Đọc truyện Kế Hoạch Tình Yêu – Chương 6974
Đáp án của câu hỏi chap trước là : người cướp súng là nó và người ám sát Tự chính là Lâm Thiên Hoàng. “Kaylyssusu” đã trả lời đúng và nhanh nhất nên chap này là của nàng, còn bạn Nhihoang ta sẽ tặng chap sau nhá.
Thiên Tự đã cho kiểm tra sáu viên đạn kia nhưng không tìm được manh mối nào, cả dấu vân tay cũng không có. Cậu thật sự đang rất đau đầu, rốt cuộc kẻ nào muốn giết cậu cơ chứ?
Cốc cốc – tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
_Vào đi.
Cửa mở, một thuộc hạ bước vào, dáng vẻ vô cùng lãnh đạm nhìn cậu, trên tay còn có lá thư màu đen rất bí hiểm.
_Thủ lĩnh, người có thư. – chất giọng lạnh lẽo vang lên đều đều như chếc máy được lập trình sẵn.
Cậu ngẩng đầu nhìn tên thuộc hạ, môi mấp máy lạnh không kém :
_Là ai?
_Một kẻ tên Vô Danh, hắn muốn thách đấu người.
_Được rồi, để đó và ra ngoài đi.
Tên thuộc hạ đặt lá thư xuống trước mặt cậu, cúi đầu rồi lui ra ngoài, một tiếng động nhỏ cũng không có. Cậu buông mắt khỏi xấp tài liệu, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lá thư lên, một màu đen đầy bí ẩn lại có cảm giác…. quen thuộc. Bên trong cũng là một tờ giấy màu đen cùng hàng chữ được đánh máy :
“Tôi muốn thỉnh giáo thủ lĩnh của Devil of Darkness một lần. Hẹn gặp ở…”
Lá thư vỏn vẹn hai câu nhưng lại khiến cậu có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Đặt lá thư vào hộc bàn, cậu ngã ra ghế, thở dài một tiếng, tại sa gần đây cậu luôn có cảm giác nó đang bên cạnh, giống như nó vẫn còn sống. Mập mờ, bí ẩn, kì lạ và cũng rất…. ấm áp. Nếu những điều đó là thật thì cậu chẳng cần gì thêm nữa.
Reng reng reng… – điện thoại bất chợt vang lên, lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Thiên Tự nhấn nút trả lời liền nghe thấy bên kia đang hít một hơi rất sâu như muốn nói gì đó quan trọng mà người bên kia là Jun.
_Có chuyện gì vậy?
Biểu hiện của Jun khiến cậu hơi lo liền lên tiếng, bên kia nghe cậu hỏi cũng dõng dạc lên tiếng :
_Lâm Thiên Tự, nếu cậu không phiền có thể đến Death bar không?
_Có chuyện gì quan trọng sao?
_Phải, là chuyện về Nhất Thiên.
“Ầm”, vừa nghe thấy hai chữ này, Thiên Tự ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn, nhất là trái tim, tai thì cứ như ù đi vậy. Nhưng chuyện liên quan đến nó chắc chắn rất quan trọng, cậu vội vàng đáp, tay luống cuống mặc áo khoác, vẻ ngây ngốc ngày xưa vô tình trỗi dậy :
_Tôi…tôi đến ngay.
Cúp máy, Thiên Tự ngay lập tức lái xe đến Death Bar, không hiểu sao trời lạnh mà mồ hôi cậu tuôn như mưa thế này. Cả tay cầm lái cũng ướt. Xe dừng, Thiên Tự ngay lập tức bước xuống, ném khóa xe cho bảo vệ rồi không chậm trễ một giây tìm kiếm Jun.
_Ở đây. – Jun ngồi trong góc khuất nhất quầy rượu, vừa thấy cậu liền đứng dậy, vẫy nhẹ tay vì cậu mặc vest trắng nên khá dễ nhận ra. Thiên Tự hốt hoảng, hấp ta hấp tấp chạy đến, mồ hôi nhờ máy lạnh mà vơi đi chút ít.
_Có chuyện gì vậy? – còn chưa ngồi xuống cậu đã cất tiếng hỏi, bartender lập tức pha một cốc Gin như mọi khi. nhìn vể sốt sắng của cậu, Jun khẽ cười rồi vỗ vai cậu trấn an :
_Cậu bình tĩnh đi.
_Ừm, cậu nói đi, có chuyện gì quan trọng liên quan đến cô ấy? – Thiên Tự bình tĩnh hơn một chút, liền thở ra một hơi, trông cậu lúc này thật ngốc.
_Cậu phải thật bình tĩnh để nghe nhé, phải bình tĩnh.
_Ừm, cậu nói đi.
_Thật ra….
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyển xảy ra (từ chap 1 đến bây giờ) đều nằm trong kế hoạch của nó. Chuyện nó đột nhiên chuyển về Licght, chung phòng với Nhật Phong và cả cuộc gặp gỡ ở sân cỏ. Kế hoạch nó đã dựng lên từ mười năm trước.
Chuyện giữa Jun, Thiên Hoàng đều là kế hoạch, chỉ có điều là chính bọn họ cũng không biết. Nó thậm chí là bao gồm cả kế hoạch trả thù của cậu vào kế hoạch tình yêu của nó.
Tất cả chỉ là do sự ngu ngốc của cậu, chính tay cậu giết chết người mình yêu.
_Nghĩa là, từ lúc bắt đầu đến bây giờ không một chi tiết nào nằm ngoài kế hoạch của cô ấy?
_Chính xác là như vậy! Chị Nhất Thiên biết tôi yêu chị ấy nên đã cố tình thua tôi trong trận thách đấu và để tôi hôn suốt một tháng nhằm giúp tôi hiểu ra, tôi không hề có cơ hội nào để chiếm trái tim chị ấy, đúng hơn là thay thế hình bóng của cậu. – Jun nói đều đều nhưng không giấu được đau lòng, đôi mắt hơi buông xuống. Cậu ta lại nhấp một ngụm rượu mạnh rồi mỉm cười tiếp tục.
_Chuyện chị ấy đổi phòng với Vương TRiệu cũng là kế hoạch, mục đích là muốn bảo vệ cậu, nhưng phải công nhận là cách cậu ta yêu rất khác người. Nếu tôi là yêu theo kiểu âm thầm, cậu là kiểu thù hận thì cậu ta chính là kiểu độc chiếm, bá đạo và bạo lực. Cậu còn nhớ lúc chị ấy bảo cậu sang ôn thi, cậu đã lắc mạnh tay chị ấy không?
Thiên Tự suy nghĩ một lát rồi gật đầu, đôi mắt vẫn không giấu được đau thương :
_Tôi nhớ, lúc ấy ánh mắt của cô ấy có chú kì lạ.
Jun mỉm cười nhàn nhạt sau khi nghe câu rả lời, nhấp thêm một ngụm rượu nữa ròi nói :
_Tay trái của chị ấy đã bị Vương Triệu bắn, một chút lưu tình cũng không có.
Thiên Tự như bị một trái bom dội thẳng vào màng nhĩ và trái tim, tay cầm cốc rượu lúc buông lúc siết không rõ ràng. Hôm đó cậu có ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và cả đôi mắt chợt trở nên sâu lắng khó đoán. Tim cậu bỗng nhói đau, rốt cuộc nó đã chịu bao nhiêu vết thương, bao nhiêu sự hành hạ và nó…. có hận cậu không? Vì cậu đã hận nó, vì cậu không quan tâm đến nó, vì cậu sắp đặt kế hoạch hãm hại nó, vì cậu yêu nó bằng lòng thù hận.
_Sau đó thì Vương Triệu chuyển đến Licght, cùng lớp lẫn cùng phòng với cậu, đó tất nhiên không phải là trùng hợp. Cậu ta có ý đồ muốn giết cậu nhưng chị ấy đã lấy mình làm bia đỡ đạn và bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Thiên Tự nhất thời hóa đá, rốt cuộc thì nó có bao nhiêu bí mật động trời muốn bóp nát trái tim cậu vậy? Nó đã vì cậu làm bao nhiêu điều, hi sinh cả mạng sống của mình, nhưng cậu thì sao, không những khiến nó đau đớn mà còn chính tay giết chết nó. Người đáng chết là cậu mới đúng, cậu không đáng sống.
_Đừng tự dằn vặt bản thân mình, chị ấy hi sinh không phải là muốn cậu tự trách mình như bây giờ. Điều cậu cần làm là sống thật tốt và… sống luôn cả phần chị ấy. – Jun nhẹ giọng khuyên nhủ, ánh mắt vẫn còn vương đau đớn nhưng rất nhanh bị giấu nhẹm đi. – cậu lắc lắc rượu lạnh chứa cồn cao, màu đỏ chao qua chao lại thật bắt mắt cùng hơi lạnh từ viên đá càng hấp dẫn đối phương muốn đắm chìm vào trong đó để quên đi mọi thứ. Nhưng ít ai nhận ra rằng, sau khi đắm chìm vào đó thì hiện thực mà người đó thấy được sẽ tàn khốc hơn trước lúc đắm chìm vào một thứ gì đó.
Trái tim Thiên Tự đau đến nỗi muốn trào theo cuống họng mà ra ngoài, nó bóp nghẹn hơi thở của cậu, vùi cậu vào bóng đêm không sự sống. Cậu gục đầu trên cánh tay, từng dòng nước nóng hỏi thấm vào tay áo vest, vào cả vết nứt trên tim cậu, rất nóng, rất đau, rất rát. Cứ như vậy, thời gian cứ trôi, Jun vẫn nhấm nháp hết cốc này đến cốc khác, Thiên Tự từ nãy đến giờ vẫn chưa ngẩng đầu lên nhưng có cảm giác tay áo cậu đã ướt đẫm rồi.
Quán bar xập xình tiếng nhạc từ các DJ nổi tiếng, quả cầu to lớn treo giữa phòng phản lại màu sắc chói mắt, những con người đắm chìm vào dòng nhạc sôi động. Xung quanh dường như chẳng thể nào chú ý đến dáng người cao lớn vận vest sang trọng đang gục mặt ở bên quầy bar, nếu có thấy họ cũng chỉ nghĩ là say xỉn mà thôi. Cuộc đời là vậy, chẳng ai cho không ai điều gì, cũng chẳng ai chịu hi sinh hạnh phúc của mình cho người khác, mà nếu có thì chắc chắn là cho người họ yêu.
Thiên Tự khóc xong, ngước đôi mắt hơi đỏ nhìn Jun, gương mặt lại lạnh lùng như lúc đầu, gọi bartender thêm một cốc nữa, lại nhàn nhạt hỏi tựa như cậu chưa từng khóc vậy :
_Tôi luôn có một thắc mắc, rốt cuộc Vương Triệu là ai? Tôi luôn thử điều tra nhưng không có kết quả.
Jun nhìn Thiên Tự một lúc, ánh mắt hiện lên tia thận trọng, cốc rượu toan đưa đến miệng thì đặt lại lên miếng lót :
_Nghe xong, tôi không nghĩ cậu có thể bình tĩnh. Cậu thực sự muốn nghe?? – cậu gật đầu chắc nịch, không hiểu sao trái lại đập mạnh đến đau, cốc rượu đang mân mê cũng ngừng hoạt đỗng, Jun thở nhẹ một hơi, hai mắt nhìn cậu vô cùng day dứt, dường như mơ hồ cậu còn thấy có tia thương hại :
_Vương Triệu chính là em trai cậu – Lâm Thiên Hoàng.
CHOANG!!!!!
Sẵn tiện ta nói luôn, nàng nào muốn ta tặng chap cuối cùng thì trả lời câu hỏi ở “Chap 35 : Nỗi đau” nhé, trả lời đúng hết đấy. Mong chờ chủ nhân chap cuối cùng, hihi.