Đọc truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ – Chương 52: Nhớ mãi không quên
An Nặc theo quân không đến bao lâu, trong bộ đội đã có rất nhiều người biết đại đội trưởng Phó Quốc Hoa có một người vợ xinh đẹp. An Nặc không chỉ xinh đẹp, còn hiền hòa, thấy ai cũng có thể nói cười đôi câu, vừa đùng làm cho người ta cảm thấy cô giỏi giao tiếp, nhưng lại vừa không cảm thấy tùy tiện. Hơn nữa cách đối nhanh xử thế cũng làm cho mọi người không chê vào đâu được. Ví dụ như An Nặc cùng Giang Thắng mở cửa hàng bán mì ăn liền sau khi phát đạt, lại nhập thêm sản phẩm thịt bò khô, loại này vô cùng mới mẻ còn ăn ngon miệng, sau này đã trở thành đồ ăn vặt phổ biến.
Kể từ khi thịt bò khô được bán ra thị trường, mỗi tháng An Nặc thường chia cho mỗi người trong quân doanh một ít để làm đồ ăn vặt, để các binh lính ăn đỡ thèm, mặc dù số lượng ít, nhưng nó là một loại thực phẩm mới, khiến các binh lính không khỏi trong mong đầu tháng đến, đầu tháng trông mong cuối tháng chờ thịt bò khô đến. Sở dĩ An Nặc làm chuyện này vì tháy chồng mình khổ cực, thì các binh lính ngoài kia cũng khổ không kém, có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cô cũng nên quan tâm đến những binh lính dưới trướng Phó Quốc Hoa.
Thỉnh thoảng cô lại cố ý ở trước mặt những người vợ theo quân khác, nói muốn mời mọi người ăn sủi cảo…Chuyện, nói xong cô cũng biến thành dứt khoát mua nguyên liệu về, mọi người cùng nhau làm, sau đó mời những người khác cùng ăn. Đề nghị của cô mọi người tự nhiên sẽ không cự tuyệt, không cần bỏ tiền, chỉ cần bỏ sức, dĩ nhiên họ sẽ vui mừng góp sức. Tự nhiên có người tổ chức, hơn nữa chồng An Nặc cũng là quan chức cao, dù không tới phiên cô tổ chức, nhưng cũng có thể thay mặt chồng khao quân, tóm lại tiền là cô bỏ ra, công lao lớn nhất đương nhiên thuộc về An Nặc cô, công lao của cô cũng chính là công lao của Phó Quốc Hoa, loại chuyện như vậy tuy không bằng công lao lập trên chiến trường, nhưng cũng sẽ để lại ở trong lòng các binh lính một ấn tượng tốt.
Mọi người trong quân doanh đều biết An Nặc là người hào phóng, tiêu tiền từ trước đến giờ cũng không tính toán tỉ mỉ, nhưng cuộc sống của cô trôi qua càng ngày càng tốt, không giống như những người khác bình thường đều phải tính toán chi li cho cuộc sống của mình, hơn nữa chồng cô còn hết mực yêu thương coi cô như bảo bối,, lại nói phụ nữ lấy chồng chính là đầu thai lần thứ hai, nhưng An Nặc đầu thai lần đầu tiên đã tốt, ba mẹ thương yêu, trong nhà còn có anh trai cùng chị dâu chiều chuộng, còn có thể học đại học, tốt nghiệp còn có thể làm bác sĩ. Trước khi kết hôn ngày có thể nói là xuôi gió xuôi nước. Nhưng khi kết hôn, chồng mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng lại yêu thương cưng chiều so với ba cô chỉ có hơn không có kém. Kết hôn một năm rồi, An Nặc vẫn giống như những cô gái trẻ trung, một chút cũng không giống người đã lập gia đình suốt ngày mải lo gạo dầu muối tương dấm trà.
Không biết là từ trong miệng ai truyền ra, mọi người cũng đều công nhận chuyện này.
Chuyện này cũng truyền ra khắp quân doanh, có rất nhều người nói nhưng cũng không hề nói khó nghe về An Nặc, cũng không có người nói ác ý. Chuyện cứ như vậy một đồn mười, mười đồn một trăm cho đến khi truyền đến lỗ tai Tôn Oánh Oánh.
Tôn Oánh Oánh đối với Phó Quốc Hoa vẫn còn nhớ mãi không quên, ở trong lòng mặc dù vẫn còn tình cảm với Phó Quốc Hoa, nhưng trong tiềm thức của cô cũng vẫn cảm thấy điều kiện của Phó Quốc Hoa không phải khá giả lắm, tuổi tác không nhỏ không nói, dáng dấp cũng ngũ đại tam thô, cô có cảm tình với hắn chẳng qua thấy hắn là người thành thật, thứ hai chính là cấp bậc của hắn, phải nói cô đối với hắn vừa thấy đã yêu, điều đó là không có, ngược lại còn có cảm giác mình thiệt thòi khi gả cho hắn, nhưng chỉ cần về sau có thể qua ngày thật tốt là được.
Nhưng không ngờ một người không đủ điều kiện để sánh cùng cô, lại dám nhẫn tâm cự tuyệt cô, khiến cho lòng tự ái của cô không có cách nào chấp nhận đồng thời không tự chủ được chú ý đến hắn, muốn chứng mình Phó Quốc Hoa cự tuyệt mình về sau sẽ không tìm được người phụ nữ nào điều kiện tốt hơn mình.
Sau lại nghe nói Phó Quốc Hoa kết hôn, cô có thể không để ý, tự nói với mình rằng điều kiện của hắn sẽ không tìm được người nào tốt, đừng nói các cô gái trẻ bây giờ đều thích đàn ông lịch sự, huông chi có mấy người có thể theo quân chịu khổ, nhưng nếu không theo quân thì sẽ luôn phải ở xa nhau, cùng quả phụ có khác gì chứ. Không thèm để ý điều này, chắc hắn cũng chỉ kiếm được một phụ nữ lớn tuổi bằng hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ cô lại nghe được chuyện gì, vợ hán không chỉ có trẻ tuổi xinh đẹp, còn tốt nghiệp đại học, còn làm bác sĩ, đả kích này không thua gì chuyện bị Phó Quốc Hoa cự tuyệt, chuyện này chẳng khác gì lại tát vào mặt cô, khiến cho cô bắt đầu đứng ngồi không yên, cảm giác phải gặp được người phụ nữ trong truyền thuyết này mới có thể an tâm lại.
Tôn Oánh Oánh nghe được chuyện liền muốn gặp mặt An Nặc, nhưng vẫn chưa tìm được cô hội tốt, gần đây tất cả quân khu đều bận rộn duyệt binh, từ đoàn văn nghệ đến binh lính, tất cả đều phải ngày đêm luyện tập, mực dù đã thích ứng với huấn luyện của bồ đội mỗi ngày, nhưng đó là huấn luyện bình thường.
Hiện tại dù vẫn luyện tập những điều cơ bản như ngày bình thường, nhưng so với trước nghiêm khắc hơn nhiều. Mỗi ngày từ buổi sáng luyện đến tối, đối với người nào mà nói đều là khiêu chiến bản thân, đừng nói là thời gian nghỉ ngơi ngắn, mà toàn thân đều đâu nhức.
Phó Quốc Hoa làm người chỉ huy mỗi ngày sau khi buổi huấn luyện kết thúc giọng nói cũng khàn không rõ tiếng, thân thể cứng ngắc. Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, tất cả mọi người còn tập thêm ca đêm. Hắn buổi chiều mỗi ngày chỉ có nửa giờ dể ăn cơm, thời gian còn lại toàn bộ đều ở sân huấn luyện. Vì muốn An Nặc không lo lwangs, dù mấy ngày hôm nay bận rộn nhưng hắn vẫn cố gắng về nhà đúng bữa ăn, nhưng ăn lại rất vội vã, dù An Nặc nói nhưng đây là lần đầu tiên anh không đồng ý với cô, mỗi ngày chỉ cố về nhà ăn cơm đúng giờ, rồi lại vội vội vàng vàng ăn xong rồi rời đi, dù biết điều này sẽ khiến An Nặc ăn không ngon miệng nhưng cũng không có cách nào. Nhưng điểm này cũng đủ để khiến An Nặc cảm động.
Dù chuyện ăn cơm An Nặc không có cách giải quyết, những vẫn có thể giúp Phó Quốc Hoa thấy thoải mái hơn. Cô bắt đầu lên kế hoạch, đầu tiên viết ra bản vẽ, sau đó nhờ thợ rèn giúp cô làm một thùng tôn lớn có, sau đó còn làm một cái ống nối với cái thùng gỗ đó. Sau khi xong cô nhờ Phó Quốc Hoa giúp cô đem cái thùng đặt lên nóc phòng, sau đó đem cái ống đó luồn vào nhà vệ sinh, sau đó dùng một cái giá cố định ở trên tường. (nản)
Vật này nhìn không phải đặc biệt, mọi người thậm chí cũng không hiếu kỳ nó dùng để làm gì, có vài người nghe nói là dùng để tắm, bĩu môi chỉ nói là An Nặc tiền nhiều hơn táo, muốn tắm thì chỉ cần một cái chậu 1 cái ca múc nước trực tiếp dội lên đầu là được, cần gì phải làm như An Nặc vừa phí tiền vừa phí sức. Mặc dù mọi người không coi trọng, nhưng lời ra tiếng vào cũng không nhiều, đầu tiên là mọi người đều biết An Nặc nhiều tiền xài không hết, chồng cô còn không quản, họ quản làm gì, hơn nữa An Nặc bình thường đều hào phóng với những người xung quanh, tiền của cô cô không xót họ xót làm gì.
Thật ra dùng cái này rất tiện lợi (cái này có thể coi là bình nước nóng dùng năng lượng mặt trời ko các nàng), chỉ có điều bọn họ chưa dùng qua nên không biết mà thôi. Giữa ngày hè nóng bức, mỗi sáng sớm cô sẽ lợi dụng áp lực của nước để đẩy nước lên thùng trên nóc nhà. Nước trong thùng sau một ngày phơi nắng, nước sẽ ấm lên, như vậy cô và Phó Quốc Hoa luôn có nước ấm để tắm rửa, có thể tắm nước nóng trước khi ngủ thì còn gì thoải mái hơn.
Hơn nữa dùng ống nước từ trên bình dẫn xuống, tắm chỉ cần 10 phút, tóc ngắn giống Phó Quốc Hoa thì càng nhanh, có thể còn chưa tới 5 phút, nhưng nếu dùng chậu tắm, sẽ phải múc nước, chờ thêm nước không nói, phụ nữ tóc dài nếu chỉ dùng 1 chậu tắm cũng không sạch sẽ.
Đặc biệt là quân đội đang trong lúc huấn luyện nghiêm ngặt, thời gian có hạn, nếu dùng chậu tắm còn cần phải đổi nước liền tục, tắm xong còn phải thu chậu, như vậy thật phiền toái, người đã mệt lại càng lười, một thân mồ hôi cứ như vậy lên giường ngủ ngày mai lại ra sân huấn luyện, như vậy sẽ rất nhớp nhúa khó chịu.
Phó Quốc Hoa chỉ cần về nhà, nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng ở dưới cái ống tắm rửa, người vừa ra thì có An Nặc cầm khăn lông chờ giúp anh lau tóc, như vậy còn có gì thoải mái hơn.
An Nặc giúp anh lau tóc xong thuận tiện giúp anh lau nửa người trên, vốn đàn ông đến 30 tuổi sẽ chậm chậm sa đọa, bụng bia sẽ lộ ra, nhưng đàn ông nhà cô vẫn bình thản, trên bụng vẫn có cơ bụng sáu múi, An Nặc hài lòng dùng tay nhỏ bé ăn đậu hũ, sau đó liền đi đến phòng tắm giặt khăn lau, mặc cho Phó Quốc Hoa ở trên giường thoải mái giang rộng chân tay thành hình chữ đại.