Bạn đang đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn – Chương 102
Chân mày Hoàng Thượng nhíu chặt hơn một chút: “Những người này tất nhiên không chút kiêng kỵ, cho dù thật đã xảy ra chuyện gì, người trong thiên hạ mắng cũng là trẫm – Hoàng Thượng này, cho dù là thay đổi triều đại, bọn họ có căn cơ, vẫn có thể làm thần tử cho người, hưởng thụ cẩm y ngọc thực của bọn họ.”
Dứt lời, Hoàng Thượng cầm lấy bút, trải trang giấy khác xuống dưới, vội vã không biết định viết thư đến đâu.
Giống như tiểu hoàng đế nói, thượng ra lệnh không được, cho dù biện pháp có tốt hơn nữa, chuyện có tốt đến giời cũng có thể bị người dưới làm hỏng, huống hồ là bây giờ?
Trên triều đình đấu qua đấu lại, vị đứng đầu kia tất nhiên cũng trở nên sứt đầu mẻ trán, từ đầu tháng sáu, đã sắp đến giữa tháng bảy rồi, một tháng này, hoàng đế vì nạn nước lũ này, cuối cùng không một phi tần nào được gọi. Mỗi ngày không phải là ở trong Hồng Tâm điện, chính là ở trong Thính Vũ các, cái đèn kia từng cái từng cái thắp đến nửa đêm, đau lòng chết Thái hậu, gấp gáp chết phi tần.
Nước cuồn cuộn, vốn là những phi tử có chút tay nghề sẽ làm đồ đưa cho Hoàng Thượng lấy may, hôm nay Hoàng Thượng vừa cần mẫn, các nàng lại càng không dám không bận bịu, không dám không làm.
Liễu Mạn Nguyệt phe phẩy chiếc quạt nhỏ bằng gỗ đàn hương, tựa vào cạnh Hoàng Thượng, nghe khúc nhã nhạc cao sơn lưu thủy (*) do hắn đàn ra, chiếc quạt nhỏ gập lại, hướng phía nam một chút, nũng nịu hỏi: “Hoàng Thượng, hồi lâu không có để ý tới các nàng, mấy ngày nay sáng sớm lúc gặp mặt, mọi người khổ biến khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua khiến người thương yêu đây này.”
[(*): cao sơn lưu thủy: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức, khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: “Tuyệt! Tuyệt! Cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!”]
Ngón tay ngọc gảy nhẹ, hai tay thon dài từ trên đàn giơ lên, chỉ chừa một chút dư âm thật lâu chưa tản đi. Hoàng Thượng quay đầu đi, nhướng chân mày nhìn nàng: “Được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu để cho các nàng biết rồi, còn không đem nàng ăn tươi nuốt sống rồi?”
Liễu Mạn Nguyệt không có chút cảm giác lấy làm hổ thẹn nào, xoay đầu lại, hướng hắn nháy nháy mắt: “Thiếp chẳng qua là cảm thấy, coi như là giả, để bọn họ dùng cũng tốt.”
Để cánh tay tựa vào trên đùi, ngả sang thân thể nàng: “Giả cũng tốt? Chẳng lẽ Nguyệt Nhi muốn thử?”
Vốn là giễu cợt mới nói lời này, lúc này bị hắn trêu đùa ngược lại, khiến mặt nàng bất giác đỏ lên, giận liếc hắn một cái, lúc này mới thong thả quay đầu đi, nhìn phía nam, sâu kín nói: “Không nghĩ tới xảy ra một trận lũ, lại khiến bọn họ ầm ĩ thành như thế.”
Hoàng Thượng cũng không nhắc lại những lời ướt át này, nhìn về phía nam, cười lạnh một tiếng: “Trong Các mặc dù khiến những người này vào triều làm quan, nhưng lại có mấy người có thể hiểu được kiến phong sử đả (*)? Còn khó tìm hơn so với tìm cô gái có bề ngoài mỹ lệ. Bọn họ cũng chỉ có thể giống trẫm, vừa tích trữ người của mình, vừa cùng những đại thần trong triều này hỗ thông hữu vô (**). Cơ hội tốt trời cho này, tự nhiên muốn trừ đi những người không để mình sử dụng.”
[(*) kiến phong sử đả: biết thời thế, tùy cơ ứng biến, hành sự theo hoàn cảnh]
[(**) hỗ thông hữu vô: ở đây có nghĩa là lợi dụng lẫn nhau]
Lắc lắc đầu, Liễu Mạn Nguyệt nhướng mày thở dài một tiếng: “May mắn đời này là một nữ tử, nếu thiếp là nam tử, đánh chết cũng không có bản sự vào triều làm quan kia.”
“Chỉ cái tính lười của nàng, ngày ngày đứng trên chiều sớm có thể thể đã khiến nàng không chịu nổi.” Cười nhẹ nhàng chọc hai cái lên má lúm đồng tiền trên mặt nàng, ôm bả vai nàng cười nói, “Tối nay nghỉ ngơi ở trên núi đi, một lát nữa gọi bọn họ thu thập xong, bữa tối dùng ở đây.”
Mấy ngày nay mặc dù phần lớn hắn ở điện Hồng Tâm, Thính Vũ các xử lý công việc, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không bận rộn đến như vậy. Thánh chỉ cứ từng đạo từng đạo được hạ, nhưng đều là đại đồng tiểu dị (cơ bản giống nhau). Phía dưới chỗ đang tranh cãi gay gắt, trừ khi bảo đao phủ xuống tay, cầm thượng phương bảo kiếm gá ở trên cổ bọn họ, thì không ai vui lòng nhúc nhích chút nào. Vì vậy, Hoàng Thượng chỉ đành phải để hạ nhân diễn ra vẻ cần mẫn, nhưng bản thân thì muốn làm thế nào thì làm.
Kể từ đó, Tiểu Lưu Tử hoàn toàn nghỉ ngơi một tháng, chẳng qua là phí phạm chút cây đèn cây trong vườn thôi.
——————
“Hoàng Thượng vẫn ở điện Hồng Tâm sao?”
“Vâng” Thấy hỏi, Trân Nhi vội vàng cúi đầu đáp.
“Súp kia đã ninh được rồi?” Tống phi tâm thần không yên nhìn ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.
“Còn khoảng một khắc nữa là xong.”
“Một lát xong rồi, ta đích thân đưa qua.” Vừa nói, sâu kín thở dài một hơi. Hoàng Thượng vừa bận rộn, lại càng không có thời gian để ý tới những phi tần hậu cung. Mặc dù mình từng hầu hạ vài lần, nhưng rốt cuộc vẫn chưa mang thai. Có thể thấy được, đứa nhỏ này cũng là dựa vào duyên phận, chỉ có thể hận Hoàng Hậu kia. . . . . .
Nghĩ tới, móng tay hướng trong thịt bấm một nhát, lại vội vàng buông ra, rũ mắt nhìn về chỗ thịt bị bấm vào kia, may mắn không bị rách da, nếu không, nếu mà để lại sẹo, có thể thật khủng khiếp rồi.
“Nô tỳ đi xem súp kia một chút.” Thấy chủ tử nhà mình xuất thần, Trân Nhi chỉ đành phải tìm cớ ra cửa. Lúc trước phu nhân gọi người tiện thể nhắn vào, nhưng hôm nay. . . . . .
Giơ tay lên sờ sờ mặt, nhớ tới mấy lời phân phó của lão gia phu nhân, trên mặt không khỏi toát lên một rặng mây đỏ. Từ nhỏ trong đám hầu hạ tiểu thư, nàng là nha hoàn đẹp nhất. Sau lại vào cung, mặc dù phu nhân cũng sai người dạy đắc nhân tâm ấy nàng để chuẩn bị vào cung, lại không người nào tri kỷ với tiểu thư như mình.
Lúc vào cung, liền biết rõ ý lão gia phu nhân, mình trường thành đẹp, lại lớn lên cùng với tiểu thư từ nhỏ, tất nhiên vào cung giúp nàng củng cố sủng ái. Lần trước đẻ non, tiểu thư đã là không thể sinh nữa rồi, bản thân mình thì cực kỳ khỏe mạnh, phu nhân phân phó đã ở trong dự liệu của nàng, nhưng hết lần này tới lần khác, Hoàng Thượng lại chưa từng qua đêm ở đây!
Ban đêm không đến, vào ban ngày cũng thấy không đến, đừng nói mình một cung nữ nho nhỏ, chính là những phi tần này, muốn chen vào Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng vô tình gặp gỡ, cũng chưa từng nghe qua người thành !
Hoàng Hậu nương nương thật vất vả cướp một hồi, còn nói nàng gặp được một đêm hai nàng! Chuyện này, nếu không nói thông với chủ tử nhà mình, nơi nào có thể bò được lên long sàng đây?
Ngẩng đầu nhìn phòng bếp nhỏ cách đó không xa, Trân Nhi lại thở dài một hơi, hết lần này tới lần khác, chủ tử nhà mình lại không biếtthân thể nàng không thể có nữa. . . . . . Nếu chờ ba năm, mãi cũng không có hài tử, biết đến sốt ruột, cũng chắc chắn sẽ gọi mình đi hầu hạ, có thể qua ba năm năm đấy … Chính mình đã lớn?! Hoàng Thượng đâu còn có thể xem trọng?
Trân Nhi ra khỏi phòng, Tống phi ngồi ở trên ghế đầu còn đang xuất thần. Trong nhà phụ thân vì chuyện trên triều đình, nhìn như chọc trúng Hoàng Thượng tức giận, lời này nàng mặc dù nghe một lỗ tai, nhưng rốt cuộc là chuyện như thế nào, nàng một nữ tử thâm cung, làm sao biết được? Chính là muốn hỏi thăm, cũng chắc chắn không hỏi được, trong nhà có chút tin tức có thể đưa, nhưng chuyện lớn trên triều thế này, sao có thể đưa tin vào? Cho dù mẫu thân vào cung nói với mình, nhưng không thể nói rõ trong mấy câu.
Đứng lên, đi tới cửa, mấy tiểu cung nữ trong phòng muốn tới đây vịn, bị nàng phất tay lui ra, bản thân đi vào trong viện, men theo hành lang gấp khúc từ từ dạo bước.
Đầu bên kia hành lang gấp khúc, bị cây mây leo đầy che kín phía sau, chợt truyền đến mấy tiếng nói chuyện. Mặc dù Tống phi không thèm để ý, nhưng vẫn cẩn thận nghe hai câu.
“. . . . . . Chả trách đây!”
“Cũng không thể như vậy? Nghe nói chính là lần trước đẻ non thì bị thương rồi, không thể được nữa đây!”
“Nhưng nếu bị thương căn bản, vì sao Hoàng Thượng còn muốn gọi. . . . . . đi hầu hạ?”
“Đần, người ta còn có phụ thân tốt nữa mà, đang ở trên triều, bằng không, vì sao nhiều mỹ nhân như vậy không để ý tới, chỉ gọi vị đó?”
Mấy câu nói dứt lời, thanh âm kia liền càng phát ra xa, Tống phi giống như bị sấm đánh trúng, đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.
Trân Nhi sai tiểu cung nữ xách nước canh trở về, lại không thấy Tống phi, một tiểu cung nữ vội vàng tới đây nói: “Nương nương nói là muốn đứng ở trong viện, không gọi người đi theo.”
Vội vàng ra cửa, đi lại trong sân, liền nhìn thấy Tống phi đứng ở trong hành lang gấp khúc, không biết xuất cái gì thần rồi, lúc này Trân Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi qua cười nói: “Nương nương, súp đã được rồi, lúc này cần phải đưa qua?”
Tống phi chậm rãi xoay người qua, hai mắt đăm đăm nhìn nàng, nhìn đến mức khiến Trân Nhi khẽ run rẩy: “Nương nương?! Ngài làm sao? Nương nương? Nương nương. . . . . . Tiểu thư!”
Lúc này Tống phi mới chậm rãi hồi phục tinh thần, vẫn là sững sờ nhìn nàng, vừa mở miệng liền dọa Trân Nhi thót lên, trong giọng nói, lại pha lẫn khàn khàn: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ta thực là không thể có con nữa?”
Trân Nhi lại cả kinh, vừa định mở miệng nói “không có”, trong lòng vừa động —— lúc này rõ ràng là chủ tử nhà mình nghe cái gì, cũng không phải là tự mình nói, chỉ có để nàng biết rồi, chờ tâm trạng qua đi liền có thể suy nghĩ cẩn thận sai mình thay nàng sinh đây …
“Tiểu thư. . . . . . Lão gia phu nhân không cho nói. . . . . . Tiểu thư. . . . . .” Vừa nói, Trân Nhi đã quỳ xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Tống phi choáng váng đầu liền ngất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể lung lay mấy cái, người ngã về phía sau.
Trong Hoa Hoàn phường, Tống phi nương nương ngã bệnh. Tin tức này truyền vào vườn, không bao lâu sau đã không thấy động tĩnh. Mấy ngày nay, bởi vì Hoàng Thượng bận rộn chuyện trên triều, bao nhiêu phi tần trong hậu cung bị ngã ‘bệnh’? Tuy nói người nào bị bệnh cũng không nặng bằng vị này, nhưng chúng nữ đánh giá, trừ Thái hậu, Thái phi sẽ phái người nhìn nhiều một chút, chỗ Hoàng thượng tám phần mười là không hơi đâu để ý tới.
Hoàng Thượng sẽ không đi, giả bệnh lại có tác dụng gì? Dù là thật bệnh, cũng bệnh không ra cái hiệu quả tốt gì, bản thân nấu chút canh hạ hỏa đi thôi.
——————
Phía tây nam ngoài Hạc Lâm viên, một chỗ trong tiểu viện, Các chủ đang ngồi ở chính vị, mấy người đang quỳ lạy phía dưới.
“Một người cũng không có?” Ánh mắt hẹp dài chau lên, lạnh như băng nhìn những người phía dưới.
“Bẩm Các chủ, thật là một người cũng không thể mang thai.”
Chân mày nhíu chặt hơn một chút, chợt nhướng mày lên, quay đầu nhìn về Lưu Huân Nguyên đang đứng ở chỗ thủ hạhỏi: “Trước kia nghe nói trong cung có một phi tử có bầu? Là người nào?”
“Bẩm Các chủ, là Tống phi.” Dứt lời, Lưu Huân Nguyên lại nói, “Bởi vì nàng không phải là nữ tử trong các, thuộc hạ liền làm chủ bỏ thuốc làm nàng sảy thai.”
Các chủ khẽ gật đầu, đột nhiên nói: “Tiểu hoàng đế kia có thể là trời sinh không dễ có con hay không?”
Mọi người phía dưới sửng sốt, một người khẽ ngẩng đầu, nói: “Như vậy là cũng có thể, chỉ vị Tống phi kia. . . . . .”
Khóe môi Các chủ chợtuốn lên, lộ ra có thể nụ cười thản nhiên có thể làm trăm hoa xấu hổ, chỉ trong mắt vẫn mang theo tia âm hiểm: “Hoặc là trước kia không sao cả, sau lại khó có rồi sao?”
Mọi người phía dưới sửng sốt, nghi ngờ nhìn nhau, không giải thích được ý trong lời nói của Các chủ.
“Lòng nữ tử trên đời này khó nắm bắt nhất, vị nữ tử Tống gia kia không phải nói không thể có rồi? Nếu là bởi vậy …. ha ha.” Vừa nói, lắc đầu, rũ mắt nhìn xuống phía dưới, tay phải ba ngón chà xát vân vê lại một chỗ, chợt cười như hoa nở, khiến trăm hoa ngoài đình thất sắc.