Kẻ May Mắn

Chương 13- Part 02


Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 13- Part 02

Chương 8
Có vẻ Ben hài lòng với câu trả lời của Thibault nhưng không biết phải làm gì tiếp theo. Nó chuyển ánh mắt từ Thibault sang Zeus, phải đấu tranh nội tâm dữ lắm mới quyết định tới ngồi trên một thân cây đổ ngay chỗ mình vừa đứng, tức là vẫn giữ được một khoảng cách với Thibault.
“Chú định sẽ làm việc ở đây hả?” Ben hỏi.
“Chú đang làm ở đây.”
“Không. Ý cháu hỏi là chú có định bỏ việc không.”
“Không, chú không định thế.” Anh nhướng mày. “Tại sao vậy?”
“Vì hai người uối cùng làm việc ở đây đã bỏ việc. Họ không thích dọn phân.”
“Không phải người nào cũng vậy.”
“Chú có thấy phiền không?”
“Không hẳn.”
“Cháu không thích cái mùi đó.” Ben nhăn mặt.
“Hầu hết mọi người đều vậy. Chú chỉ cố lờ nó đi mà thôi.”
Ben đẩy kính cao lên. “Cái tên Zeus chú lấy từ đâu thế ạ?”
Thibault không thể giấu một nụ cười. Anh quên mất là trẻ con thường rất tò mò. “Khi nó về ở với chú thì tên nó đã vậy rồi.”
“Sao chú không đổi sang một cái tên nào đó mà chú muốn?”
“Chú không biết. Có lẽ chú cũng không nghĩ đến điều đó.”
“Nhà cháu cũng từng có một con béc giê Đức, nó tên là Oliver.”
“Thật hả?”
“Nhưng nó chết rồi.”
“Chú rất tiếc.”
“Không sao ạ,” Ben an ủi. “Nó cũng già rồi.”

Ăn xong chiếc bánh, Thibault nhét bao nilon đựng đồ ăn vào lại túi, rồi anh mở ra một túi quả hạch. Để ý thấy Ben đang nhìn mình chăm chú, anh chỉ vào cái t
“Cháu muốn ăn thử vài quả không?”
Ben lắc đầu. “Cháu không được nhận đồ ăn từ người lạ.”
“Được rồi. Cháu mấy tuổi rồi?”
“Mười tuổi ạ. Thế còn chú?”
“Chú hai tám tuổi.”
“Trông chú lớn hơn hai tám tuổi.”
“Cháu cũng vậy.”
Ben cười. “Cháu tên là Ben.”
“Rất vui được gặp cháu, Ben. Chú là Logan Thibault.”
“Có thật là chú đã đi bộ từ Colorado đến đây không?”
Thibault liếc Ben. “Ai nói với cháu như vậy?”
“Cháu nghe mẹ cháu nói chuyện với bà thế. Họ nói hầu hết người bình thường sẽ chọn cách đi xe.”
“Chú có bị mỏi chân không?”
“Lúc đầu thì có. Nhưng một thời gian sau thì chú quen dần, Zeus cũng vậy. Thật ra, chú nghĩ nó cũng thích đi bộ đấy. Ngày nào cũng có nhiều thứ mới lạ để tìm hiểu, và Zeus đã phải đuổi theo rất nhiều sóc.”
Ben bồn chồn đá chân qua lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. “Zeus có nhặt bóng được
“Dễ như gặm xương. Nhưng chỉ được vài lần thôi, sau đó nó sẽ chán. Nhưng sao? Cháu có muốn ném một cái gậy cho nó nhặt không?”
“Có được không ạ?”
Thibault chu môi gọi Zeus đến, thế là cu cậu liền nhảy khỏi mặt nước, dừng lại cách anh vài bước và lắc lắc người giũ nước. Nó chăm chú nhìn anh chờ đợi.
“Nhặt gậy.”
Zeus lập tức chúc mõm xuống đất, đánh hơi giữa vô số những cành cây gãy la liệt dưới đất. Cuối cùng, nó chọn một cái que nhỏ và lon ton chạy tới chỗ Thibault.

Thihault lắc đầu. “To hơn,” anh nói, và Zeus nhìn anh với ánh mắt biểu lộ sự thất vọng trước khi quay đầu đi. Nó thả cái que nhỏ xuống và tiếp tục tìm kiếm. “Khi chơi nó phấn khích nên nếu cái que quá nhỏ, nổ sẽ cắn gãy đôi mất,” Thibault giải thích. “Lần nào nó cũng làm vậy.”
Ben gật đầu vẻ trang nghiêm.
Zeus mang về cho Thibault một cành cây lớn hơn. Anh bẻ hết mấy nhánh nhỏ rồi đưa lại cho Zeus.
“Mang nó cho Ben.”
Zeus không hiểu mệnh lệnh này, nó nghiêng đầu, tai vểnh lên. Thibault chỉ vào Ben. “Ben. Gậy.”
Thế là cậu chàng ngoạm cây gậy trong miệng chạy tới chỗ Ben và nhả xuống cạnh chân cậu bé. Rồi nó ngửi ngửi Ben, tiến lại gần hơn, và cho phép Ben vuốt ve mình.
“Nó biết tên cháu sao?”
“Bây giờ thì nó biết rồi.”
“Mãi mãi chứ?”
“Có thể. Nó đã ngửi mùi của cháu.”
“Sao nó học nhanh thế được?”
“Zeus vẫn thế mà. Nó thường học rất nhanh.”
Zeus rụt rè tiến lại gần hơn và liếm liếm mặt Ben. Sau đó nó lùi lại, ánh mắt lấp lánh, hết nhìn Ben rồi nhìn cây gậy rồi lại nhìn Ben.
Thibault chỉ vào cây gậy. “Nó muốn cháu ném. Đó là cách nó gợi ý đó.”
Ben cầm cây gậy lên, có vẻ suy nghĩ lung lắm. “Cháu có thể ném xuống nước chứ?”
“Nó thích thế ấy chứ.”
Ben ném cây gậy xuống dòng suối đang chảy lững lờ. Zeus lao xuống lội bì bõm. Nó ngoạm lấy cái gậy, lội lên bờ, dừng lại cách Ben vài bước để giũ nước, rồi đến gần hơn và thả cái gậy xuống.
“Chú đã dạy nó phải giũ nước trước khi đến gần ai. Chú không thích bị ướt,” Thibault nói.
“Tuyệt.”

Thibault mỉm cười khi Ben ném gậy lần thứ hai.
“Nó có thể làm gì nữa ạ?” Ben hỏi với lại phía sau.
“Nhiều thứ chứ. Ví dụ như là… nó rất giỏi chơi trốn tìm. Nếu cháu trốn đi, nó sẽ tìm ra cháu.”
“Thỉnh thoảng tụi cháu có thể làm thế không ạ?”
“Lúc nào cũng được chứ.”
“Tuyệt vời. Nhưng nó có cắn không?”
“Cũng có. Nhưng phần lớn thời gian nó rất thân thiện.”
Vừa ăn nốt bữa trưa, Thibault vừa quan sát Ben tiếp tục chơi ném gậy. Lần cuối cùng, sau khi đem gậy lên, Zeus không mang đến chỗ Ben nữa. Thay vào đó, nó đi sang một bên và nằm xuống, lấy chân chặn cái gậy rồi bắt đầu gặm gặm.
“Có nghĩa là nó chán rồi đấy,” Thibault nói. “Mà tay cháu khỏe đấy chứ, cháu chơi bóng chày hả?”
“Năm ngoái cháu có chơi. Nhưng năm nay thì cháu chưa biết nữa. Cháu muốn học chơi violin.”
“Hồi nhỏ chú cũng chơi violin.”
“Thật ạ?” Ben tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
“Cả piano nữa. Tám năm.”
Ở phía kia, Zeus đã ngẩng đầu khỏi cây gậy, vẻ cảnh giác. Vài giây sau, Thibault nghe thấy tiếng ai đó đang đến gần, rồi giọng của Elizabeth vang lên từ sau những lùm cây.
“Ben?”
“Ở đây mẹ ơi!” Ben la lên.
Thibault giơ tay ra hiệu cho Zeus. “Không sao.”
“Hóa ra con ở đây,” Beth vừa nói vừa bước ra khoảng đất trống. “Con làm gì ở đây vậy
Vẻ thân thiết của cô chợt đông cứng lại khi nhìn thấy Thibault, và anh có thể đọc được câu hỏi trong mắt cô: Tại sao con trai tôi lại vào rừng với một người mà tôi gần như chẳng biết gì thế này? Thibault thấy không cần phải tự vệ. Anh không làm gì sai trái cả. Thay vào đó, Thibault gật đầu chào cô.
“Xin chào.”
“Chào anh,” Beth nói giọng thận trọng. Cùng lúc đó, Ben chạy về phía cô.
“Mẹ, mẹ phải biết con chó của chú ấy có thể làm gì! Nó siêu thông minh, hơn cả Oliver.”
“Rất tuyệt.” Cô quàng tay qua vai con trai. “Con chuẩn bị vào nhà chưa? Mẹ dọn xong bữa trưa rồi.”
“Nó biết con và biết mọi thứ…”

“Ai cơ?”
“Con chó. Zeus. Nó biết tên con.” Beth hướng ánh mắt về phía Thibault. “Thật hả?”
Anh gật đầu. “Đúng thế.”
“Ồ… tuyệt.”
“Rồi mẹ đoán xem ai biết chơi violin nữa.”
“Zeus à?”
“Không. Chú Thibault cơ. Hồi nhỏ chú ấy chơi violin.”
“Thật sao?” Chuyện này có vẻ khiến Beth sửng sốt.
Beth cười gượng. “Tôi hiểu.”
Mặc kệ vẻ không thoải mái thấy rõ của cô, Thibault bật cười.
“Gì vậy?” cô hỏi, hiển nhiên là đang nhớ lại lần chạm trán đầu tiên của họ.
“Không có gì.”
“Có gì không ổn hả mẹ?”
“Không có gì,” cô đáp. “Vấn đề là con có đi đâu thì cũng nên nói cho mẹ biết.”
“Lúc nào mà con chẳng ra đây.”
“Mẹ biết. Nhưng lần sau nhớ nói cho me biết, được chứ?”
Để mẹ còn trông chừng con, hay là, để mẹ biết con được an tòan. Dù cô không nói vậy nhưng một lần nữa, Thibault lại hiểu được cái thông điệp đó, còn Ben thì không.
“Có lẽ tôi nên về văn phòng,” Thibault nói và đứng dậv, không quên dọn dẹp những thứ còn lại của bữa trưa. “Tôi muốn kiểm tra nước của con mastiff còn hay hết. Nó hơi nóng, và chắc chắn là nó đã uống hết bát nước của mình rồi. Hẹn gặp lại nhé Ben. Cả cô nữa.” Thibault quay đi. “Zeus! Đi thôi.”
Zeus bật dậy chạy đến bên Thibault, chỉ vài giây sau họ đã đi tới con đường mòn.
“Chào chú Logan Thibault,” Ben nói với theo.
Thibault quay người lại, đi giật lùi. “Nói chuyện với cháu rất vui, Ben. Nhân tiện, cứ gọi chú đơn giản thôi cũng được. Thibault thôi.”
Nói rồi, anh lại quay đi, thừa biết Beth vẫn dõi theo mình từ phía sau, cho tới khi anh khuất khỏi tầm nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.