Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 22
14
Clayton
Trên thế giới bao la này thiếu gì chỗ, ấy nhưng gã lại tìm thấy cái tên đó ở chỗ Beth. Xác suất xảy ra chuyện này là bao nhiêu chứ? Hầu như bằng không, đó là điều chắc chắn.
Clayton ghét cái tên đó. Không, nói thế thì quá ư là chưa đủ. Gã muốn loại trừ hắn. Không chỉ vì cái vụ lấy- trộm-máy-ảnh-và-xịt-lốp-xe, mặc dù chỉ thế thôi cũng đủ để tống giam hắn một thời gian cùng với vài thằng nghiện ma túy hung hãn rồi. Và cũng không phải vì Thigh-bolt đã làm cho gã lâm vào cảnh như ngồi trên đống lửa vì cái thẻ nhớ kia. Mà vì chính hắn, kẻ từng chơi xỏ gã một lần trước đây, nay một lần nữa lại khiến gã trông chẳng khác gì một con sứa run lẩy bẩy trước mặt Beth.
Nếu là anh, tôi sẽ thả tay cô ấy ra đã đủ tồi tệ. Nhưng sau đó là gì chứ? Ồ, đây chính là lúc cái tên đó đã phạm phải một sai lầm kinh khủng. Ngay lập tức… tôi nghĩ tốt nhất anh nên đi đi thì hơn… Tất cả đều được nói ra bằng cái giọng nghiêm túc, bình tĩnh, kiểu chớ-có-đụng-đến-tao mà chính Clayton cũng hay dùng với lũ tội phạm. Mà thực tế là gã đã nghe lời tên đó – lỉnh đi như một con chó lạc chủ với cái đuôi cụp lại giữa hai chân, cái cảnh tượng khiến cho toàn bộ chuyện này quá sức chịu đựng của gã.
Thường thì Clayton không đời nào chịu để yên dù chỉ là một giây, kể cả khi có mặt Beth và Ben. Không một ai dám ra lệnh cho Clayton mà lại yên ổn ra đi được, và đáng lẽ lúc đó gã phải làm cho tên đó sáng mắt ra mà thấy rằng hắn vừa phạm sai lầm lớn nhất trong đời mới đúng chứ. Nhưng rầu thay, gã không thể làm vậy được! Đó mới là vấn đề. Gã không thể. Không thể khi có cái con Cujo chết giẫm luẩn quẩn ở đó, cứ dán mắt vào chỗ có cái của quý của gã như thể nhìn món ăn khai vị trong một bữa tiệc buffet ngày Chủ nhật vậy. Trong bóng tối, con ôn vật đó nom hệt con sói dại, và tất cả những gì gã có thể làm là nhớ lại những câu chuyện về con chó Panther mà Kenny Moore đã kể.
Mà hắn đang làm cái trò khỉ gì với Beth thế nhỉ? Thế quái nào mà chuyện đó lại xảy ra được? Cứ như thể có một kế hoạch đen tối nào đó đã được sắp đặt hòng phá hỏng gần như cả một ngày của gã vậy – bắt đầu là việc Ben rầu rĩ uể oải xuất hiện giữa trưa, bảo đi đổ rác thì phản ứng ngay tắp lự.
Gã là người kiên nhẫn, ấy nhưng gã cũng hết sức mệt mỏi với thái độ của thằng bé. Thật sự mệt mỏi vì nó, vậy nên gã không chỉ dừng lại ở việc bắt Ben đi đổ rác. Gã còn bắt nó dọn dẹp bếp và phòng tắm nữa, để cho nó biết rằng ở ngoài kia người ta phải làm việc như thế nào, và chỉ cần cư xử kiểu nửa vời thôi là cũng gặp rắc rối rồi. Đó là sức mạnh của tư duy tích cực và vân vân. Và ngoài ra, ai cũng biết là con hư tại mẹ, thế thì các ông bố phải là người dạy chúng biết rằng trên đời này không có thứ gì là cho không cả, đúng chứ hả? Và như thường lệ thằng bé đã hoàn thành xuất sắc công việc lau dọn, đối với Clayton thì như thế là ổn rồi. Đã đến lúc nghỉ ngơi, và gã dẫn Ben ra ngoài chơi ném bóng. Có thằng bé nào mà lại không muốn chơi ném bóng cùng bố mình trong một chiều thứ Bảy đẹp trời thế này cơ chứ?
Ấy mà có đấy. Chính là Ben.
Con mệt. Bố ơi, trời nóng lắm. Chúng ta có nhất thiết phải chơi không? Luôn mồm kêu ca toàn những lý do ngớ ngẩn cho tới hồi hai bố con ra khỏi nhà thì nó lại câm như hến và không nói câu nào nữa. Tệ hơn, cho dù đã bao nhiêu lần Clayton bảo nó phải quan sát quả bóng chết tiệt đó mà thằng bé vẫn không bắt được quả nào vì nó thậm chí còn không thèm cố gắng. Nó cố tình làm thế, chắc chắn là thế. Nhưng nó có chạy theo quả bóng sau khi bắt trượt không? Tất nhiên là không. Con trai gã không làm gì hết. Nó bận hờn dỗi về sự bất công trong khi nó bắt bóng như một thằng mù.
Cuối cùng, Clayton thấy chán ngấy đến tận cổ. Gã đang cố gắng chơi đùa vui vẻ với con trai, còn nó thì đang chống lại gã, và ờ, được rồi, có thể đúng là lần cuối cùng gã ném bóng hơi mạnh thật. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thì không phải lỗi của gã. Nếu thằng bé chú tâm một chút, quả bóng đã không bật ra khỏi găng tay của nó, và nó đã không phải thét lên như một đứa con nít, cứ như thể sắp chết đến nơi không bằng. Cứ như thể nó là đứa trẻ duy nhất trong lịch sử thế giới bị sưng mắt vì chơi ném bóng vậy.
Nhưng tất cả những chuyện đó đều chả có gì quan trọng. Thằng bé bị đau. Không quá nghiêm trọng, và mấy tuần nữa các vết thâm sẽ biến mất thôi. Sau một năm Ben sẽ nhanh chóng quên béng chuyện này, hoặc có thể khoe với lũ bạn rằng nó đã từng bị sưng mắt trong khi chơi ném bóng
Nhưng Beth thì khác, cô ta sẽ không bao giờ quên. Cô ta sẽ giữ nỗi bực tức trong lòng một thời gian dài, rất dài cho dù Ben có lỗi nhiều hơn gã. Cô ta không hiểu một điều đơn giản là mọi đứa bé trai đều nhớ đến vết thương trong thể thao của chúng với niềm tự hào.
Clayton đã lường trước việc tối nay Beth sẽ phản ứng thái quá, nhưng gã cũng không nhất thiết phải trách cô về việc đó. Bà mẹ nào mà chẳng làm vậy, và Clayton đã chuẩn bị tinh thần cả rồi. Gã nghĩ mình đã giải quyết mọi việc khá tốt, từ đầu tới cuối, cho đến khi nhìn thấy cái tên đó với con chó ngồi ở hiên nhà như thể đó là nhà mình vậy.
Logan Thigh-bolt.
Clayton nhớ ra tên hắn ngay tức thì, tất nhiên rồi. Gã đã tìm cái tên đó mất mấy ngày mà không gặp may, và gã gần như bỏ qua chuyện đó vì nghĩ rằng hắn đã rời khỏi thị trấn. Làm gì có chuyện một kẻ như hắn với con chó của hắn lại không bị chú ý, đúng không? Chính vì nghĩ như vậy nên gã mới thôi không hỏi xem có ai thấy hắn không đấy chứ.
Thật ngu ngốc.
Nhưng bây giờ phải làm gì? Gã phải làm gì trước… biến cố mới này?
Gã sẽ xử lý Logan Thigh-bolt, chắc chắn là thế, và gã sẽ không mất cảnh giác nữa. Điều đó có nghĩa là, trước khi làm bất cứ điều gì gã cũng cần phải có thông tin đã. Tên đó sống ở đâu, làm việc ở đâu, thường hay la cà ở đâu. Có thể tìm thấy hắn đi một mình ở đâu.
Nói thì dễ, nhưng làm mới khó, nhất là với con chó. Không hiểu sao gã cứ có cảm giác là Thigh-bolt và con chó rất hiếm khi, thậm chí là không bao giờ, rời nhau. Nhưng gã sẽ tìm ra cách.
Hiển nhiên, gã cần biết chuyện gì đang xảy ra giữa Beth và Thigh-bolt. Gã không hề nghe nói về chuyện Beth có gặp gỡ ai kể từ sau vụ với cái anh chàng Adam khờ khạo k- Thật khó mà tin được Beth có thể hẹn hò với Thigh-bolt, căn cứ vào một thực tế là gã luôn luôn nghe người ta nói rằng Beth khá cao giá. Nói trắng ra, gã không thể tưởng tượng được Beth có thể thấy gì hay ho từ một kẻ như Thigh-bolt. Cô có bằng đại học; và có hết đàn ông thì cô cũng không muốn hẹn hò với một kẻ cha căng chú kiết từ đâu dạt tới thị trấn này. Cái tên đó thậm chí còn chẳng có nổi một chiếc xe.
Nhưng Thigh-bolt đã ở cùng cô vào một tối thứ Bảy, và rõ ràng chuyện này phải có một ý nghĩa nào đó. Có điểm nào không hợp lý ở đây. Gã trầm ngâm nghĩ ngợi, tự hỏi hay là thằng cha làm việc ở đó… Gì thì gì, gã sẽ làm sáng tỏ chuyện này, và một khi đã tìm ra, gã sẽ xử lý nó, rồi thì Logan Thigh-bolt sẽ thấy căm ghét cái ngày mà hắn ta đã xuất hiện ở thị trấn của Clayton.