Kế Cứu Chồng

Chương 2 .2


Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 2 .2

Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?
“Thích không? Em thiết kế menu này thế nào, anh cảm thấy có được không?” Cô hỏi, nhanh chóng muốn lắng nghe ý kiến của anh.
Anh nhìn cô, khóe miệng gợi lên ý cười, vươn người hôn lên môi cô.
“Anh làm sao vậy?” Khuôn mặt cô vì hành động thân mật bất ngờ của anh mà phiếm hồng.
“Đương nhiên là được rồi, chỉ có điều khóe miệng em dính cơm, nếu về sau mang món gà nướng này đi mời khách, ngoài miệng lại dính hạt cơm như thế, người ta lại nghĩ “Bà chủ này ăn vụng cơm của mình”, có phải không?”
Nhược Ân nở nụ cười ngọt ngào. “Đúng ha? Nhiều khi em rất bất cẩn, may mà có anh bên cạnh nhắc nhở, nếu không em sẽ thường xuyên gặp rắc rối mất.”
Chính cô cũng biết,chỉ cần chuyên chú vào chuyện gì đó, cô thường xuyên quên chính bản thân mình, những chuyện vặt vãnh khác lại bỏ qua, trở thành người lơ đễnh.
Cơm nước xong xuôi, Nhược Ân thu dọn đồ ăn tinh tươm rồi quay lại ngồi trước mặt Bành Vũ Hiên.
“Đúng rồi, Hiên, khu chung cư này nên đặt tên là gì đây?” Cô chống cằm hỏi anh.
Bành Vũ Hiên cũng đưa tay lên vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ.
Nơi này, có nhà, có cây, đều là dụng tâm của hai người bọn họ, dùng tên hai người để đặt tên cho khu chung cư là phù hợp nhất. “Hay là dùng tên đệm của em, tên của anh ghép lại xem thế nào?”
““Nhược Hiên” à? A, rất êm tai!” Mắt cô sáng rực lên. “Nơi này cảnh đẹp như chốn thần tiên, giống như giấc mộng trong mơ, nhưng giấc mộng ấy lại có thật. Gọi là “Giấc mơ Nhược Hiên”, được không?”
“Được, anh thích tên này!” Bành Vũ Hiên gật đầu cười.

Chử Nhược Ân cầm lấy bút, viết bốn chữ “Giấc mơ Nhược Hiên” lên giấy, khóe miệng cong cong lên góc bốn mươi năm độ.
Đúng vậy, đây là giấc mơ của họ, sắp trở thành hiện thực.
Giấc mơ Nhược Hiên chỉ có 10 phòng, làm bằng gỗ bách, khoảng một trăm mét vuông một phòng, cho người khác cảm giác ấm áp và tinh xảo.
Màn đêm bao phủ, cả tòa nhà chìm trong hỗn hợp ánh sáng phát ra từ đèn LED và đèn màu lam, nhìn vô cùng ấm áp, giản dị mà không thiếu tính thẩm mỹ, thời trang.
Chử Nhược Ân cầm trong tay bản cho phép quyền sử dụng đất và kinh doanh, đang định dán vào mỗi phòng một bản thì một cơn gió bất chợt lùa từ ngoài cửu sổ vào, mang theo hơi lạnh lẽo ghê người.
Không chỉ Chử Nhược Ân cảm giác được có một loại năng lượng bất thường đang tiến vào phòng, mà ngay cả Bành Vũ Hiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Anh căng tai căng mắt canh chừng động tĩnh bồn phương tám hướng, cuối cùng thấy Chử Nhược Ân đang đứng nói chuyện với không khí.
“Xin hỏi bà bà là…”
Nhược Ân đang đứng trước một lão bà, bà trùm khăn kín đầu, chống gậy, mặc một bộ quần áo màu lam, chân đi giày gót ngọc ba tấc, rõ ràng so với cách ăn mặc hiện đại khác nhau một trời một vực.
“Ta là tổ tiên của khu đất này!” Bà lão đập đập cây trượng xuống nền nhà, giọng khàn khan đáp.
“A, chào bà, bà có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?”
Ông nội trước đây đã nói, chỉ cần cô cầm đồ của người quá cố khi còn sống để lại, sẽ có khả năng gặp lại người đó, dùng khả năng ngoại cảm của mình để tiếp xúc và nói chuyện, Bây giờ cô đang cầm trên tay cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất, có lẽ có quan hệ với bà lão đứng trước mặt đây.
Cho tới bây giờ, trong cuộc sống hàng ngày cô cũng gặp qua không ít người âm, giúp người âm và dương nói chuyện với nhau, đạt được mục đich của họ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ông nội, chỉ giúp người chứ không làm chuyện hại người.
Nhưng có được khả năng siêu cảm như vậy, có phải là chuyện tốt không?

Không hẳn.
Nhiều người biết cô có năng lực này, liền bỏ tiền ra thuê cô tìm kiếm giúp họ những của cải mà người thân đã chết của họ cất giấu, nào tiền, vàng bạc,chứng khoán có giá trị… khiến cô không chịu nổi sự phiền nhiễu này, muốn rời xa đô thị đến sống trên núi, hi vọng có thể thanh tịnh một chút.
Bà lão trước mắt này không biết đến có việc gì?
“Mảnh đất này, một trăm năm trước ta cùng chồng ta khai khẩn màu mỡ, sau để lại cho con cho cháu. Nhưng mấy đứa này, chẳng những không biết sử dụng cho tốt, lại để nó trở nên hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cuối cùng còn bán với giá thấp nữa. Thân làm tổ tong mà đau lòng thay…” Bà lão vừa nói, hốc mắt cũng rưng rưng. Trước đây bà đã gây nên nghiệt chướng gì, mà lũ cháu con hết đời này đến đời khác cắt xén đem đi bán, ngay cả mảnh đất cuối cùng này cũng dâng đi nốt?
“Bà ơi, chuyện này xin bà yên tâm. Cháu sẽ tận dụng mảnh đất này thật tốt, tuyệt đối không bỏ hoang nữa đâu.”
“Cháu cam đoan sao?” Bà lão hỏi.
Chử Nhược Ân xoay người, giữ chặt tay Bành Vũ Hiên, nói với bà lão: “Cháu cùng bạn trai cháu là Bành Vũ Hiên có giao ước, khi nào khu chung cư này kinh doanh thành công sẽ lập tức kết hôn, sống yên ổn ở đây bà ạ. Đây là giấc mơ từ ngày xưa của chúng cháu.”
“Tiểu tử này trông rất tuấn tú, hẳn là người cháu rất yêu?” Bà lão nhìn Bành Vũ Hiên, tuy rằng ăn mặc không chỉnh tề tươm tất cho lắm, quần bò thì thủng lỗ chỗ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai góc cạnh, ánh mắt thách thức mọi chuyện, phong thái kiên định tự tin hơn người. Xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Vâng, là người đàn ông cháu sẽ nương tựa cả đời.” Chử Nhược Ân hạnh phúc nói.
“Được rồi, thấy các cháu bỏ tâm bỏ sức cải tạo đất, lại còn xây nhà đẹp đẽ khang trang, hoa cỏ đầy sức sống, khiến ảnh đất hoang bao năm được phục hồi sinh lực vốn có. Ta cũng thấy yên tâm hơn…”
Bà lão nghĩ, để cho đám con cháu bất hiếu kia tùy ý vứt bỏ đất đai tổ tiên, không bằng giao cho hai người trước mặt. Họ có thiện ý kinh doanh, không có gì không tốt.
“Chao ôi, nếu ta có đứa cháu đẹp trai như vậy, có phải tốt không?” Bà lão nói ve bất đắc dĩ, ánh mắt hâm mộ vô cùng.

Nghe Nhược Ân đứng đối thoại một mình, Bành Vũ Hiên cau mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Rốt cuộc Nhược Ân cam đoan cái gì với ai?
“Bà” trong miệng cô là người nào?
Tuy rằng anh biết cô có năng lực ngoại cảm từ nhỏ, nhưng anh không giống cô, không thể biết đối phương là thần thánh phương nào, cũng không thể biết dung mạo người đối diện ra sao, tốt xấu thế nào, có đe dọa gì đến an toàn của cô và anh không? Trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cùng cảnh giác cao độ.
“Các cháu nhất định phải kinh doanh cho tốt, tuân thủ lời hứa kết hôn, cùng nhau bảo vệ mảnh đất này cho ta, biết không? Nếu không ta sẽ cùng chồng đến đây quấy rối…” Bà lão trước mặt nửa đe dọa nửa uy hiếp.
“Bà bà, bà đừng như vậy, chúng cháu nhất định cố gắng, cũng nhất định kết hôn, bởi vì….” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Cháu yêu anh ấy.”
Chử Nhược Ân nói xong những lời cuối cùng, hai má lập tức đỏ bừng.
Bành Vũ Hiên nghe được câu nói của Nhược Ân, lại nghe cô kiên định sẽ cùng anh kết hôn, liền đem cô ôm sát vào người.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng nghe thấy cô tuyên bố như vậy, anh cũng hướng về phía cô nói.
“Bà bà, Nhược Ân nhất định sẽ cùng cháu kết hôn, sẽ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn phải sinh một trai một gái.” Phong thái vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, ngữ khí nói chuyện tràn ngập tự tin cuồng vọng.
“Ha ha…” Bà lão bị lời nói của Bành Vũ Hiên làm cho bật cười. “Đúng là tiểu tử tốt, khẩu khí cũng thật lớn quá, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đó.” Nói xong, bà lại quay sang Nhược Ân. “Ta thực hâm mộ cháu, có một người chồng mạnh mẽ như vậy. Chúc hai cháu hạnh phúc!” Lời vừa dứt, bà mỉm cười rồi nhanh chóng xuyên qua bức tường biến mất, để lại một luồng sáng mờ mờ.
Bành Vũ Hiên thấy ánh mắt Chử Nhược Ân di chuyển đến bức tường trước mặt, không nói năng gì, anh nghi ngờ hỏi:
“Bà ấy đi rồi sao? Là ai vậy?”
“Là tổ mẫu của mảnh đất này, một trăm năm trước.” Cô đem toàn bộ lời dặn của bà lão kể lại cho Bành Vũ Hiên nghe.
“Thế, bà ấy có nói gì anh không?” Anh tò mò gặng hỏi.

“Bà ấy nói, anh thật là đẹp trai, nhìn rất có năng lực, nếu anh là cháu của bà ấy thì thật là tốt.” Nhược Ân cười cười trêu chọc.
“Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn đổi người thân, ha! Bà ấy còn nói gì không?”
“Bà ấy nói, nếu chúng ta không knih doanh cho tốt, bà ấy sẽ dẫn chồng đến đây quấy nhiễu…”
“Anh sẽ không cho họ cơ hội đâu!”
Bành Vũ Hiên vừa nói xong, Nhược Ân cảm giác cả cơ thể mình bị hai cánh tay cường tráng nhấc bổng lên không trung.
“Hiên…muốn làm gì vậy? Em còn chưa làm xong việc đâu!” Cô cầm trong tay quyền sử dụng đất, ở trong lòng anh giãy dụa.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chúng ta nhất định kinh doanh thành công “Giấc mơ Nhược Hiên”, cũng nhất định hạnh phúc!”
Chúng ta nhất định hạnh phúc…….
Anh chậm rãi nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Cô thẹn thùng giấu mặt trong lồng ngực anh, trái tim cũng dâng lên niềm ngọt ngào khôn tả.
Anh ôm cô đi ra đằng sau khu chung cư, đẩy tấm biển “Đề nghị khách dừng lại” sang một bên, đẩy tấm cửa đi lên một hành lang. Vượt qua mấy bậc cầu thang lên gác nhỏ, đây chính là căn phòng tình yêu, không gian riêng tư của hai người.
Vào trong phòng , anh tiến tới bật đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra khắp phòng có cảm giác vô cùng lãng mạn. Anh đặt cô lên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ẩn chứa thâm tình nồng đậm.
Hơi thở nam tính của anh vờn quanh tai cô, di chuyển lên khuôn mặt, sau đó đặt môi mình lên hai cánh môi mọng nước của cô, chiếm lấy sự ngọt ngào.
Tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối vụn vặt hàng ngày, anh ôm chặt cô, đắm chìm trong bể tình cuồng nhiệt, bên tai cô vẫn quanh quẩn lời nói của anh
“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.