Đọc truyện Jane Eyre (Jên Erơ) – Chương 5: Biệt trang Thornfield
Trên đường đi, không có gì đáng ghi cả.
Chắc chắn sẽ phải có ai đó đợi tôi ở Millcote, rồi đưa tôi đến Thornfield, vì vùng này, đối với tôi, hoàn toàn xa lạ.
Tôi tin là số mệnh mình không đến nỗi xấu, nhưng ở chỗ xe đỗ, tôi chẳng nhìn thấy ai cả.
Tôi đành đợi vậy. Bất chợt, tôi nghe thấy có người nói đến tên tôi. Người ta đang tìm một cô gái tên là Jane Eyre.
– Tôi đây. – Tôi nói với người hầu bàn ở quán trọ.
– Thưa cô, có người đang đợi cô.
Tôi không mất giây phút nào. Một người đàn ông đến bê cái hòm của tôi, đặt vào trong xe, rồi tôi cũng bước lên xe.
– Có xa không? – Tôi hỏi.
– Vâng, cũng khá xa.
Người xà ích đóng mạnh cửa xe, rồi xe bắt đầu chuyển bánh, không có vẻ vội vàng chút nào.
Xe lăn bánh ít nhất là trong hai tiếng đồng hồ, trên những con đường rải đá.
Trong suốt hành trình, người đàn ông không hề nói với tôi câu nào, cuối cùng ngoái đầu lại phía tôi, nói:
– Chúng ta đang đến gần Thornfield. Cô sẽ không phải đợi lâu nữa đâu.
Quả vậy, tôi đã nhận thấy một ngôi nhà thờ những ánh đèn lấp loáng trong đêm tối… Chúng tôi đang ở trong một ngôi làng, nhưng xe không đỗ lại. Chúng tôi leo lên một sườn đồi, đến một tòa nhà có vẻ khá to, các cửa sổ đều có ánh đèn.
Một cánh cửa mở ra, một cô hầu lại gần xe, và nói với tôi bằng một giọng dễ thương.
– Thưa bà, mời bà đi theo tôi.
Tôi bước vào nơi sắp là chỗ ở của mình.
Người ta đưa tôi vào một căn buồng sáng choang, cả ánh lửa và ánh nến. Trong một chiếc ghế bành kiểu rất cổ, có một bà đã nhiều tuổi, mà vẻ tao nhã và lịch sự đập vào mắt tôi. Một chiếc tạp dề trắng phau phủ ngoài tấm áo dài đen của bà.
Đó chính là bà Fairfax, và tôi không ngạc nhiên lắm, khi nhìn thấy bà. Bà đúng như tôi đã hình dung, trước khi gặp mặt. – Tôi lấy làm sung sướng được gặp cô, con gái thân yêu của ta ạ. – Bà nói bằng một giọng dịu dàng. – Cô thấy đường đi có dài quá không?
Cô có bị lạnh không? Tôi xin cô hãy xích lại gần lò sưởi.
Bà dẫn tôi đến ngồi vào chỗ bà; rồi tự tay bỏ khăn san và mũ ra cho tôi, mặc dù tôi đã bảo bà để cho tôi được tự nhiên.
– Trời ơi, – bà kêu lên, – hai tay cô lạnh quá.
Rồi bà nói với cô hầu:
– Leah này, chuẩn bị rượu vang nóng, và mang cho chúng tôi vài miếng xen-đuých nhé.
Cô hầu cầm lấy chùm chìa khóa tủ đựng thức ăn, rồi ra ngay.
– Sưởi ấm đi cô! Sưởi ấm đi cô! – Bà Fairfax nói đi, nói lại.
Rồi bà để tôi ở lại một mình. Mình chưa hề ước mong được đón tiếp như thế này, – tôi nghĩ bụng, – mình không dám chờ đợi một cuộc đón tiếp như thế. Chỉ mong được mãi như vậy… Khi bà quay vào, tuy có Leah đi theo, nhưng chính bà lại tự tay dọn dẹp cái bàn tròn, rồi đặt lên đó, rượu vang bốc khói và bánh xen-đuých. Tôi đi từ ngạc nhiên này, đến ngạc nhiên khác, và không hiểu tại sao một người bề trên của mình, lại có thể tiếp đãi mình một cách chăm chút và lễ độ đến như vậy.
– Thưa bà, – tôi nói, sau khi đã ăn và đã lại sức rồi, – khi nào tôi sẽ hân hạnh được gặp cô Fairfax ạ?
– Cháu gái, học trò tương lai của cô, – bà Fairfax nói, – không phải tên là cô Fairfax mà là cô Varens.
Tôi tỏ ra rất ngỡ ngàng, và bà Fairfax cũng nhận thấy thế.
– Cháu đó không phải là con gái tôi, – bà nói thêm… – Tôi không có con. Vâng, vâng, tôi không có gia đình, và bây giờ, chắc cô đã hiểu tại sao tôi rất vui mừng, khi thấy cô tới đây. Từ nay, tôi sẽ có cả một tập đoàn. .. Cô sẽ thấy là ở đây, cô sẽ rất dễ chịu. Thornfield rất cổ, rất cổ, nhưng là một lâu đài đẹp. Leah là một con bé tận tâm, luôn chăm chút đến mọi người, còn John, bác xà ích và vợ bác, đều là những gia nhân cẩn thận, nhiệt tình. Bây giờ, cô đã thấy người ấm lên rồi, tôi xin đưa cô đến căn buồng của cô, ở ngay cạnh buồng tôi.
Thú thật, tôi đang buồn ngủ quá. Tay cầm một cây nến nhỏ, bà dẫn tôi đi vào những hàng.hiên và những hành lang lạnh buốt, và chỉ chia tay với tôi khi đã tới trước cửa buồng tôi.
Tôi ngủ một mạch, không mộng mị gì hết, và thức dậy khá sớm. Sau khi đã dọn dẹp mọi thứ trong buồng, tôi theo cầu thang bằng gỗ sồi, đi xuống phòng lớn dưới nhà. Trong phòng không có ai. Tôi ra hiên, rồi tiến về phía bãi cỏ.
Từ chỗ này, – tôi nghĩ bụng, – mình sẽ có thể nhìn được toàn cảnh tòa nhà. Trông nó có vẻ rất đẹp và rất bề thế, với ba tầng gác. Đây không phải là một lâu đài của lãnh chúa, mà là một biệt trang nhỏ, một dinh thự đẹp như tranh của quý tộc, với những lỗ châu mai và những ngọn tháp con. Cái gì cũng hấp dẫn tôi, khiến tôi cứ ngắm nhìn mãi, rất thích thú, thì chợt bà Fairfax bước ra khỏi nhà.
– Cô đã dậy rồi! – Bà nói. – Lại đã ra vườn!
Tôi xin có lời khen cô đó.
Bà bắt tay tôi và ôm hôn tôi, như một người mẹ ôm hôn con gái mình.
– Cô nghĩ thế nào về ngôi nhà cổ của chúng tôi? – Bà hỏi tôi.
– Đẹp lắm, thưa bà, và tôi thấy rất thích.
– Đúng là nơi này đẹp và sẽ còn đẹp hơn nữa, nếu như ông Rochester đến đây thường xuyên hơn.
– ông Rochester là ai thế?
– Sao, cô không biết ông Rochester ư? Đó là chủ nhân của Thornfield.
– Tôi chưa bao giờ nghe nói đến tên ông ấy.
Bà Fairfax có vẻ rất ngạc nhiên, vì bà coi ông Rochester như một vị thần mà cả thế giới phải kính nể.
– Tôi lại nghĩ, – tôi nói thêm, – biệt trang này là tài sản của bà…
– ồ, không phải, cô bé thân yêu ạ… Cô thử nghĩ xem, tôi chẳng có gì hết. ở đây, tôi như một người quản gia, hay cô muốn nói là một người chăm lo việc nhà, cũng được. Tôi cố hết sức làm những việc có ích và chẳng có gì phải phàn nàn về cuộc sống yên ổn và nền nếp của mình.
– Thế còn cô Varens?
– Cô Varens là đứa trẻ được ông Rochester giám hộ. Chính ông là người bảo tôi tìm cho cháu một cô giáo, một gia sư thì đúng hơn, và mấy dòng đăng báo của cô đã đến đúng lúc.
Tôi đã bắt đầu nhìn thấy rõ hơn một chút những chuyện của nhà này. Cái bà lão vồn vã và đáng mến, mà tôi cứ tưởng là bà chủ lâu đài kia, thì ra cũng chỉ là một người làm công, ăn lương của ông Rochester, như tôi thôi. Tôi đang nghĩ.như thế và đang tự hỏi xem biệt trang sẽ còn dành cho mình những bất ngờ gì nữa, thì một cô hầu đi cùng một bé gái, lại gần. Đứa bé không để ý gì đến chúng tôi. Nó chỉ khoảng bảy hoặc tám tuổi, và có vẻ không được khỏe lắm. Nó xanh xao, gầy còm, tóc dài uốn quăn. Tôi lặng lẽ ngắm nó.
– Cô Adèle hãy lại đây, – bà Fairfax nói, -xin giới thiệu với cô, đây là cô giáo mới của cô.
Đứa bé bèn quay lại phía cô hầu, rồi điều này làm tôi ngạc nhiên quá, nó hỏi cô ta bằng tiếng Pháp, rằng tôi là ai, và tôi đến đây để làm gì. Cô hầu nhắc lại, cũng bằng tiếng Pháp, gần như câu nói của bà Fairfax; bà bèn cho tôi biết:
– Chị vú này là người Pháp, còn con bé thì đã sinh ra ở lục địa. Nó đã ở đấy lâu, và chỉ mới sang đây chưa đầy mấy tháng.
Về mặt này, tôi thật may mắn. ở Lowood, tôi đã được tiếp thu những bài học tiếng Pháp tuyệt vời của bà Pierrot. Hôm nay, tất cả những cái đó sắp được tôi sử dụng, và cô Adèle sẽ được thừa hưởng tất cả những gì tôi hiểu biết.
Khi con bé đã hiểu rõ tôi đến biệt trang để làm gì, nó bèn mỉm cười với tôi, bước lại gần và bắt tay tôi. Thế là chúng tôi đã làm quen với nhau.
Ngay lập tức, tôi hỏi chuyện nó. Mới đầu, nó chỉ trả lời rất ngắn gọn, nhưng đến lúc ăn sáng, nó đã ba hoa hơn. Tôi đã khéo léo dẫn dắt câu chuyện, và được biết là khi còn ở Pháp, nó đã ở với mẹ nó, nhưng rồi mẹ nó đã đi ra nước ngoài… Adèle đã giữ lại, về những năm đầu tiên của đời nó, một kỉ niệm hơi có vẻ huyền ảo: mẹ nó là một người có văn hóa và có khiếu thẩm mỹ, đã dạy nó nhảy múa, ca hát và ngâm thơ.
– Em hát hay lắm. – Nó bảo tôi. – Cô có muốn nghe không?
– Rất thích. – Tôi nói.
Con bé bèn nhảy lên đầu gối tôi, rồi ca một bài trong nhạc kịch. Tôi thành thực khen nó, vì nó hát đúng giọng và nghe vui tai.
– Tốt lắm, – tôi nói, – nhưng hôm nay, thế là đủ rồi… Bây giờ, chúng ta hãy vào phòng học, và hàng ngày, cô sẽ dạy em học.
Tôi thấy Adèle có vẻ dễ bảo và chăm chỉ, và tôi tự nhủ là mình sẽ có thể dễ dàng gợi mở trí thông minh non nớt của nó. Tôi thấy mến con.bé, và sau bài học đầu tiên, khi tôi gặp bà Fairfax, bà nhìn vẻ mặt rạng rỡ của tôi, đã phải công nhận ngay là mọi việc đã tốt đẹp.
– Cô hãy đi cùng với tôi, – bà Fairfax bảo tôi. – Cô chưa biết hết mọi nơi trong nhà này.
Cô hãy lên sân thượng với tôi. ở đó, nhìn ra, phong cảnh rất đẹp.
Chúng tôi lên một cầu thang dẫn đến tầng áp mái. Leo lên một cái thang, nhấc một cánh cửa sập, và thế là chúng tôi đã ở trên mái nhà.
Phong cảnh mới đẹp sao! Chúng tôi đứng ngang tầm với các tổ quạ, và tôi có thể tha hồ ngắm nhìn toàn vùng. Rồi tôi lại bước xuống cái thang thẳng đứng, và nghe thấy tiếng bà Fairfax đóng cánh cửa sập, sau lưng chúng tôi. Tôi la cà trong tầng áp mái có vẻ rất tối tăm, so với vẻ đẹp ban ngày rực rỡ mà tôi vừa được nhìn ngắm. Tôi còn lang thang trong các hành lang, thăm thú tầng gác ba gồm có một hành lang dài, dọc theo đó là các buồng nhỏ, với những cánh cửa nhỏ. Chẳng biết những căn buồng nhỏ này để cho những ai ở, để cho những người vợ nào của Con Yêu Râu Xanh đây?
Đúng lúc này, một tiếng cười lạ lùng lọt vào tai tôi, một tiếng cười lạ lùng quá khiến tôi không tài nào định nghĩa nổi, một tiếng cười nghe ghê sợ hơn là vui vẻ. Rồi không gian lại im lặng… Tôi đợi một lúc, cố làm dịu con tim mình, vì nó đã bắt đầu đập rất mạnh. Tiếng cười lại tiếp tục, ầm ĩ, gần như khiêu khích. Nó xuất phát từ một căn buồng nhỏ, tôi biết chắc là như thế. Bà Fairfax đã đi đến chỗ tôi, có vẻ như không biết gì đến chuyện vừa xảy ra.
– Ai cười mà lạ thế. – Tôi bảo bà. – Bà có nghe thấy không? Tiếng cười phát ra từ một trong những căn buồng này!
– Phải. – Bà nói, giọng bình tĩnh. – Tôi thề đó là Grace Poole, một cô hầu ở nhà này.
– Grace Poole ư? Một cô hầu ư? ở ngay đây, dưới mái nhà này ư?
Tiếng cười lại lọt đến tai chúng tôi một lần nữa, tiếp theo là một tiếng rì rầm, cũng khó hiểu như tiếng cười kia. Chắc hẳn bà Fairfax muốn làm cho tôi hết bối rối. Bà lên tiếng gọi Grace.
Một cánh cửa mở ra, và một người đàn bà xuất hiện, chắc hẳn đó là Grace. Tôi nhìn thấy ngay là chị ta xấu xí, vai rộng như vai một đấu sĩ, đã thế, tóc lại đỏ..- Grace này, – bà Fairfax bảo chị ta, – khắp nơi, người ta nghe thấy tiếng chị đấy. Không ai chịu được đâu.
Grace chẳng nói, chẳng rằng. Chị ta chỉ chào, rồi lại đi vào buồng và đóng cửa lại.
– Đấy, – bà Fairfax nói, – cô đã nhìn thấy chị ta rồi nhé. Chị ta giúp đỡ Leah và giúp đỡ chúng tôi được khối việc ra đấy, chứ không phải ít đâu. à, nhân tiện, – đột nhiên, bà Fairfax nói sang chuyện khác, và hỏi tôi, – cô cho tôi biết, cô nghĩ thế nào về con bé học trò mới của cô?
– Tôi thấy mến Adèle. – Tôi đáp.