hàng chật ních toàn khách quen: các gia đình đưa con nhỏ đi ăn, hai người đàn ông ăn vận như thể vừa xong việc ở văn phòng luật kề bên, vài đôi lớn tuổi, và từng nhóm thanh thiếu niên ngồi rải rác. Maria cười thật tươi khi thấy Beth và Ben bước vào. Bà hơi thấp và tròn trịa, mái tóc đen và nụ cười ấm áp chân thành. Bà đi về phía họ, trên tay cầm một cuốn thực đơn.
“Chào Beth. Chào Ben.” Khi đi ngang qua nhà bếp, bà ghé đầu vào trong. “Anh Luigi! Ra đây nào. Beth và Ben đến này!”
Bà luôn làm vậy mỗi khi Beth đến nhà hàng, và dù biết chắc là bất kì ai cũng được bà đón tiếp nồng hậu như vậy nhưng điều đó vẫn khiến cô thấy mình đặc biệt.
Ông Luigi tất tả bước ra từ bếp. Như mọi khi, chiếc tạp dề của ông dính đầy bột mì và được thắt đai chặt quanh bụng. Do phải làm bánh pizza và nhà hàng luôn bận bịu nên ông chẳng có thời gian làm thêm gì khác ngoài việc vẫy tay. “Rất vui được gặp mọi người!” ông kêu to. “Cảm ơn vì đã tới!”
Maria trìu mến đặt tay lên vai Ben. “Cháu cao lên nhiều đấy Ben ạ! Là một chàng trai trẻ rồi còn gì. Còn cháu nom đẹp như mùa xuân vậy, Beth.”
“Cảm ơn bác, bác Maria,” Beth nói. “Tình hình hai bác thế nào ạ?”
“Vẫn vậy thôi. Luôn bận rộn. Còn cháu? Cháu vẫn dạy học phải không?”
“Vâng,” cô xác nhận. Ngay sau đó, nét mặt của Maria trở nên nghiêm trọng, và Beth có thể đoán được câu hỏi tiếp theo của bà là gì. Ở những thị trấn nhỏ thì chẳng có gì là bí mật hết.
“Bà Nana thế nào rồi?”
“Đã khá hơn. Bà đã có thể đứng dậy đi lại loanh quanh rồi.”
“Ừ, bác có nghe nói bà đang đi thăm chị gái hả.”
“Sao bác biết?” Beth không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Ai mà chả biết.” Bà nhún vai. “Mọi người nói và bác nghe được.” Rồi bà để ý Logan. “Thế còn ai đây?”
“Đây là bạn cháu, Logan Thibault,” Beth nói, cố gắng không đỏ mặt.
“Anh mới tới đây à? Tôi chưa từng thấy anh trước đây.” Bà Maria nhìn anh từ đầu đến chân với một vẻ tò mò không che giấu.
“Cháu vừa chuyển tới thị trấn.”
“Ồ, anh đang đi cùng hai trong số các vị khách yêu thích của tôi đấy.” Bà vẫy họ đi theo. “Đi nào. Tôi sẽ thu xếp cho mọi ngưòi một bàn.”
Bà Maria dẫn đường và để thực đơn lên bàn khi mọi người đã ngồi xuống. “Trà chanh cho cả ba nhé?”
“Tuyệt vời, bác Maria ạ,” Beth đồng ý. Khi bà Maria vừa vội vã đi về phía bếp, cô nhìn Logan. “Bác ấy là người pha trà chanh ngon nhất thị trấn đấy. Tôi hi vọng anh không phản đối.”
“Không sao, tôi rất thích.”
“Mẹ mấy đồng hai lăm xu được không ạ?” Ben hỏi. “Con muốn chơi điện tử.”
“Mẹ nghĩ là được,” Beth nói, thò tay vào túi xách. “Mẹ đã lấy một ít từ hộp đựng tiền xu trước khi chúng ta đi. Chơi vui nhé,” cô nói. “Và đừng đi đâu với người lạ đấy.”
“Con mười tuổi rồi mà,” nó nói, nghe có vẻ rất to tát. “Có phải năm tuổi đâu.”
Cô nhìn Ben đi về khu trò chơi điện tử, bật cười vì câu lời của nó. Đôi khi thằng bé nói năng như thể nó đang cấp ba không bằng.
“Chỗ này khá là đặc trưng,” Logan nhận xét.
“Đồ ăn cũng tuyệt vời. Họ làm pizza đế dày kiểu Chicago không ở đâu có. Anh muốn ăn pizza loại gì?”
Anh gãi cằm. “Ừm… nhiều tỏi, thêm cá cơm.”
Cô nhăn mũi. “Thật sao?”
“Đùa thôi. Bất cứ loại gì cô thường chọn. Tôi không đặc biệt thích thứ gì.”
“Ben thích pepperoni.”
“Vậy thì gọi pepperoni.”
Cô nhìn anh nửa đùa nửa thật. “Đã ai nói với anh rằng anh là người dễ tính chưa?”
“Gần đây thì không,” anh nói. “Nhưng nghĩ lại thì, trên đường tới đây tôi không có nhiều người để chuyện trò.”
“Anh có thấy cô đơn không?”
“Không, tôi có Zeus. Nó rất biết lắng nghe.”
“Nhưng nó không thể tham gia câu chuyện.”
“Đúng. Nhưng nó cũng không ca cẩm khi đi bộ, điều mà hầu hết mọi người đều mắc phải.”
“Tôi cũng không ca cẩm.” Beth hất tóc qua vai.
Logan không nói gì.
“Thật đấy,” cô quả quyết. “Tôi có thể dễ dàng đi bộ xuyên đất nước.”
Logan vẫn không nói gì.
“Được rồi, anh đúng. Có thể tôi sẽ kêu ca một hoặc hai lần gì đó.”
Anh bật cười rồi nhìn quanh nhà hàng. “Cô quen biết bao nhiêu người ở đây?”
Nhìn nhanh một lượt, cô tính toán. “Suốt bao nhiêu năm ở đây, tôi đã gặp hầu hết bọn họ, nhưng những người tôi thật sự quen biết ấy à? Chắc là ba mươi người.”
Anh ước lượng con số đó tương đương với khoảng hơn nửa số khách hàng. “Việc đó diễn ra như thế nào?”
“Ý anh là từ đâu mà ai cũng biết hết mọi chuyện phải không? Theo tôi cái đó còn tùy thuộc vào chuyện anh đã làm bao nhiêu việc sai trái trầm trọng, vì đó là chuyện mọi người thế nào cũng sẽ nói đến. Ngoại tình, mất việc, nghiện ma túy hay rượu chè, tai nạn ô tô. Nhưng tình hình sẽ khác, nếu anh cũng giống tôi, thanh khiết như tuyết bay trong gió, thì chẳng ai biết anh là ai. Không đến nỗi khó hiểu phải không.”
Anh cười ranh mãnh. “Được như cô chắc thích lắm ha.”
“Ồ đúng thế. Tin tôi đi. Phải nói là anh may mắn khi được ngồi chung bàn với tôi đấy.”
“Về chuyện này thì tôi không nghi ngờ gì cả,” anh đáp.
Bà Maria đặt đồ uống xuống bàn. Lúc rời đi, bà hơi nhướng mày lên, vừa đủ để Beth hiểu là bà thích vẻ ngoài Logan và hi vọng sau này có thể biết giữa hai người có gì không.
Beth uống một ngụm trà chanh, Logan cũng vậy.
“Anh thấy thế nào?”
“Hơi ngọt. Nhưng rất ngon.”
Beth gật đầu, rồi lấy giấy ăn lau hơi nước đọng trên cốc cô. Cô vò tờ giấy lại rồi để bên cạnh. “Anh định ở Hampton bao lâu?” cô hỏi.
“Ý cô là sao?”
“Anh không phải là người ở đây, anh có bằng đại học, anh đang làm công việc mà hầu hết mọi người đều không thích, và anh được trả rất ít cho công việc đó. Tôi nghĩ câu hỏi của tôi khá hợp lý.”
“Tôi không định bỏ công việc này,” anh nói.
“Đó không phải là cái tôi muốn hỏi. Tôi hỏi anh định ở lại Hampton trong bao lâu. Tôi thật sự muốn biết.”
Giọng cô không cho phép anh lảng tránh, và Logan có thể dễ dàng liên tưởng tới việc cô đang điều khiển một lớp học khó bảo. “Cô thật sự muốn biết à? Tôi không biết. Tôi nói vậy bởi điều mà tôi học được trong năm năm qua là không bao giờ được khẳng định trước bất cứ chuyện gì.”
“Điều anh nói có thể đúng, nhưng một lần nữa, nó vẫn không thực sự là câu trả lời cho câu hỏi.”
Có vẻ như anh nhận ra nỗi thất vọng trong giọng nói của cô, và anh cố tìm câu trả lời. “Nói thế nào nhỉ?” cuối cùng anh lên tiếng. “Cho tới giờ thì tôi rất thích nơi này. Tôi thích công việc của mình, tôi nghĩ bà Nana rất tuyệt vời, tôi thích chơi với Ben, và ngay lúc này, tôi không có ý định rời Hampton vào bất cứ một thời điểm xác định nào trong tương lai có thể thấy trước. Như thế đã trả lời cho câu hỏi của cô chưa nhỉ?”
Những lời nói của anh và cái cách anh nhìn cô chăm chú khiến trái tim cô rung động. Cô nhoài người về trước. “Tôi thấy anh đã bỏ sót một mục quan trọng trong danh sách những điều anh thích.”
“Thật sao?”
“Đúng. Là tôi.” Cô quan sát gương mặt anh và chờ đợi anh phản ứng, môi cô nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc.
“Có thể tôi quên,” anh đáp trả bằng một nụ cười thoảng qua như gió.
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Hay là do tôi ngượng?”
“Thử lại lần nữa xem sao.”
Anh lắc đầu. “Tôi chịu rồi.”
Cô nháy mắt. “Tôi sẽ cho anh cơ hội để nghĩ về chuyện này và chốt lại vấn đề. Vậy chúng ta sẽ nói về nó sau.”
“Được đấy. Khi nào?”
Cô bao hai bàn tay quanh chiếc cốc của mình, cảm thấy bồn chồn kỳ lạ về điều mà cô sắp sửa nói đây. “Tối thứ Bảy này anh có rảnh không?”
Cô không biết anh có ngạc nhiên về câu hỏi không nữa.
“Có.” Anh đưa cốc lên uống một hơi dài, không rời mắt khỏi cô.
Cả hai không ai nhận ra Ben đang trở lại bàn.
“Mẹ đã gọi pizza chưa?”
Đêm hôm đó, Beth nằm trên giường nhìn trân trân lên trần nhà và tự hỏi, Mình đã nghĩ cái quái gì vậy?
Có rất nhiều lý do ngăn cản cô làm cái việc mà cô đã làm hồi tối. Cô không biết gì nhiều về anh cũng như quá khứ của anh. Anh vẫn giấu nhẹm lý do mình đến Hampton, điều này không chỉ có nghĩa là anh không tin cô, mà còn có nghĩa là cô cũng không hoàn toàn tin anh. Không những vậy, anh còn làm việc ở trại chó của bà cô và cả những việc lặt vặt khác trong nhà nữa. Sẽ ra sao nếu chuyện này chẳng đến đâu hết? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh… kì vọng ở cô cái mà cô không sẵn lòng đáp ứng? Rồi thứ Hai tới anh có đến làm việc hay không? Bà có thể tự xoay xở được không? Cô có phải bỏ dạy học để về giúp bà quản lý trại chó nữa không?
Tất cả chuyện này có thể gây ra nhiều vấn đề, và càng nghĩ, cô lại càng thấy mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Vậy nhưng… cô cảm thấy mệt mỏi vì phải sống một mình. Cô yêu Ben và bà, nhưng vài ngày ở bên Logan đã nhắc cô nhớ tới những gì mà cô đánh mất. Cô thích những buổi đi dạo cùng anh sau bữa tối, thích cái cách anh nhìn cô, và đặc biệt là cách anh cư xử với Ben.
Hơn nữa, cô thấy dễ dàng đến mức kỳ cục khi tưởng tượng ra cảnh sống chung với Logan. Mặc dù biết là thời gian quen nhau chưa đủ lâu để đưa ra đánh giá về chuyện ấy, nhưng cô không thể chối bỏ trực giác của mình.
Liệu có thể là Người Ấy?
Cô sẽ không đi xa đến thế. Họ thậm chí còn chưa có một buổi hẹn hò. Thật dễ để lý tưởng hóa một người bạn chỉ vừa mới biết.
Ngồi dậy, cô dựa người vào gối một lúc rồi lại nằm xuống. Được rồi, họ sẽ cùng đi chơi một lần xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cô có những hi vọng, không thể chối bỏ điều này, nhưng chuyện sẽ kết thúc ở đó. Cô thích anh, nhưng chắc chắn không yêu anh. Dù sao thì cũng chưa.