Kẻ May Mắn

Chương 14


Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 14

Chương 9
Clayton
Tối hôm đó, Keith Clayton nằm trên giường hút thuốc, tâm trạng khá vui vì Nikki đang ở trong phòng tắm. Gã rất thích cái dáng điệu của cô nàng sau khi tắm, với mái tóc ướt và vẻ hoang dại. Hình ảnh đó giúp gã dẹp bỏ được cái thực tế là gã chỉ muốn Nikki ôm quách đống đồ của cô nàng rồi biến về nhà giùm.
Đây là lần thứ tư trong năm ngày gần đây Nikki qua đêm với gã. Cô nàng làm thu ngân tại cửa hàng Quick Stop, nơi Clayton đến mua bim bim Doritos, và trong suốt một tháng qua gã cứ băn khoăn không biết có nên mời cô nàng đi chơi hay không nữa. Răng Nikki không đẹp lắm, còn da mặt thì bị rỗ, nhưng cơ thể của cô nàng thì quả là chết người, và thế đã là quá đủ khi mà gã đang có nhu cầu được xả stress.
Chính cái khoảnh khắc nhìn thấy Beth vào tối Chủ nhật tuần trước, khi cô đến đón Ben, đã thôi thúc gã quyết định hẹn hò với Nikki. Hôm đó cô mặc quần sooc áo tank-top, đứng ở cổng vẫy Ben với nụ cười kiểu Farrah Fawcett[1]. Mặc dù nụ cười ấy dành cho Ben, nhưng nó khiến gã đi tới một kết luận là Beth càng ngày càng đẹp hơn theo năm

[1]Farrah Fawcett (1947-2009): người mẫu, diễn viên nổi tiếng và là biểu tượng sex của nước Mỹ
Giá mà biết trước như vậy dù chưa chắc gã đã đồng ý ly dị Beth. Trong một tâm trạng như thế, gã ra khỏi nhà, nghĩ mông lung về vẻ đẹp của Beth, và rồi kết thúc bằng việc lên giường với Nikki vài giờ sau đó.
Vấn đề là gã không muốn chung sống với Beth lần nữa. Mà cũng chả có cơ hội nào cho chuyện đó. Cô nàng quá hợm hĩnh, thế nên luôn có xu hướng cãi lại mỗi khi gã quyết định một việc gì mà cô nàng không thích. Gã biết cái tính đó từ rất lâu rồi, và cứ mỗi lần nhìn thấy Beth là gã lại không thể không nhớ tới nó. Hồi mới ly dị, gã tuyệt nhiên không muốn nghĩ đến Beth, và trong suốt một thời gian dài gã đã không nghĩ về cô thật. Gã sống cuộc đời của gã, say sưa vui vẻ với hết em nọ tới em kia, và gã đã gần như tin rằng sẽ không đời nào ngoái nhìn cuộc đời cũ nữa. Tất nhiên là trừ đứa bé ra. Thế nhưng, dạo Ben khoảng ba hay bốn tuổi gì đó, gã bắt đầu nghe thấy những lời xì xầm về việc Beth hẹn hò trở lại, và điều đó khiến gã nóng mặt. Gã lăng nhăng là việc của gã… nhưng Beth hẹn hò thì vấn đề lại hoàn toàn khác. Gã ghét nhất là có một tên nào đó nhảy vào giả vờ làm bố của Ben. Ngoài ra, gã còn phát hiện ra mình cũng không thích luôn cái chuyện có thằng đàn ông nào khác ở trên giường cùng Beth. Không thể tiêu hóa nổi chuyện đó. Gã hiểu đàn ông, gã biết họ muốn gì, mà Beth thì khá là ngây thơ trong những chuyện như vậy. Gã biết, bởi gã là người đàn ông đầu tiên của cô. Có vẻ như chỉ có gã, Keith Clayton, là người đàn ông duy nhất mà Beth từng chung chạ, và điều đó tốt thôi, vì nó đảm bảo rằng những mối quan tâm của cô vẫn giữ nguyên. Và vì cô đang nuôi con chung của hai người, nên cho dù Ben có hơi ẻo lả nhưng phải công nhận Beth đang nuôi dạy nó rất tốt. Hơn nữa, Beth cũng là người tốt, thế nên cô không đáng bị một gã đàn ông nào đó làm tan vỡ trái tim. Cô luôn cần gã để mắt canh chừng.
Nhưng tối hôm đó…
Gã tự hỏi không biết có phải cô mặc một bộ đồ thiếu vải như vậy là để đợi gã đến hay không. Chẳng lẽ điều đó không có ý nghĩa gì sao? Mấy tháng trước, cô thậm chí còn mời gã vào nhà trong lúc Ben đang chuẩn bị đồ đạc nữa mà. Công nhận là lúc đó ngoài trời đang mưa rất to và Na thì cau có khó chịu với gã, nhưng rõ ràng là Beth đã tỏ ra hết sức dễ chịu, như kiểu muốn nhắc khéo rằng gã chưa hiểu hết về cô vậy. Cô có những nhu cầu; mà ai chẳng vậy. Và có gì là mất mát đâu nếu như gã thỉnh thoảng giúp cô thỏa mãn? Đâu phải gã chưa từng nhìn thấy cô nude bao giờ, và rõ ràng là họ đã từng có với nhau một mặt con còn gì. Dạo này người ta hay gọi đó là gì nhỉ? Đôi bên cùng có lợi? Gã có thể tưởng tượng ra mình sẽ thích thú chừng nào nếu lại được làm gì đó đại loại vậy với Beth. Miễn sao cô nàng đừng có lắm mồm hay gí cho gã hàng đống kỳ vọng này nọ. Dập tắt điếu thuốc, gã tự hỏi làm cách nào để gạ gẫm Beth được đây.

Clayton biết, không như gã, Beth đã “phòng đơn gối chiếc” suốt một thời gian dài, rất dài. Có một số tên mò tới đánh hơi, nhưng gã biết cách xử lý chúng đến nơi đến chốn. Gã vẫn nhớ cuộc nói chuyện ngắn gọn với Adam vài tháng trước. Anh ta khoác một chiếc áo vest bên ngoài áo phông, ra dáng ta đây Hollywood. Hollywood hay không chả biết, chỉ biết rằng mặt anh ta tái xanh như tàu lá chuối lúc Clayton bước tới cửa xe sau khi đã lừa được anh ta dừng lại trên đường về nhà sau buổi hẹn hò lần thứ ba với Beth, Clayton biết họ chỉ cùng nhau uống có một chai rượu vang trong bữa ăn tối đó – gã đã đứng ngoài phố theo dõi họ – và khi gã cho Adam xem kết quả kiểm tra nồng độ cồn bằng chiếc máy mà gã đã chỉnh sai đi để sử dụng cho những trường hợp tương tự, mặt anh ta đã chuyển từ tái xanh sang trắng bệch.
“Uống nhiều quá nhì?” Clayton hỏi, rồi diễn một vẻ mặt hoài nghi vừa đủ khi nghe Adam thề tới thề lui rằng chỉ uống có mỗi một cốc. Chỉ vừa mới vuốt nhẹ cái khóa số tám thôi mà gã đã có cảm tưởng rằng anh ta không ngất đến nơi thì cũng són ra quần, và suýt nữa thì gã đã cười ngặt nghẽo rồi.
Nhưng gã không cười. Thay vào đó, gã làm thủ tục giấy tờ, từ tốn chậm rãi, trước khi bắt đầu bài nói chuyện với Adam, cái bài mà gã luôn áp dụng đối với những kẻ Beth tỏ ra quan tâm. Rằng Clayton và Beth đã từng là vợ chồng và có với nhau một đứa con, và một điều rất quan trọng anh ta cần phải hiểu ấy là gã có bổn phận bảo vệ Beth và con trai. Và rằng, điều mà Beth không mong muốn nhất trong cuộc sống là có ai đó làm cô xao nhãng việc nuôi dạy con của bọn họ cũng như dính dáng tới ai đó nhăm nhe lợi dụng cô ấy. Việc họ ly dị không có nghĩa là Clayton không còn quan tâm Beth nữa.
Anh ta đã hiểu thông điệp của gã, dĩ nhiên rồi. Tất cả họ đều hiểu. Không chỉ vì gia đình nhà Clayton và các mối quan hệ của họ, mà còn vì Clayton đã gợi ý là sẽ làm mất chiếc máy đong độ cồn và các giấy tờ này nếu anh ta hứa không làm phiền Beth nữa và giữ kín buổi nói chuyện này. Bởi vì nếu Beth nghe được gì về cuộc trao đổi nho nhỏ giữa bọn họ thì sẽ không hay chút nào. Biết đâu còn ảnh hướng đến cả đứa trẻ nữa, đúng không? Mà Clayton thì sẽ không nhẹ tay với bất kỳ ai dám làm phiền tới con trai gã.
Ngày hôm sau, tất nhiên, Clayton đã ngồi sẵn trong chiếc xe cảnh sát của mình khi Adam đi làm. Mặt anh ta tái mét khi nhìn thấy Clayton vung vẩy cái máy đo nồng độ cồn trên tay. Clayton biết rằng trước khi lái xe đi, Adam đã hiểu được lời nhắn nhủ của gã. Và lần tiếp theo gã gặp Adam là khi anh ta đang ngồi với một cô thư ký tóc đỏ nào đó làm cùng văn phòng kế toán. Thế là rõ, Clayton đã đúng: anh chàng này chưa bao giờ có ý định lâu dài với Beth. Một tên bạc nhược chỉ lăm le nhanh chóng lợi dụng cô mà thôi.

Chà, một kẻ như thế làm sao xứng với Beth được.
Beth chắc chắn sẽ tức điên lên nếu biết được gã đã làm nhưng may mắn thay, gã không phải làm thế thường xuyên. Chỉ hạn hữu lắm gã mới phải động chân động tay, và lần nào mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Thật ra còn hơn cả ổn ấy chứ. Kể cả cái vụ rình mò mấy cô nữ sinh thất bại hóa ra cũng êm xuôi. Cả chiếc máy ảnh lẫn cái thẻ nhớ đều không xuất hiện trên bàn cảnh sát trưởng hay trên mặt báo, từ tuần trước tới giờ. Sáng thứ Hai gã không có lúc nào rảnh mà đi tìm cái tên hippie vô công rỗi nghề Thibauit đó do bận xử lý một số giấy tờ quan trọng, nhưng gã biết được tên này đang ở nhà trọ Holiday Motor Court. Không may – hoặc cũng có thể gọi là may, gã nghĩ – tên này đã trả phòng, và không ai thấy hắn lảng vảng quanh đây nữa. Điều đó chứng tỏ là đến giờ thì tên này đã phải đi rất xa rồi.
Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Thực sự là tốt đẹp. Đầu óc gã mụ đi với ý tưởng đôi – bên – cùng – có – lợi với Beth. Chẳng phải là một ý hay sao? Gã đan tay sau gáy và ngả người xuống gối đúng lúc Nikki bước ra khỏi phòng tắm, người quấn trong một chiếc khăn, đằng sau cô nàng hơi nước bốc lên mờ mịt. Gã mỉm cười.
“Đến đây nào, Beth.”
Cô nàng sững lại. “Tên em là Nikki.”

“Anh biết. Nhưng tối nay anh muốn gọi em là Beth.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Mắt gã tóe lửa. “Cứ im đi và đến đây, được chứ hả?”
Sau một vài giây lưỡng lự, Nikki miễn cưỡng bước tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.