Đọc truyện Kế Hoạch Tình Yêu – Chương 70: Ngô Nhất Thiên
Chap trước tặng Kaylyssusu rồi, chap này tặng NhiHoang1 nhé, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện đến tận chap này *rưng rưng*
Tiếng thủy tinh va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai, cắt đứt bầu không khí vui vẻ ở bar. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người trong khi cậu vẫn còn đang ngây người tiếp thu câu nói của Jun.
Jun thì vội vàng quay sang giải thích với mọi người :
_Xin lỗi mọi người, bạn tôi hơi say nên bất cẩn, mọi người thông cảm. – lời nói của Jun rất dễ nghe nên cũng chẳng ai gây khó dễ gì, dù sao đây cũng là chuyện rất bình thường. Họ lại đắm chìm trong âm thanh hỗn tạp, riêng cậu lại đang ù tai bởi câu nói ban nãy của Jun. Bàn tay cầm cốc rượu đã rơi không thu lại, cứ chơ vơ giữa không trung.
Bartender nhìn cậu mà lo lắng, nhẹ giọng hỏi : _Ngài có sao không? Không bị thương chứ ạ?
Câu hỏi của bartender lập tức khiến cậu bừng tỉnh, ngơ ngác tiếp thu câu hỏi của cậu ta rồi khua khua tay :
_Không sao, không sao, cảm ơn cậu, để tôi dọn chúng. – Thiên Tự còn đang định cúi xuống nhặt mảnh vỡ thì Jun đã ngăn lại :
_Đừng lo, bọn họ sẽ dọn. Bây giờ điều cậu cần làm là lấy lại bình tĩnh trước đã.
Cậu gật đầu, lại gọi thêm một cốc Gin khác, nghe Jun kể lại mọi chuyện mà cứ mỗi một câu chuyện lại như một lưỡi dao đâm vào trái tim cậu. Hóa ra người em trai cậu thương hết mực lại muốn giết cậu, muốn cướp cả người con gái cậu yêu. Hóa ra, người cậu hận thù lại là người luôn bảo vệ cậu. Hóa ra, cậu mãi mãi là kẻ ngốc, hóa ra cậu vẫn là kẻ sai lầm trong kế hoạch này.
Cảm xúc của cậu bây giờ là nên vui hay buồn nhỉ?
Buồn ư? Vì cậu đã tự tay giết chết nó – người con gái cậu yêu?
Vui ư? Vì Thiên Hoàng, em trai cậu vẫn còn sống, sống tốt đến nỗi rắp tâm giết chết cậu, cướp người con gái cậu yêu? Hay thật, cuộc đời cậu là trái banh sao, vô tri vô giác đá qua đá về như thế sao?
_Điều bây giờ cậu muốn làm là gì? – Jun nhìn cậu cười khổ, cảm xúc pha lẫn trông buồn cười chết được.
_Tôi còn có thể làm gì? Cảm ơn Thiên Hoàng vì đã khiến tôi tự tay giết chết Nhất Thiên sao? Hay là đến mộ của cô ấy và giết Thiên Hoàng để rửa oan? – Thiên Tự vô thức buột miệng nói những điều trái với suy nghĩ của bản thân, nào ngờ Jun….
_Đúng vậy, nếu được thì cậu lóc hết xương thịt hắn mà cúng tế cho chị ấy. Mà nếu cậu không làm thì tôi cũng sẽ làm. – nói xong, cậu ta đứng dậy, bước đi không ngoảnh lại, đôi môi cười nhẹ ban nãy biến mất sạch không dấu vết.
Thiên Tự thờ thẫn ngồi đó một lúc rồi ra về, cơ thể hơi lảo đảo vì say, cậu nốc hết hai chai Gin chứ có ít ỏi gì. Ngồi vào xe một lúc cậu mới nhớ ra vì vội quá nen e cậu quên gội cả tài xế, mà cậu lại không thể lái xe về trong tình trạng có cồn. Cậu ngồi lì trên ghế lái, tay gác trán, khép nhẹ mi mắt, ước gì bây giờ có nó đưa về thì tốt quá.
Đang miên man, cậu bỗng nghe thấy tiếng rào rào bên cửa kính xe, nhìn ra thì phát hiện trời đang mưa. Chết tiệt, trời mưa mà phải ngồi đây đợi tỉnh rượu mới về sao?
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt khiến cậu ngẩn người,đáy mắt dao động không thôi. Tim cậu kêu “thịch” một tiếng nhưng tiếng gõ cửa nhanh chóng kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ đầy đau khổ kia, rất đau.
Dáng người cao lớn, ngũ quan tinh tế đến từng góc cạnh, mái tóc ngắn đẫm nước mưa càng thêm mị hoặc, bộ vest xám khói như muốn hòa lẫn vào cơn mưa. Đôi môi mỏng vì lạnh mà hơi tái đi, đôi mắt không đáynhư muốn hút tất cả sinh lực của người đối diện. từng chi tiết nhỏ nhặt, một cái cử động, một cái nhíu mày mà suốt đời này cậu không thể quên, vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất lạ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, người bên ngoài xem ra đã mất kiên nhẫn rồi, trời mưa to mà gõ mãi vẫn không chịu mở là thế nào?
Thiên Tự vội vàng mở cửa, ánh mắt vẫn nhìn người đối diện đang chậm rãi bước vào xe, bộ vest sang trọng cũng đã thấm ướt một nửa, mái tóc cũng chẳng còn khô. Dù trông nhếch nhác nhưng vẫn khiến người khác không muốn rời mắt. Phải, người đang ngồi đối diện cậu chính là Ngô Nhất Thiên, một chút cũng không khác.
Tại sao lại đi bộ, xe của cô đâu? – Tự lạnh lùng hỏi, tay với trong hộp một chiếc khăn đen vẫn còn nguyên mác đưa cho “nó”.
“Nó” nhận lấy cái khăn, gỡ mác rồi lau tóc, tay còn lại cởi luôn chiếc áo vest ném ra ghế sau, chất giọng lạnh tanh vang lên :
_Tôi có hợp đồng quan trọng với Bét nên mới phải sang đây, đang dạo phố thì đột nhiên mưa lớn, thấy xe của cậu nên “mượn” chỗ núp mưa. – giọng điệu ngang tàng kia lại chẳng làm cậu ngạc nhiên, vẫn nhắm mắt, toan đánh một giấc thì “nó” lại cất lời :
_Này, giúp tôi lau tóc được chứ, tay tôi hơi đau nên không làm được. – cũng chẳng đợi cậu đáp, “nó” quẳng luôn chiếc khăn còn hơi ẩm sang người cậu, xoay mặt đối diện cậu.
Thiên Tự lười biếng mở mắt, tay cầm khăn rồi cũng vươn người lau giúp, vì “nó” hơi cao và bị chắn bởi phanh xe và hộp xe nên cậu phải nhoài người tới, khoảng cách của cả hai nhanh chóng được rút ngắn. Cậu có thể ngửi thấy hương Romano trên tóc và cả đôi mắt đang nhắm nghiền hưởng thụ kia. Tại sao cậu không ngạc nhiên khi thấy “nó”? Tại sao cậu không vui khi thấy “nó”? Tại sao cậu lạnh nhạt, hờ hững với “nó”?
Bởi vì người đang ngồi chung xe với cậu, đang đối mặt với cậu, đang nhờ cậu lau tóc chính là Dương Ngọc Ly chứ không phải nó. Sau khi nó mất, cô luôn cải trang thành nó để gặp mặt gia đình,làm việc… và mỗi lần như vậy Thiên Tự lại càng muốn phanh thây mình ra. Nếu như cậu không thù hận nó thì có lẽ người ngồi trước mặt cậu bây giờ là thật.
_Cậu uống rượu?
_Có một chút? – cậu lại tiếp tục lau, nhưng tâm hồn lại bay sang nước nào mất rồi.
_Có chuyện hì sao?
_Ừm, tôi vừa biết Thiên Hoàng vẫn còn sống. Cô cũng biết đúng không?
Ngọc Ly không đáp, chỉ gật nhẹ đầu như trả lời, mắt cứ nhắm thư thái để cậu vò mái tóc giả. Sau một lúc thì tóc cô cũng khô, ThiênTự ném luôn chiếc khăn ra sau xe, nhắm mắt ngủ. Không gian trong xe phút chốc rơi vào lặng, bên ngoài lại nhộn nhịp bởi những giọt mưa trắng xóa tạo thành. Con đường tấp nập cũng vì cơn mưa này mà trống vắng, cong vài chiếc xe lao vun vút rất vội.
Vẫn còn đang ngủ thì tiếng điện thoại reo lên khiến cả hai phải rời giấc mộng.
_Chuyện gì vậy? – giọng Tự vẫn còn hơi buồn ngủ, cồn cao quá nên bây giờ cậu chỉ muốn đánh một giấc.
_Ngày mai cậu về Việt Nam chứ? – Nhật Phong cất tiếng hỏi.
_Không, sẽ về vào tối nay luôn, cậu cũng đi à?
_Không, tuần sau tôi mới về.
_Vậy cậu gọi tôi có việc gì?
_Chỉ là muốn đặt vé máy bay giúp cậu thôi.
_Ừm, tạm biệt. – hắn ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói, cũng không tắt máy vội, cứ để điện thoại như vậy. Thiên Tự ở đầu dây bên kia thấy hắn có vẻ là lạ, lại cất tiếng hỏi :
_Có chuyện gì nữa sao?
_Ờ,…. chúc cậu hạnh phúc. – vừa dứt câu liền ngắt máy khiến Thiên Tự nhìn điện thoại đã sớm tắt mà hình thì mặc niệm mất một phút.
Hạnh phúc? Hạnh phúc là thế quái nào, tên này uống nhầm thuốc rồi sao?