Đọc truyện Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ – Chương 319
Giọng nói của Hứa Đình Phong vẫn mang theo sự non nớt của một đứa bé sáu tuổi, nhưng mỗi một câu cậu nhóc nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Cậu nhóc rất thông minh cũng hiểu biết hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, biết cả chuyện nếu không có Lệ Đình Nam thì hiển nhiên sẽ không có bản thân và em gái.
Nhưng Lệ Đình Nam chỉ cho bọn chúng cơ hội được sinh ra, còn người thật sự cho bọn chúng cuộc sống trên cõi đời này chính Hứa Nhược Phi, là mẹ ruột của bọn chúng.
Hứa Đình Phong có hơi lo lắng.
Cậu nhóc sợ Hứa Nhược Phi chỉ vì cậu nhóc và Hứa Nhược Hy mới phải làm hòa với Lệ Đình Nam.
Nếu Hứa Nhược Phi thật sự thích Lệ Đình Nam mà Lệ Đình Nam cũng đối xử tốt với cô thì đương nhiên Hứa Đình Phong sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
Chuyện mà Hứa Đình Phong sợ nhất là lỡ như Hứa Nhược Phi suy nghĩ đến quá trình trưởng thành của mình và em gái, mới để bản thân chịu ấm ức hòa thuận với Lệ Đình Nam…
Hứa Đình Phong nói xong thì ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Còn Hứa Nhược Phi ngây ngẩn cả người, cô thật sự không ngờ cậu con trai chỉ mới sáu tuổi của mình lại lo nghĩ nhiều như vậy.
Cô vẫn biết Hứa Đình Phong thông minh hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, tầm nhìn của cậu nhóc cũng rất xa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu con trai thông minh của cô lại có thể suy xét cho bản thân cô nhiều như vậy.
Một dòng nước ấm áp trào dâng từ tận đáy lòng, Hứa Nhược Phi để cặp đựng sách của hai đứa con lên chiếc bàn ở sau lưng, tiếp đó ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của Hứa Đình Phong.
Ánh mắt của cô cực kỳ dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ đường hoàng vừa nói vừa cười với Tô Vân Nhi.
Hứa Nhược Phi nhìn cậu con trai trước mặt với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Mẹ rất yêu Đình Phong, cũng rất yêu Nhược Hy, đối với mẹ hai đứa con chính là người quan trọng nhất trên đời này.
Nhưng ngay cả hai đứa con cũng không thể làm ảnh hưởng đến quyết định chọn chồng tương lai của mẹ, đã hiểu chưa?”
Thoạt đầu, Hứa Đình Phong vẫn còn câu hiểu câu không, nhưng sau khi nghe Hứa Nhược Phi nói xong thì cậu nhóc khẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm, sau đó gật đầu vui vẻ nói: “Lời này là mẹ nói đó nha.”
Hứa Nhược Phi cong khóe môi: “Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không vì người khác mà thay đổi bản thân đâu, kể cả đó có là ai đi chăng nữa, cho dù người đàn ông đó là người mẹ yêu nhất trong tương lai cũng đừng mong thay đổi được mẹ.”
Hứa Nhược Phi khẽ giơ tay lên nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi của Hứa Đình Phong một cái, sau đó nghiêng người nhìn về phía Hứa Nhược Hy vừa rửa mặt xong đi ra ngoài.
Hứa Nhược Phi nhìn thấy quần áo ngủ của cô bé đều dính đầy nước thì không khỏi lắc đầu.
“Nhược Hy, con mau thay quần áo rồi chuẩn bị đi ăn sáng nào.”
Hứa Đình Phong trông thấy bộ dạng luộm thuộm của em gái mình cũng chỉ biết thở dài theo.
…
Sau khi ăn sáng xong, bà Tô kéo Hứa Nhược Phi và hai đứa bé lại để dặn dò vài câu, cuối cùng ông Tô và bà Tô tự mình lái xe đưa nhóm người Hứa Nhược Phi ra sân bay.
Tô Vân Nhi ngồi bên cạnh Hứa Nhược Phi hơi nhoài người sang bên cạnh: “Tớ thực sự không biết mình là con gái ruột của bọn họ hay cậu mới là con gái ruột của bọn họ nữa.”
Hứa Nhược Phi cũng nhỏ giọng đáp: “Sao vậy, cậu ghen tị hả?”
Tô Vân Nhi hừ một tiếng, vươn tay nhéo phần eo mẫn cảm của Hứa Nhược Phi một cái: “Nếu tớ ghen tị thì lúc về cậu nhất định phải bù đắp cho tớ đấy nhá.”
Hứa Nhược Phi: “Vân Nhi, mấy lời cậu vừa nói giống với lời thoại của tổng giám đốc bá đạo trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn của Ngũ Mao ghê.”
Tô Vân Nhi lật người trợn tròn mắt.
Sau khi chia tay ông Tô và bà Tô, cả hai dẫn theo Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy ngồi ở phòng nghỉ VIP chờ chuyến bay tiếp theo.
Bên trong phòng nghĩ VIP ngoại trừ năm người bọn họ ra thì không còn người nào khác nữa.
Tô Vân Nhi khẽ đụng vào cánh tay của Hứa Nhược Phi: “Tớ đã nhờ người bên công ty chi nhánh của tập đoàn Tô thị đến đón khi chúng ta tới Lâm Xuyên rồi.
Tới lúc đó tớ sẽ đưa Đình Phong và Nhược Hy đi trước, còn cậu thì sao? Có lẽ Lệ Đình Nam chỉ đến để đón cậu, nhưng nói không chừng anh ta định cùng cậu đi thuê phòng luôn ấy chứ.”
Hứa Nhược Phi: “…!Vân Nhi, cậu nghĩ đi đâu vậy, chuyện đó không thể nào xảy ra đâu.”.