Im a Devil

Chương 11


Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 11

Chap 11


Giáo viên đứng lớp là một bà cô lớn tuổi, tôi nói thế vì nhìn mặt rất-là-không-có-thiện-cảm, đang thao thao bất tuyệt cái gì đó phía trên bục giảng mà tôi không rõ cho lắm. Tôi còn đang mải ngấu nghiến nghiên cứu phương pháp “trả thù siêu cay độc” dành cho kẻ mà có lẽ đang làm cho tôi ngày một GHÉT hơn, thế đấy, tôi chả tử tế gì đâu, ít ra là với hắn- cái tên gì đó mà tôi quên mất tên rồi, tôi cố ý thế đấy, vì hắn cơ bản là cũng chẳng khác gì tôi, miệng hắn nói à quên là tay hắn viết mới đúng chứ rằng “không lưu được tên cô vào đầu” mà, nói trước tôi cơ bản là đứa thù dai nhớ lâu.

Tôi đang cố gắng căng mắt ra tra cứu mục lục loại “khủng” của quyển sách “lời nguyền” năm nhất với mục đích vô cùng cao cả là tìm ra bài nào ĐỘC ÁC nhất để áp dụng thì cô bạn mới quen có cái tên nổi tiếng- Trần Chỉ Nhược huých tôi một cái. Tôi quay sang định gào lên “cậu làm cái gì thế?” thì thấy cô ấy chìa ra một quyển sách khá mỏng, mở ra chỉ cho tôi xem:


– Coi nè, “quỷ bùa thư” đấy!


– Quỷ bùa thư???? – tôi tròn mắt.


– Ờ … sách bùa chú cấm của quỷ, mình vừa kiếm được trong kho sách cấm của trường.


– Chòy, sao cậu lấy được vậy, là đồ cấm mà?


– Cái gì càng cấm càng gây tò mò, mình lẻn vào “chôm” đấy, khả năng của mình là vô hình.


– Thật hả? Nhưng sao lại nói với mình?

– Mình biết là cậu không bay được, mình cũng thế, họ gọi những con quỷ không bay được là “bọn khuyết tật”, mình vì thế mà không có bạn, mình muốn chúng ta làm bạn thân, được không?


– Ừ được, mình thích những cô bạn thẳng thắn như cậu! – tôi cười.


– Hôm qua mình đã làm thử một món này rất thú vị dựa theo chỉ dẫn trong sách này. Xem không?


– Có, cái gì thế? Ghê gớm chứ?


– Gây ra một căn bệnh điển hình của con người, dính vào là không dứt được hehe…


– Có tác dụng với loài quỷ không?


– Có chứ! Sách cấm là vì có những thuật có tác dụng với chính loài quỷ chúng ta mà, nó gây tò mò cho tớ vì những cái thuật ấy không giống mấy bài học vô dụng trên lớp chỉ có ảnh hưởng đến con người!- Chỉ Nhược nói một cách đầy hứng thú, tôi thấy được điều đó vì đôi mắt cô ấy lúc nói cứ sáng rực lên.


– Đâu? Tớ xem! Gây bệnh gì thế? Nghe như kiểu tác dụng của ma túy, cờ bạc, rượu chè với mấy chất kích thích ý nhỉ?


– Hehe, cậu đoán thử xem, ghê gớm hơn nhiều ấy chứ!


– Chịu, Cái gì thế? Nếu ghê gớm thì cho tớ mượn được không, tớ có một kẻ muốn BÁO THÙ!!!

– Ôi trời, nhìn cậu như sắp đi ám sát ai ý, được òy nghe đây nè, nó là…


Chỉ Nhược rút ra một cái lọ đựng chất lỏng màu cam đưa cho tôi và nói tiếp với nụ cười ranh mãnh:

– Thôi, đã trả thù thì chỉ cần biết nó là “độc dược” thôi, pha cái này vào nước, cho hắn uống, hehe…

– Ê nhưng nếu nó làm chết hắn thì sao? Tớ chỉ muốn răn đe thôi…


– Biết ngay mà, “hắn” thì chắc chắn là con trai ùi, phải không?

– Ờ…


– Vậy thì thuốc này mới có tác dụng chứ, yên tâm, không chết đâu nhưng mà…hihi chỉ sống dở chết dở thôi, nếu thuốc phát huy tác dụng 100%

– Nhưng nó có nguy hiểm không? Tớ e…


– Không nguy hiểm, được chưa? Rốt cuộc là cậu có dùng không?


– Có, nhưng có thuốc giải thứ này không?


– Trong sách viết là thuốc sẽ tự hết tác dụng thôi, nó chỉ phát tác trong một khoảng thời gian nhất định.


Được đấy, tôi sẽ dùng thứ này, tên khốn kia sẽ biết tay tôi. “Hahahahahahaha….”
Tôi quên mất là mình đang ở trong lớp nên cứ thế cười mặc dù cô bạn Chỉ Nhược đã nhéo tôi mấy cái cảnh báo, kết quả là suýt nữa tôi bị cho ra khỏi lớp vì cái tội làm ồn trong giờ, haizzzzzzzzzzzzzzzz

—————–


Hết giờ học, tôi tung tăng đi xuống cầu thang, may là tôi không bị đau chân do sáng nay leo mười mấy tầng lầu. Tôi hí hửng đến ghi danh vào một câu lạc bộ của nhà trường như đã được cô hiệu trưởng thông báo hôm qua. Tôi quyết định đăng ký vào câu lạc bộ Võ thuật, hehe, cái này không thừa tí nào, cho dù có là quỷ thì cũng cần biết vài ngón võ chứ nhỉ? Tôi từng xem mấy cái phim Hàn Quốc với Trung Quốc, ôi giời ơi mấy cô nữ chính cứ gọi là ủy mị thôi rồi, bị bắt nạt xong cứ thế mà huhu chờ anh người yêu đến cứu, xong có cảnh bị người ta dí dao vào cổ để uy hiếp anh chàng bạn trai quá giỏi võ kia của mình ngừng tay lại mà bất lực không làm gì được, báo hại anh ý sợ mình bị thương buông kiếm ra thế là cái lũ ******* kia thừa cơ xông vào oánh, chòy chòy tôi xem mà ngứa hết cả tay chân, phải chi là tôi thì dù tôi không biết oánh nhau cũng sẽ không đứng trơ mắt ra mà bất lực như thế, ít nhất cũng nhe răng xực cho cái đứa đang dí dao vào cổ mình một vết cắn vĩ đại chứ lị…

Tôi vừa ghi danh xong quay đầu lại thì bắt gặp hắn ta- “thằng điên vênh váo” đang đứng sau lưng tôi mà nhe hàm răng quái gở của hắn ra cười một nụ cười trông rất chi là “đểu cáng”, bà nội hắn ta, tôi hận trong tay không đang cầm một cuộn băng dính!!!


– Định hù chết tôi à, đồ bệnh!


– Cô đúng là không có tí gì của một thục nữ! Câu lạc bộ VÕ THUẬT??? Haha…

– Thì làm sao? Tôi mà học xong thì coi chừng cái mặt “ĐẸPPPPP ZAIIIII” của anh!


– Ờ, tôi chờ! Xem cô học được những gì, nhỏ ĐANH ĐÁ!!!


Hắn nói xong thì quay người bỏ đi, đồ đáng ghét, tôi cúi xuống nhặt một cục đá dưới đất nhè ngay đầu hắn mà tương. Nhưng, bà nội hắn chứ, phản xạ tốt không thể tả, hắn giơ tay chụp được cục đá mà không hề quay lại xem nó bay từ đâu tới, tôi đang định nghĩ xem sau gáy hắn có mắt không thì hắn quay lại đá xoáy một câu :


– KHUYẾT TẬT!!! – xong cười ha hả òy đi thẳng.


Tôi tức thiếu điều hộc máu ra ngoài, một đứa như tôi mà ở đây bị gọi là “khuyết tật”, thật là ác ôn, quá đáng mà!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.