Đọc truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ – Chương 51
An Nặc về đến nhà Phó Quốc Hoa vẫn còn đang huấn luyện, vẫn chưa đến lúc nấu cơm, suy nghĩ một chúy cô lấy cái quần màu xanh dương mới mua thay, sau đó lấy một cái áo phông rộng trong tủ quần áo Phó Quốc Hoa ra mặc, chuẩn bị bắt đầu làm việc tay chân.
Cô mua cái quần này không phải vì có đang mốt, dù sao cô cũng được tính là người từng trải, cía gì cũng đã mặc qua, chỉ là loại quần này co dãn rất tốt, mặc nó có thể cử động dễ dàng, hiện tại chất vải co giãn còn chưa lưu hành lắm, cô cũng chưa có cái nào, nên khi gặp cô liền mua hai cái về.
Tóc được buộc gọn phía au, áo rộng thùng thình, tay áo được vén lê một nửa, mặc một chiếc quần màu xanh dương, nhìn qua giống phong cách Hàn Quốc, đáng tiếc cô cũng không phải đang chụp áp phích. An nặc đem đống đồ hôm nay mua bỏ ra, bắt đầu dọn dẹp.
An Nặc mua một xấp vải, đầu tiên cắt ra làm rem cửa, cô cố ý chọn loại vải dày để có thể che ánh nắng. Còn thừa cô làm một tấm ga chải dường, hai cái khăn tắm, chỗ vải còn thừa còn có thể làm hai cái gối ôm, bên trong có thể nhồi vải vụn vào. Không tệ, cuộc sống chính là cần phải cảm thấy thoải mái.
Phó Quốc Hoa lúc trở về An Nặc đang nấu cơm, từ cửa có thể nhìn thẳng vào phòng bếp mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của An Nặc, nhưng cũng đủ để cho hắn cảm nhận được hàm nghĩa hai chữ ‘gia đình’
Bóng lưng yểu điệu kia đang mặc áo của hắn, theo động tác cử động vẫn có thể lộ ra đường cong động lòng người, tóc đen được buộc gọn phía sau lộ ra cái cổ thon dài, Phó Quốc Hoa không tự chủ đi lên phía trước, không để ý cả người toàn mồ hôi từ sau lưng ôm cii vào trong ngực.
“Lão bà.”
An Nặc đang chăm chú nấu ăn, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy khiến cô sợ hết hồn, nhưng rất nhanh cô nhận ra thân phận của người sau lưng, vì vậy không cần quay đầu lại, cô lại tiếp tục làm việc của mình.
Phó Quốc Hoa nhìn bàn tay trắng noãn của vợ mình cầm cái xẻng ở trong nồi không ngừng đảo khuấy, hắn muốn yêu thương cô, nhưng lại không có cách nào thực hiện, địa điểm cũng không đúng, suy nghĩ một chút, hắn hướng về phía cổ trắng noãn của cô hạ miệng xuống cắn một cái, lưu lại một dấu răng, sau đó làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì nghiêm chỉnh đi ra ngoài.
An Nặc quay đầu nhìn bóng lưng người mặc quân trang màu xanh, trong lòng nói: đúng là giỏi giả bô.
Lúc ăn cơm tối, trên bày bày bốn mặn một canh, theo thứ tự là rau cải xào nấm hương, ớt xanh bầm, lạt tiêu xào gan lơn cùng đường thố bài cốt(biết nó là cái gì chết liền), ở giữa đặt một chén canh xương to. Đều là những món ăn đơn giản, nhưng lại dựa theo măn chay phối hợp, đầy đủ dinh dưỡng. Đây cũng coi như là một bệnh nghề nghiệp của cô, đã từng ở trong làng giải trí thời gian dài, luôn phải để ý đến thức ăn, sao có thể tăng cường sức đề kháng còn có thể giữ được dáng người.
Mà nghề nghiệp của Phó Quốc Hoa hiện tại, chế độ ăn này cũng không thể nghi ngờ là không còn gì tốt hơn, bình thường ở phòng ăn tập thể khẳng định anh không được ăn những thứ này, trước kia không có người bên cạnh anh thì hết cách rồi, không thể chăm sóc anh, hiện tại được ở bên cạnh anh, cô nhất định phải chú ý chăm sóc anh.
Trên bàn có phủ một tấm vải, loại vải này cô vất vả lắm mới kiếm được, rất dày và trơn. Dây cũng không phải tật xấu của An nặc, mà là bây giờ bàn đều làm bằng gỗ, để cơm lên nhất định sẽ nhiễm khói dàu, mà bàn làm bằng gỗ không thể so với bàn thủy tinh lau nhẹ một cái cũng có thể sạch sẽ, không để lại dấu vết ảnh hưởng đến mỹ quan, nếu trên bàn không lót một lớp khăn, nhất định sẽ khiến mặt bàn lưu lại những vết bẩn khó lau. Chuyện nay An Nặc khi nhỏ ở trong cô nhin viện cũng đã thấy.
Cho nên An Nặc trực tiếp dùng khăn trải bàn để ngăn chặn tình huống như thế có thể xảy ra, bởi vì khắn trải bàn dùng được lâu, khi bẩn có thể đổi sang cái khăn khác là được, nếu không dùng thì đến lúc bị bẩn chỉ có thể đổi sang cái bàn khác mà thôi.
Phó Quốc Hoa mặc dù không biết những thứ đò này, nhưng hắn cũng không có ý kiến, bởi vì An Nặc là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, muốn giày vò thế nào, muốn chỉnh sửa như thế nào, chỉ cần cô thích là được.
An Nặc ăn rất ít, thời gian còn lại chỉ chăm gắp đồ ăn cho Phó Quốc Hoa, ánh mắt nhìn Phó Quốc Hoa như muốn nói: mau khen em đi, mau khen em đi. Đáng tiếc dù An Nặc hiểu hiện ra mặt, nhưng vẫn không thể khiến người đàn ông trước mắt mở miệng nịnh nọt. An Nặc gắp cho anh miếng rau, anh liền ăn, gắp miếng gan heo cho anh anh cũng phối hợp ăn nó, sau đó là một miếng sường, cứ như vật phối hợp gắp cho anh, mà Phó Quốc Hoa cũng vui vẻ hưởng thụ sự ân cần phụ cục của An Nặc.
Nhưng gắp hồi lâu, món ăn cũng vơi đi một nửa, cũng không thấy Phó Quốc Hoa há mồm khích lệ món ăn cô làm. Vì vậy An Nặc cũng không ôm hy vọng, chồng cô là người thế nào cô hiểu rõ, để cho anh chủ động nói lời tốt, quả nhiên rất khó. Vì vậy trực tiếp bỏ cuộc tiếp tục gắp thức ăn cho anh.
Phó Quốc Hoa chăm chú ăn mà không rõ chân tưởng, thấy sắc mặt An Nặc hình như không vui, hắn nhíu mày một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn rau cải của mình.
Cho đến khi cơm nước xong, để đũa chén xuống, Phó Quốc Hoa dời trận địa sang bên cạnh An Nặc.
“Sao vây, mất hứng, mới vừa rồi còn tốt mà.” Phó Quốc Hoa muốn cùng An Nặc tâm sự, muốn làm cho lão bà của mình vui vẻ, nhưng dáng dấp của hắn vốn rất nghiêm tục, hơn nữa sống trong quân đội một thời gian dài tính tình đã thành thói quen, anh vừa mở miệng khiến An Nặc cảm giác giống như đang bị lãnh đạo phê bình. Nếu là cô gái khác, khẳng định đã bị doạn đến khúm núm không dám nói tiếp nữa, cũng có thể sợ đến nhỏ vài giọt nước mắt cũng nên.
Nhưng An Nặc dĩ nhiên không sợ anh, anh chính là một con hổ giấy, đặc biệt là ở trước mặt cô, cô còn không biết sao. Cô không để ý đén khuân mặt nghiêm túc của anh, đứng dậy ngồi lên đùi Phó Quốc Hoa, sau khi tìm được vị trí thỏa mái, cô đem cánh tay vòng ngang hông anh, mở miệng: “Đã ăn no chưa?”
Phó Quốc Hoa ừ một tiếng, âm thành trầm thấp truyền đến ở trong lòng ngực cộng hưởng ngay cả nằm ở trong ngực anh An Nặc cũng cảm thụ được rõ ràng. Phó Quốc Hoa muốn kéo cô ngồi thẳng dậy, An Nặc không đồng ý, ở trong ngực anh cọ cọ, cọ đến mức anh không chịu được kéo cô ra ngoài cô mới từ bỏ ý đồ.
“Như thế nào, có hợp khẩu vị không?” An Nặc lại hỏi.
Phó Quốc Hoa trả lời chắc chắn vấn là một chữ ‘ừ’
Lấy được lời khẳng định chắc chắn của anh. An Nặc đưa hai đầu ngón tay ở bên hông anh bấm một cái, giả bộ giận nói: “Ăn ngon tại sao không khen em một câu, em vất vả nấu nướng, anh ăn xong cũng không them khen ngợi em.”
Phó Quốc Hoa biết cô đang làm nũng với hắn, liền theo ý cô nói một câu: “Cám ơn.”
An Nặc ngẩng đầu nhìn anh đang cười, người này, rõ ràng cố ý, biết rõ cô muốn nghe cái gì. Lại cô tình không nói lời ngon tiếng ngọt nào, chỉ nói một câu cám ơn, nhưng cũng bao hàm nhiều ý tứ, An Nặc cũng có chút cảm động. Ngồi ngay ngắn lại, đem hai cánh tay vòng lên cổ anh, hôn nhẹ khóe môi cương nghị: “Em vĩnh viễn không cần anh nói cảm ơn em, em chỉ muốn nghe anh nói anh yêu em.”
Vừa nói vừa triền miên hôn lên môi Phó Quốc Hoa, dọc theo môi của anh nhẹ nhàng hôn xuống. Trong miệng cũng không ngừng dụ hoặc nói “ Nói anh yêu em.”
Ôn hương nhuyễn ngọc đang ở bên cạnh, cực khổ một ngày về lại được ăn thức ăn ngon, giờ tiểu yêu tình còn ở trong ngực dụ dỗ hắn, An Nặc trời sinh đã xinh đẹp, hơn nữa ở trước mặt Phó Quốc Hoa lại không hề che dấu sức quyến rũ, cả người nhu tình như nước. Bàn tay to của hắn ôm lấy eo mảnh khảnh của cô. Cúi đầu hôn sâu hôn, từ đôi môi đến sống mũi đến mắt, cuối cùng đến tai, theo động tác của anh, An Nặc rõ ràng nghe được từ trong miệng anh nói ba chữ anh yêu em.
Được như ý nguyện An Nặc không ngoan ngoãn phối hợp với Phó Quốc Hoa nữa, nhẹ nhàng từ trong ngực Phó Quốc Hoa nhảy ra ngoài, đứng ở bên bàn gọn dẹp chén bát, không thèm nhìn anh, bưng chén bát bước nhanh vào phòng bếp: “Em đi rửa chén.” Phó Quốc Hoa nghe rất rõ ràng giọng nói của An Nặc còn mang theo tâm tình hả hê.
Cô gái nhỏ này. Phó Quốc Hoa cười khổ một tiếng, nhiệt độ toàn thân vừa bị bốc lên do An Nặc trêu chọc còn chưa hạ xuống, cả người đều cảm thấy mọt loại hành hạ đến ngọt ngào.
Phó Quốc Hoa hết cách với An Nặc rồi, biết cô không cần hắn giúp mọt tay, hắn cũng chỉ đành ngồi trên ghế, cô gắng lấy lại cảm xúc bình thường. Nhìn An Nặc ở phòng bếp không ngừng bận rộn. Ánh mắt hắn căn bản không dứt ra được. Lúc huấn luyện hắn đã từng cả ngày không được ăn cơm, đặc biệt là lúc ra ngoài huấn luyệ liên tục mấy ngày đêm mệt mỏi đến lúc trở về thức ăn lại không còn. Khi đó hắn cũng cảm thấy vô cùng thê lương, hắn không thể không cảm thán một câu, may nhờ lúc ấy An Nặc chủ động, cũng không bị dáng vẻ nghiêm túc của mình dọa sợ. Nếu không mình lại bỏ lỡ, còn không biết nên đi nơi nào hối tiếc đây.