Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 103
Tựa vào trong lòng Hoàng Thượng, để hắn nắm tay mình, một bút một tranh cùng hắn vẽ nên non sông tươi đẹp, Liễu Mạn Nguyệt mang trên mặt ba phần cười, chỉ lấy tóc của mình cọ lung tung trên mặt hắn, không cho hắn vẽ bình thường.
“Còn làm loạn nữa! Trẫm ăn nàng trước, lại dùng bữa tối!” Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai nàng, hun đỏ cổ nàng, nhuộm phấn vành tai này, nhìn thấy quả nhiên ngon vô cùng. Hoàng Thượng trong mắt trầm xuống, một ngụm ngậm vào, đầu lưỡi chuyển động trên vành tai, mãi đến khi khiến hơi thở nàng trở nên rối loạn, trong bụng nghĩ tới: nếu không, dứt khoát ăn trước rồi lại nói?
Bàn tay to theo bụng của nàng vuốt lên trên từng tấc một, cách cái áo kia cũng có thể cảm giác ra da thịt nhẵn nhụi của nàng, tay đè ở trên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, lúc nhẹ lúc nặng. Đến khí một luồng lửa nỏng ở phía dưới dâng lên, Hoàng Thượng liền dứt khoát thả bút lông trong tay, cái tay kia cũng theo đến trên đùi nàng, ở trên vành tai nàng cọ sát gặm cắn.
“Linh linh, linh linh. . . . . .” Tiếng chuông trên cầu treo vang lên, trong lòng Hoàng Thượng một trận không kiên nhẫn, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đang chạy từ đầu bên kia cầu treo sang chỗ này.
Vốn cho là Tiểu Châu Tử tới đây bẩm báo chuyện dùng bữa, lại thấy người nọ trên người mặc áo giáp, hẳn là Triệu thống lĩnh?
Bàn tay to ở vỗ nhẹ một cái trên mông nàng, thấp giọng ở nàng bên tai nói: “Đi trước trên giường bên kia chờ trẫm, một lát lại thu thập nàng.”
Biết hắn có chuyện gì muốn làm, mà lúc này trời còn sáng đây, giữa hai mặc dù thân mật, nhưng dưới ban ngày ban mặt vẫn là rất ít làm chuyện kia.Ngước mắt lên liếc nhìn ra ngoài, cách kia màn tơ cũng nhìn ra người đến là người nào, vội vàng đứng lên, đi tới cái giường sau tấm bình phong, dọc theo đường đi để ý đầu tóc tán loạn của mình.
“Hoàng Thượng, vừa nhận được tin khẩn, Hứa Tư Thừa Hứa đại nhân. . . . . . đi rồi !” Người vừa mới quỳ xuống, Triệu thống lĩnh liền vội báo cáo.
Tin tức này, thoáng cái liền dập tắt lửa nóng trong đầu rồi, Hoàng Thượng sững người, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ “hả?” Một tiếng, như nghe không hiểu.
“Hứa đại nhân lúc đang quan sát tình hình nước lũ ở trên bờ sông Lan, trượt chân vào nước ….. người, mất rồi. . . . . .”
“Là chết hay là chưa tìm được? ! Nói rõ ràng!” Hoàng Thượng bình tĩnh lạnh giọng hỏi.
“Đi rồi.” Dứt lời, trên mặt Triệu thống lĩnh pha lẫn chút vẻ lo lắng, “Mà nước sông Lan rất siết, sợ là tìm cũng. . . . . .” Vừa nói, lại ôm quyền nói, “Hoàng Thượng, chuyện này có kỳ lạ!”
“Nói. . . . . .” Người rơi vào giữa sông rồi, mà còn đang xảy ra lũ lụt, bị nước cuốn trôi đi, cho dù là tìm được vào cửa biển cũng chưa chắc có thể tìm được thi thể, Hoàng Thượng nhắm hai mắt, trong lòng thở dài một tiếng.
“Hứa đại nhân mấy ngày nay mỗi ngày đi bờ sông tìm tra. . . . . . Hoàng Thượng âm thầm sai mấy thương hộ đưa lương thực, tình hình Hứa đại nhân ở phía nam tốt lên rất nhiều, những quan viên này vẫn cùng giống lúc trước, tự làm theo ý mình, nhưng rốt cuộc không có biện pháp nào với hắn. Người thần phái ở bên cạnh Hứa đại nhân báo lại, hôm đó ở trên đê, rõ ràng mấy người bọn họ ở bên cạnh Hứa đại nhân, lại bị mấy người kéo kéo, chen chen chúc chúc, lại nhấc mắt, liền nhìn người ngã vào trong nước rồi, một xô, người sẽ mất!”
Hoàng Thượng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật dài. Dù liều lĩnh thế nào, không được việc, hiệu quả và lợi ích, đó cũng là thần tử một lòng với mình. Mặc dù trước kia còn dự định về sau không dùng hắn nữa, nhưng cũng không muốn trực tiếp bảo hắn lấy mạng lót đường, hôm nay, cuối cùng đã bị người một tay đẩy vào trong nước. . . . . .
“Tốt, rất tốt.” Hoàng Thượng chậm rãi gật đầu, đứng dậy, “Ngươi đi gọi thống kê ra danh sách quan lại lớn nhỏ hai bờ sống Lan, còn có quan viên đối đầu với trẫm, kéo dài không chịu làm việc.” Nói xong, trên mặt lạnh như băng, cười lạnh một tiếng, “Không phải là bọn họ kéo con tốt trước xe của trẫm xuống sao? Trẫm liền muốn giết toàn bộ bọn họ!”
Ba ngày sau, tin tức phía nam mới đến trong kinh, vài người nhanh nhạy tin tức, sớm một ngày rưỡi cũng đã biết tin tức kia, mặc dù đều đoán chừng Hoàng Thượng chắc chắn tức giận, hôm đó người cùng đi với Hứa đại nhân đi ra ngoài tuần tra sợ là không sót một ai không được tốt, lại không nghĩ rằng, Thánh thượng ngoài tức giận, còn muốn điều tra toàn diện, tất cả những kẻ liên quan đến kéo dài làm lỡ việc đưa lương thực đều không buông tha, từng đạo thánh chỉ hạ xuống, làm loạn cả triều sợ bóng sợ gió.
Tuy biết Hứa Tư Thừa kia là chỗ dựa bên cạnh Hoàng Thượng, lại không nghĩ tới, Hoàng Thượng lại tức giận như thế, thế này nếu tra toàn bộ, chỉ sợ trên dưới triều đình phải thay máu!
Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở trong cung của Hoàng Hậu nửa buông ánh mắt, lại là ba ngày, Hoàng Thượng không hề gọi phi tần đi qua hầu hạ, mặc dù mỗi ngày cùng mình ở một chỗ, mấy ngày nay lại cũng chỉ là ôm mình một chỗ thì nhiều, sinh hoạt vợ chồng thì ít.
Hoàng Thượng đầu tiên là bởi vì chuyện lũ lụt bận bịu đến không có thời gian chọn người đi hầu hạ, sau lại là bởi vì nước sông mất một vị thần tử, lúc này lại càng bởi vì lũ lụt đó giận đến ngay cả những phi tần này, một người cũng không liếc mắt rồi. . . . . . Muốn là người hận nhất lũ lụt trong thiên hạ này, trừ những người trôi dạt khắp nơi, đích thị là phi tần trong hậu cung này rồi.
“Ai, cuối mùa hè đầu mùa thu này, người vốn là dễ giận, Hoàng Thượng dù là bận rộn nữa, nhưng cũng không thể không bận tâm thân thể của bản thân a ….” Ngọc tần rũ mắt sâu kín nói.
Trong lòng mọi người châm chọc cười cười, còn tưởng vẫn được sủng ái như trước kia đây? Suốt một tháng này, không phải là ngay cả nàng mà Hoàng Thượng cũng chưa từng gọi đó sao?
“Ngọc tần tỷ tỷ nói rất đúng, nghe nói Thính Vũ các mấy ngày nay, mỗi ngày thắp đèn đến giờ dần đâu rồi, cứ tiếp tục như vậy, chính là thân thể tốt hơn cũng không chịu được.” Lý lương nhân siết chặt cái khăn trong tay, khẽ chạm hai cái lên khóe miệng.
Chúng phi tần rối rít gật đầu đồng ý, chợt một người nói: “Nếu không, tỷ muội chúng ta đi thỉnh an Hoàng Thượng đi?”
Mọi người trong lòng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng người nọ, thấy người nói chuyện chỉ là thái nữ.
“Hồ nháo, sao có thể đi đến đằng trước như vậy? Nếu đụng vào người chẳng phải khiến người chê cười?” Hoàng Hậu trầm mặt nói.
Thái nữ kia cười cười, cúi đầu nói: “Nương nương nói rất đúng, nhưng thiếp nghĩ tới. . . . . . Nếu chỉ là ở xa xa trước cửa Thính Vũ các cho Hoàng Thượng lạy một lạy, khuyên Hoàng Thượng bảo trọng Long thể, thật cũng không có mất thể thống. Hoàng Thượng hôm nay cũng quá cực khổ rồi, chúng ta chẳng qua là mất thời gian ấy bước đường, sao có thể vất vả hơn Hoàng Thượng?”
Nghe lời này, trong lòng chúng phi tần suy nghĩ, như thế cũng tốt, Hoàng Thượng không chừng là bề bộn quên các nữ tử hậu cung sao? Hắn lại thích nam phong, nói vậy mấy ngày nay hầu hạ cũng hẳn là những tiểu thái giám được hắn thích, còn không lộ diện nữa, thật không nghĩ ra có thể làm sao bây giờ?
Một người nói, hai người gật đầu, ba người ủng hộ. . . . . . Không đầy một lát, lại không ai nói lời phản đối, liền quyết định xong, chỉ nói đầu tiên là tản mát, tự đi dạo trong viện của mình một chút, chờ đến lúc trưa Hoàng Thượng trở về Thính Vũ các nghỉ ngơi dùng cơm sẽ đi qua thỉnh an.
Tay vịn ở trên tay của Bạch Oánh, Liễu Mạn Nguyệt phe phẩy cái quạt tròn trong tay, thong thả đi trên đường đá, nhìn trái nhìn phải hoa ngọc trâm vừa nở xong, nói: “Ngươi nói, một đám người hô hoán đi qua như vậy, có thể khiến Hoàng Thượng sợ không đây?”
Bạch Oánh nghe ra trong lời của nàng có chút hả hê, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Chủ tử nhìn một chút được rồi, mấy ngày nay Vạn tuế gia thực sự rất mệt mỏi.”
Liễu Mạn Nguyệt thong thả gật đầu nói: “Đúng vậy a, cho nên hôm nay chuyện này ta mới nhìn thôi, không chừng oanh oanh yến yến vừa ra khỏi lồng, đã mang lại chút việc vui cho Hoàng Thượng đây.”
Bạch Oánh không đáp lời nữa, chủ tử nhà mình không đứng đắn, nhưng không thể cùng nàng tực sự tức giận, lúc này nếu nha đầu Bạch Tuyết kia ở đây, hai chủ tớ các nàng nhất định có thể hàn huyên với nhau đi!
Phe phẩy cây quạt trong tay, nghiêng nhìn con bướm ngọc cách cách đó không xa, Liễu Mạn Nguyệt cũng không gọi người bắt nó, càng không giống như những phi tần kia, cầm lấy cây quạt đi đập đập, chỉ xa xa nhìn. Lại ngẩng đầu, đối diện một người đang đứng.
Nhíu lông mày, Liễu Mạn Nguyệt thấy Triệu thái nữ cách đó không xa bình tĩnh nhìn mình, lại nhìn thoáng qua Bạch Oánh bên cạnh mình, trong lòng vừa động, liền nói với Bạch Oánh: “Có chút khát nước, ngươi đi lấy chút trà đến.”
Bạch Oánh cũng nhìn thấy ánh mắt của Triệu thái nữ kia rồi, trong lòng hiểu, lui ra hai bước xoay người rời đi.
Cung nữ bên cạnh của Triệu thái nữ bên kia cũng không biết đi đâu, đi một mình đi lắc lư đến bên cạnh Liễu Mạn Nguyệt, hai người giống như đúng lúc đụng vào một chỗ.
“Nhận lệnh của Các chủ.”
Liễu Mạn Nguyệt trong lòng vừa động, đưa mắt nhìn vào trong tay, thấy trong tay nàng cầm một cái túi thơm không biết thêu lên cái gì, hoa văn phía trên lộn xộn, nàng lại biết, đây chính là ám hiệu trong mà Các dùng.
Cái túi thơm kia bị nhét vào trong tay Liễu Mạn Nguyệt, Triệu thái nữ nhẹ nhàng xoay người lại, cầm cây quạt che miệng, thấp giọng nói: “Nhìn qua thì đốt đi.”
“Ừ.” Một tiếng, Liễu Mạn Nguyệt khom lưng đi xuống, nhét cái túi thơm kia vào trong ngực, đưa tay đi ngắt hoa ngọc trâm vừa mới nở.
“Chủ tử, nhưng là có chuyện gì?” Bạch Oánh mang theo Tiểu cung nữ trở lại, rót trà, hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt dùng qua, hạ thấp giọng hỏi.
Khẽ lắc đầu: “Còn không biết, một lát trở về lại nhìn.”
Nghe nàng nói như vậy, Bạch Oánh liền biết nàng ấy nhận được tin tức gì rồi còn chưa kịp nhìn.
Không lâu lắm, nhìn đã gần đến giờ, hơn mười vị phi tần này sắp trở về chỗ Hoàng Hậu, cùng Hoàng Hậu một chuyến, nhân lúc Hoàng Thượng trở lại một chút, đến bên ngoài Thính Vũ các.
Đứng ở trong đám người, xa xa nhìn khuôn mặt của tiểu hoàng đế, chịu đựng buồn cười trong —— quả đúng khiến hắn thấy mà sợ.
Vừa mới trở lại, liền thấy một đám nữ tử như vậy, làm cho Hoàng Thượng sợ hết hồn. Trong đám oanh oanh yến yến này liền thấy bộ dáng khép nép của nàng, Hoàng Thượng híp mắt, quay đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu nói: “Chuyện gì?”
Trên mặt Hoàng Hậu cứng đờ, chậm chạp nói: “Hoàng Thượng mấy ngày nay cực khổ, phi tần hậu cung vô thậm vi biểu (không gì có thể biểu đạt), tới đây thỉnh an Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng bảo trọng Long thể. . . . . .”
“A, trẫm biết rồi, giải tán đi.” Dứt lời, cũng không nhìn về phía sau, liền xoay người trở về Thính Vũ các.
Chúng phi tần trong lòng khó tránh khỏi mất mát, nhưng lại không thể không giải tán, chỉ là một bước ba hồi (một bước đi, ba lần quay đầu lại), trong lòng mong đợi Hoàng Thượng trở lại trong lầu, có thể đứng ở bên cửa sổ nhìn bản thân nửa mắt mới là tốt.
Lại có mấy người trong lòng oán hận nhìn những tiểu thái giám đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, nếu không phải sợ Hoàng Thượng giận, không chừng các nàng liền muốn đi qua, níu lấy những tiểu thái giám này, mắng câu tiểu yêu tinh không biết xấu hổ thông đồng nam nhân rồi.