Im a Devil

Chương 31


Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 31

Chap 31
Trung tâm lãnh địa quỷ, hoàng thành Loudias…
Đây là toà chính điện của quỷ tộc hoàng gia, chỉ có các devil thuộc tầng lớp quý tộc hoặc yêu quái có đẳng cấp cao từ hạng A trở lên mới đủ quyền bước vào. Canh giữ cổng chính là những tên quỷ đầu sừng mình đỏ như máu, tay lăm lăm thiết chuỳ bao bọc bởi dung độc (một chất kịch độc tương tự như farin), cao cỡ 10 mét, ánh mắt dữ tợn và gương mặt hung ác nổi đầy gân xanh.
– Quận chúa điện hạ giá lâm! – một tiếng nói dõng dạc cất lên.
Luciana bước tới trong khi tất thảy những con quỷ khác đều nhanh chóng quỳ mọp xuống. Con bé gật nhẹ. Một thị nữ vội vàng chạy lên trước nói với bọn lâu la canh cửa:
– Chúa tể triệu kiến, mau mở cổng !
Nhận được lệnh, bọn lâu la vội ở cổng. Cánh cổng nặng nề bằng vàng sáng lấp lánh với những nét trạm trổ tinh xảo từ từ hé mở. Quận chúa vampire ra lệnh cho đám hầu cận ở lại bên ngoài sau đó một mình con bé tiến vào trong. Thân ảnh xinh đẹp tuyệt mĩ ấy nhẹ nhàng bước đi trên sảnh ngọc giống như một nàng tiên hiện ra từ câu chuyện cổ tích.
– Tham kiến thúc phụ! – con bé lên tiếng.
Vua quỷ ngồi trên ghế vàng đính đầy ngọc quý ở đại điện, nhẹ nhàng khoát tay ra hiệu cho con bé đứng dậy.
– Cháu biết lí do ta triệu cháu đến chứ? – lão cất giọng hỏi.
– Thưa, vâng! – con bé đáp.
– Thằng Ren sao rồi? Ta vừa nghe thông báo từ hội đồng tối cao của quỷ giới rằng nó lại phá luật rồi phải không?
– Dạ đúng……cháu xin lỗi…..cháu thực sự không đủ khả năng để ngăn cản điện hạ….cháu….
– Được rồi, ta biết tính cách của nó, ta không trách cháu! – lão nói.

– Ba tháng nữa là đến lễ trưởng thành, cháu nhớ chứ?
– Dạ, cháu nhớ! – Luciana gật nhẹ.
– Lễ trưởng thành cũng đồng thời là lễ đăng cơ của hậu duệ, hôm đó sẽ chính thức chọn ra hậu cung, cháu nên chuẩn bị trước đi.
– Cháu biết ạ, nhưng….cháu nghĩ….. điện hạ……
– Nó không thể giết được cháu, hơn nữa nó không thể làm trái ý ta. – chúa tể nói bằng giọng chắc nịch.
– Nhưng…..cháu nghĩ…… điện hạ đã để ý một cô gái khác rồi ạ, cháu nghĩ là cháu….
– HOANG ĐƯỜNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vua quỷ quát ầm lên, tay đập mạnh xuống chiếc bàn thạch anh khảm đá quý khiến nó vỡ vụn (ặc ặc, tiếc của quá đi, điểm này bé Ren giống y xì đúc nè ).
– Cháu là ứng viên sáng giá nhất để làm hoàng phi mà ta đã lựa chọn cho nó, ta không cho phép huyết thống hoàng tộc quỷ giới bị xáo trộn! Cháu hiểu chứ? – lão quát.
– Cháu hiểu….có điều….. – Luciana ngập ngừng.
– Con bé đó là ai? – lão hỏi.
– Đó là một nữ devil mang dòng máu khiếm khuyết vừa mới trở lại quỷ giới ạ, có lẽ là thuộc một chi tộc bậc thấp…
– Cháu thích thằng Ren chứ? – lão lại hỏi.
– Cháu yêu điện hạ… – con bé ngước lên nhìn chúa tể quỷ, khảng khái trả lời với ánh mắt cương quyết – ….từ rất lâu rồi, dù cháu biết điện hạ không ưa cháu, nhưng….
– Cháu dám làm mọi thứ để có được nó không?
– Cháu dám! – con bé đáp, tay nắm chặt lại.
– Tốt! Vậy thì giết chết con nhỏ ngáng đường cháu đi, hoặc làm bất cứ điều gì có thể. Cháu chỉ còn ba tháng để làm thôi, rõ cả chứ?
– Thúc phụ, người….
————————-
Trường trung học South Devil, 0h12…..
– Cô nói…..hôm nay sinh nhật cô? – hắn nhìn tôi bàng hoàng.
Ặc ơi! Trông cái mặt tôi giống kiếp sau của thần ĐIÊU đại hiệp lắm hay sao mà hắn lại còn phải hỏi như thế nữa? Hay là hắn bị bệnh điếc kinh niên đây? Tôi có phải vừa trốn viện đâu mà tự nhiên đứng đây lải nhải với hắn “today is my birthday!” chứ >- Nhân lúc hắn “mất cảnh giác”, tôi dồn hết sức vào đôi tay đẩy một cú thật mạnh làm hắn lùi lại mấy bước và nhanh chóng lách ra khỏi người hắn, đưa tay lên chùi lấy chùi để đôi môi thân yêu vừa bị……sàm sỡ không thương tiếc >- Nữ thần đồng trinh Artemis ơi, bắn chết hắn dùm con, môi của con là để dành cho người yêu của con chứ, huhuhuhu… TTTT- – – – TTTT
– Nín! – hắn quát.

– Hức…..hjx…..
– Đã bảo NÍN!!!!!!!!!!!! – hắn quát to hơn, ặc ơi, có biết tôi thủng màng nhĩ ròy không???????
Người ta đang vào đà khóc mà hắn thậm chí không ý thức được rằng hắn là nguyên nhân làm tôi khóc để an ủi một câu lại còn quát nọ quát kia nữa, tên máu lạnh này, bà cứ khóc đấy làm đêk gì được bà! Bộ tưởng bảo nín thì nín được ngay chắc?
– Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cô! – hắn nói, mà đầu lại quay đi hướng khác, lịch sự quá nhẩy?
Xin lỗi tôi đi, và dù có thế cũng đừng mong bà đây tha thứ i nhá.
Đột nhiên hắn dang rộng tay ra, vẻ rất bất cần đời trong khi đầu vẫn quay đi chỗ khác:
– Đánh đi, tôi không biết xin lỗi đâu!
Ô-mai-gót, thái độ khỉ gì thế? Cứ làm như hắn là chị Võ Thị Sáu và đang đứng nói với bọn xâm lược đế quốc là tôi rằng: “Bắn đi, tao chỉ biết đứng chứ không biết quỳ!” ý. Còn lâu mới anh hùng được như thế nhá!!!
Tức hộc cả máu toàn thân mà! Tôi chỉ tiếc là không đang cầm khẩu aka 47 để bùm cho hắn một phát, sao lại có cái thể loại như hắn nhỉ? Đúng là tệ nạn xã hội, Amen. Phải làm hắn bớt kiêu đi mới được.
Nghĩ thế, tôi sấn đến với phong cách “Võ Tòng giết hổ trên đồi Cảnh Dương”, thụi liên tục vào ngực hắn kèm theo “bài giảng đạo lí”:
– Đồ độc ác, tên xấu xa, lòng lang dạ sói, cáo giả nai (t/g: sao lại có cái này nữa nhỉ? ^^), Lý Thông đội lốt Bao công, tệ nạn xã hội….(t/g: ôi ôi hết cái để nói òy)
Hắn vẫn nhắm chặt mắt, gương mặt có dùng kính lúp hay kính hiển vi cũng không soi được tí gì gọi là đau đớn. Tôi đau hết cả tay rồi đây, quả ngực bê tông cốt thép của hắn áo chống đạn phải gọi bằng cụ!!!!
Xấu xa thế, vậy mà còn bảo tôi đánh đi, không hơn gãi ngứa cho hắn là mấy, chỉ có mình tôi đau thôi >- – Sao không đánh nữa? – hắn cúi xuống nhìn tôi, nhếch mép cười (phải cúi mới thấy mặt tôi, tên đáng ghét đó, tôi đứng cạnh chỉ đến nách hắn thôi, cao chết khiếp đi được).
– Anh đi chết đi….hjx….!!! – tôi gào lên, lại tiếp tục khóc nhè.
Hắn không nói gì, đưa tay lên định lau nước mắt cho tôi nhưng tôi gạt mạnh ra. Hắn cũng không nói gì thêm nữa, lát sau thì quay lưng bỏ đi, nhưng được một đoạn chợt hắn ngoảnh lại nhìn tôi:
– Có lẽ tôi đã sai…
Hắn nhìn tôi, không hiểu sao lúc này tôi lại thấy ánh mắt của hắn thật buồn, thậm chí có chút gì đó cô độc nữa. Ảo giác?????

– ……đáng ra tôi không nên đến thế giới này, càng không nên gặp cô….- hắn ngập ngừng – …….. để rồi…….
Tôi tự nhiên thấy ngực mình thắt lại, khó thở. Hắn nói “để rồi”, “để rồi” cái gì nhỉ? Để rồi làm hắn mất hình tượng??? Ặc ơi, tôi đã làm gì quá đáng đâu, sao nhỏ mọn thế? Để rồi làm hắn ức chế? Nếu thế thì tôi nói mới phải đạo chứ!
– Dù hơi muộn nhưng…..chúc mừng sinh nhật cô!
Hắn nhìn tôi cười buồn, lần đầu tiên hắn cười như thế. Ặc ơi, độ quyến rũ bật cả anh Hero của tôi rồi, sao mà lại thế được cơ chứ??? Tôi tưởng đây mới là phong cách của hắn: nhếch môi cười đểu cáng như thế này , và bắn ra một câu kiểu như này: “cô mà cũng có sinh nhật á?”…. Sao style của hắn lại quay ngoắt 180 độ thế không biết???
Dứt lời, hắn xoay người nhún nhẹ, cả thân mình lao ra ngoài ban công và bay đi. Tôi đứng hình mất mấy giây, chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng vội chạy đến bên thành lan can hét lên:
– Anh đừng giết người nữa, đừng làm liên luỵ đến Shirou!
“………….”

Ren nghe thấy, nhưng cậu không đáp, cũng không muốn đáp.
Cậu muốn cô ấy đau, nhưng hình như chính cậu bị đau rồi. Đã từng có lần nghe được ở đâu đó : “kẻ làm tổn thương người mà họ không muốn làm tổn thương, sẽ đau hơn người bị tổn thương gấp nhiều lần”. Tại sao lại đúng như vậy?
– Cô…..nói sao?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.