Đọc truyện Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ – Chương 320
Tô Vân Nhi vẫn thản nhiên trêu chọc: “Sao lại không thể nào cơ chứ? Ngày đó cậu tặng nước hoa cho bà Thomas, tớ vừa ngửi là đã biết chắc chắn cậu đã ngủ với người đàn ông đó rồi, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện phải xóa sạch mùi thuốc lá trên người đâu.”
Vì không muốn cho Hứa Nhược Hy và Hứa Đình Phong nghe thấy, nên Tô Vân Nhi đành nhỏ giọng ghé sát vào tai Hứa Nhược Phi lần nữa: “Sao cậu không nói thật cho tớ biết, các cậu cũng đã ngủ với nhau rồi không phải sao? Hửm?”
Hứa Nhược Phi nghiến răng: “Không có.”
Làm gì có ai tra hỏi người ta như vậy chứ?
Mặt mũi của cô gần như mất sạch hết rồi, ai mà biết chỉ với một lọ nước hoa dùng để át mùi thuốc lá lại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy đâu, bây giờ cô hối hận còn kịp không?
“Giấu đầu hở đuôi.” Tô Vân Nhi chỉ nhẹ nhàng để lại một câu bên tai của Hứa Nhược Phi: “Nhưng nếu anh ta bắt nạt cậu thì cậu phải nói cho tớ biết đấy, tớ không thể trơ mắt nhìn đàn ông bắt nạt phụ nữ được, nhất là loại người vô trách nhiệm sau khi đã ngủ với nhau xong.
Chỉ có điều…”
Tô Vân Nhi dừng lại một chút mới hỏi: “Rốt cuộc là cậu thích anh ta hay chỉ muốn ngủ với anh ta thôi vậy? Tớ nhớ cậu từng nói cậu muốn bao nuôi anh ta mà.”
Khóe môi Từ Nhược Thanh khẽ giật, cô bụm mặt mình lại rồi nói với giọng rầu rĩ: “Vân Nhi, quên câu nói đó đi…”
Đến bây giờ Hứa Nhược Phi vẫn còn nhớ đêm khuya mấy ngày trước, khi cô uống say bí tỉ rồi gọi điện cho Lệ Đình Nam đã thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, nói cái gì mà muốn bao nuôi anh, cho dù thu nhập của cô có nhiều đến đâu cũng tuyệt đối không đủ để bao nuôi Lệ Đình Nam được.
Tô Vân Nhi là ai chứ? Cô chủ nhà họ Tô đã từng yêu đương với rất nhiều người mẫu nam nổi tiếng ở nước ngoài, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Hứa Nhược Phi đang có gì đó mờ ám.
“Chẳng lẽ cậu đã nói với Lệ Đình Nam là cậu muốn bao nuôi anh ta à…” Tô Vân Nhi hỏi với vẻ mặt không dám tin.
Hứa Nhược Phi theo bản năng “ừ” một tiếng, sau khi trả lời xong cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện Tô Vân Nhi đang ngẩn người há hốc mồm nhìn cô.
Tô Vân Nhi: Hình như tớ vừa nghe thấy một chuyện gì đó rất là khủng khiếp…!
Mặc dù Tô thị và Lệ thị không có quan hệ hợp tác thương mại nào, nhưng Tô Vân Nhi đã từng gặp mặt Lệ Đình Nam tại các bữa tiệc tối, cô ấy chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ biết người đàn ông kia không dễ trêu chọc rồi, cho nên lúc cô ấy biết Lệ Đình Nam chính là ba của hai đứa con của Hứa Nhược Phi thì trong lòng liền chùng xuống.
Tô Vân Nhi trầm mặc vài giây mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng của mình ra: “Nhược Phi, anh ta…!Lệ Đình Nam nói thế nào?”
Hứa Nhược Phi cũng trở nên trầm mặc một cách khó tả: “Không tỏ thái độ gì cả, vẫn vô cùng lạnh lùng giống như thường ngày.”
Tô Vân Nhi: “…” Cô ấy biết người bạn thân này của mình dốt đặc cán mai về chuyện tình yêu.
Tô Vân Nhi ra vẻ thần bí nói với Hứa Nhược Phi: “Nhược Phi, cậu đúng là đồ ngốc mà, nếu một người phụ nữ khác dám ném tiền vào mặt trước mặt rồi nói với anh ta rằng “Tôi muốn bao nuôi anh”, thì tớ dám chắc cô ta sẽ bị Lệ Đình Nam cho thuộc hạ ném ra ngoài ngay lập tức đấy.”
Hứa Nhược Phi chớp mắt mấy lần: “Chuyện này rất có lý, tớ cũng nghĩ như cậu vậy.”
Tô Vân Nhi nói không nên lời, sau đó cô ấy choàng qua vai Hứa Nhược Phi kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cô ấy nói với vẻ chỉ hận mài sắt không thành thép: “Cậu nghĩ thử xem, kiểu đàn ông như thế sau khi nghe cậu nói câu đó xong lại không những không đuổi cậu đi mà vẫn như bình thường thì nói lên điều gì?”
Hứa Nhược Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Vì kỹ thuật điều chế nước hoa của tớ vẫn còn giá trị lợi dụng với anh ấy chứ sao?”
Tô Vân Nhi trầm mặc, xin lỗi Lệ Đình Nam, cô ấy chỉ có thể giúp anh đến đây thôi..