Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 22
Chap 22
Tôi đã đưa Luciana đến đúng nơi mà cô ấy muốn đến – phòng 207, và ngay lập tức kiếm cớ tót xuống cầu thang biến thẳng (trước khi tên “giết người hàng loạt” kia phát hiện ra kẻ nào đã rước “của nợ” này đến cho hắn).
Hơn nữa, thành thật mà nói, bạn không nên đứng thù lù ở đấy làm kỳ đà cản mũi trong khi ai đó muốn tâm sự với một ai đó khác mà không phải là bạn! (đâu phải con quỷ nào cũng không biết cách đánh vần từ “lịch sự” như hắn đâu^^).
Tôi đã định đi rồi, nhưng mà chân tôi tự dưng cứ như bị ai đó đóng đinh lại ý, ngay sau khi tôi nghe thấy tiếng hắn ta cất lên.
“Omg, hắn ta còn chưa đi sao? Không lẽ cố tình nán lại là vì cô “vợ” tương lai không-thể-xinh-hơn này????” – tôi nghĩ, và không nén nổi căn bệnh tò mò, tôi quay lại.
Hắn ta chưa đi thật, đang đứng nói chuyện với cô ấy, cái mặt trông rất là vênh.
– Cô là kiệt tác của lão già tôi đấy à? – hắn nhếch môi cười.
– Thưa vâng, thần muội Luciana chi tộc vampire xin ra mắt điện hạ!
Thần muội????
À, cô ấy là quận chúa——> họ hàng đây mà, họ hàng….
GOD!!! Anh em họ lấy nhau làm sao được??????????????????? – tôi ngạc nhiên suýt rớt cả mắt ra.
– Đẹp lắm, đúng như lời đồn!
Hắn vừa nói vừa đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc vàng óng của Luciana, khuôn mặt trông rất đắc ý.
Sặc, hắn đang tán gái đấy à, sao bảo không thích con gái cơ mà, rõ thật là…rõ thật là…
– Nhưng mà…… – hắn tiếp tục nói.
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT…
Quỷ không được phép gọi chúa, nhưng mà…..OH MY GODDDDDDDD!!!!!!!
– ….TA KHÔNG THÍCH!!!! – hắn nói, cùng lúc một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Tôi đang thấy cái gì đây? Đang thấy cái gì đây????? Tôi không tin được vào mắt tôi nữa rồi, hắn….hắn…….
Tôi lắp bắp:
– Gi….gi…giết….giết ng….
Bỗng “bộp” một cái, bàn tay ai đó chụp lấy miệng tôi ngăn không cho tiếng nói phát ra, dường như biết chắc là tôi sẽ la toáng lên.
– Suỵt!!! – Shirou đưa tay lên miệng ra dấu với tôi – im nào!!!!!!
– Sh….Shirou…
– Đi nào, rời khỏi chỗ này mau! – cậu ấy vừa nói vừa kéo tay tôi lôi đi.
– Khoa…khoan đã….tên đó….hắn ta vừa….vừa gi……. – tôi hoảng đến mức lưỡi líu cả lại.
– Tôi biết!
– Án mạng đó, tên khốn ấy hắn….
Shirou quay lại nhìn tôi, không hiểu sao ánh mắt cậu ấy lúc đó rất buồn, hay tôi tưởng tượng nhỉ? Cậu ấy nói:
– Ren sẽ làm thế, trước đây cũng vậy, và bây giờ càng có lí do để cậu ta làm vậy!
– Lí do? – tôi tròn mắt – lí do gì cơ????
Hắn không muốn lấy vợ như vậy sao, cô ấy đẹp như vậy mà? Không lẽ theo chủ nghĩa độc thân??? Omg, tên đó mắc chứng tự kỷ à??? Hay chỉ là muốn chống đối với ông bố của hắn thôi?
Shirou vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu ấy quay đi ném lại phía sau một câu:
– Cậu ngốc lắm!!!
Gì??? Tôi ngốc??? Sao tự nhiên nói tôi ngốc chứ, này nhá IQ 130 đấy nhá, ngốc chỗ nào????
Cậu ấy vẫn nắm tay tôi lôi đi, đến phía ban công lầu 9 thì bế xốc tôi lên bay ra ngoài. Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh đáng sợ khi nãy đập vào mắt – hình ảnh hắn, tên đáng ghét đó dùng một tay, chỉ với một cú móc thôi, đã xé toạc cơ thể cô ấy ra.
Đáng sợ! Hắn đúng là một con ác quỷ điển hình, thật ngạc nhiên khi tôi suốt ngày nghĩ láo lếu về hắn mà hắn vẫn để tôi yên. Hắn ta giết người (giết quỷ thì đúng hơn), đó là em họ của hắn nữa, vậy mà khi hắn giết cô ấy, gương mặt đó không hề biến sắc, thậm chí… tôi đã thấy hắn cười…
Phải….hắn cười…cái điệu cười nửa miệng vẫn hay cười với tôi đấy, là nó đấy…
Đáng sợ quá…. lúc đó tôi thậm chí đã không thở được tiếp….tôi chỉ thấy máu phun khắp nơi, và Luciana biến mất….biến mất ngay trước mắt tôi….
Tên ác quỷ đó, không lẽ hắn biết “cửu âm bạch cốt trảo” sao trời???????????? (chú thích: ai fan của tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung thì biết, ai không biết thì tra google^^).
Toàn thân tôi run lên bần bật, dù trời không hề lạnh.
Sợ quá, tôi sợ quá!!!!!
– Cậu làm sao vậy? Mặt mũi tái xanh lại? Cậu sợ lắm à???
– Tôi….tôi….
– Đừng lo, không sao đâu!
– Không sao cái gì chứ? Hắn ta vừa gây ra án mạng trước mặt chúng ta đó. Hắn ta…
– Đi khỏi đây đã, rồi tôi sẽ giải thích cho cậu nghe…. – Shirou nói.