Im a Devil

Chương 10


Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 10

Chap 10


Chén xong bát mì, tôi lại tiếp tục nằm dài ra xem ti vi, bà nội nó chứ, hôm nay ngày gì mà xui thế không biết? Thậm chí ti vi cũng chẳng chiếu chương trình gì mà tôi cảm thấy thú vị, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn 9 giờ, bây giờ mà đi ngủ thì thật có lỗi với bản thân, tôi chưa bao giờ đi ngủ trước 12 giờ đêm cả. Vốn dĩ lịch sinh hoạt của tôi đã khác người rồi, với lại tôi cũng chẳng phải là con người, thế nên lại càng muốn thức khuya, đằng nào cũng không lo bệnh tật, nếu mà không may tên khốn kia tìm ra cách nào đấy để cho tôi đi chầu Diêm Chúa- dĩ nhiên, cách nào đấy không làm bẩn người hắn, thì tôi lại càng phải thức nhiều hơn, ” ngủ nhiều làm gì trong khi còn một GIẤC NGÀN THU đang chờ đợi” chứ.

Tôi hết ngáp ngắn xong lại ngáp dài. Ti vi đang chiếu một bộ phim Trung Quốc, tên gì thì tôi chịu, nhưng mà đại khái hình như nói về cuộc chiến trong hậu cung của mấy bà già hám quyền lực, suốt ngày lo bày mưu tính kế với nhau để tranh sủng,trước mặt thì xưng hô tỷ tỷ muội muội ngọt xớt, vừa quay lưng đi đã chém sau lưng người ta một nhát rồi. Cũng tại chế độ đa thê của người xưa, lúc nào cũng trọng nam khinh nữ, một lão già mà có đến mấy chục bà vợ hầu hạ ý, thậm chí có “bà vợ” đáng lẽ thay vì gọi “chồng” bằng anh, lẽ ra bình thường đã phải gọi người ta bằng CỤ rồi. Tôi lúc lắc cái đầu, đột nhiên nghĩ không biết thế giới loài quỷ chúng tôi có như vậy không? Shirou nói tên chết tiệt kia là con trai độc nhất của ông già chúa tể nhà hắn, nếu khi hắn lên thay cha có khi nào cũng một tay ôm mấy chục cô vợ không? Vua chúa xưa chả có tam cung lục viện là gì? Có khi nào…

??????????????????????????????????????????


Mà tôi bị rỗi hơi hay ăn no rửng mỡ đây? Chuyện nhà người ta, liên quan đếch gì tôi, tự nhiên lại tốn chất xám vào ba cái gì đâu không!

Tôi vùng dậy, với tay rút từ trong vali ra một quyển sổ, xé xoẹt một cái rồi lấy bút viết vài dòng lên tờ giấy, sau đó dính vào gói phở ăn liền rồi ném vèo sang phía căn phòng của kẻ đã mua nó. Cuối cùng thì nằm lại xuống giường bật MP3 lên nghe nhạc.

Tiếng nhạc du dương làm cơn buồn ngủ nhanh chóng có mặt kéo sụp mí mắt xuống, tôi chụp cái gối lên đầu, tặc lưỡi “thôi thì ngủ sớm một tí vậy”, kế đó nhắm mắt ngáy khò khò.


Khi “chủ nhân của gói phở” quay trở về, thấy nó nằm một cách tội nghiệp dưới đất, hơi bị hụt hẫng vì “việc thiện” đã bị từ chối, dù sao cũng hối hận từ nãy rồi, nhặt “việc thiện” lên xem thì thấy tờ giấy nhắn đính kèm không-phải-của-hắn có ghi:


” Cảm ơn, nhưng bà cô này không cần của bố thí!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Còn nữa, có thể tên tôi không hay nhưng đừng tưởng tên của anh thì dễ lưu vào đầu.

Kí tên: Đằng nào thì anh cũng không nhớ nên thôi khỏi cần biết đi!!!”


Tờ giấy nhắn, giọng điệu nhại lại y chang những gì hắn đã viết, làm hắn không khỏi nhếch môi để lộ một nụ cười khoái trá, con nhỏ cứng đầu này liệu có dễ nhai không đây?

——————–


6h30 sáng hôm sau…


Tôi lò mò dậy đầu thầm nghĩ có khi nào tại mình ngủ sớm nên hôm nay bỗng dưng dậy sớm không, gì chứ 8 giờ vào lớp thì 7h30 dậy là ngon rồi, trường ngay đây chứ đâu, muốn nằm tí nữa nhưng không ngủ tiếp được thế là vùng dậy…

Tiến về phía cái nhà WC, tôi làu bàu **** rủa thằng cha nào thiết kế cái kí túc xá này ngu quá, phòng VIP gì mà có mỗi một cái WC, cứ cho là không có tôi đi thì hai tên còn lại gặp ngay lúc nào đó cùng muốn đi giải quyết thì ai nhường ai?

Mở cửa phòng đi vào, tôi trố mắt khiến hai tròng mắt thiếu điều muốn lòi ra ngoài, hơ hơ, tên cặn bã mắc bệnh sạch sẽ kia cũng phát huy căn bệnh của hắn ngay cả ở đây, tốt đấy, phòng to tướng, sực nức mùi hoa hồng nữa chứ, tôi tưởng quỷ ghét hoa hoét lắm cơ, xem ra những gì con người tưởng tượng về loài sinh vật mà họ chưa bao giờ có diễm phúc nhìn thấy là hoàn toàn cũng chỉ là tưởng tượng, chắc chắn có đóng góp không nhỏ của mấy bộ phim ma quái và những cuốn tiểu thuyết cùng loại mà tôi là một trong những độc giả trung thành bồi đắp nên đây mà, kiểu là quỷ thì phải suốt ngày nhe nanh múa vuốt, mới nhìn đã muốn rụng tim ra vì sợ hoặc chúng là những sinh vật máu lạnh ăn thịt người và biết nguyền rủa, vân vân và vân vân…chứ nào ai nghĩ là chúng có tồn tại giữa đời thường và thậm chí có khi còn làm họ phát ghen lên được vì “bọn quỷ ghê tởm” mà họ luôn thấy trong phim ảnh sự thật lại chẳng khác gì SUPERMAN!!!!!

Xem ra “quỷ” theo cách nghĩ của con người cũng chỉ là một sản phẩm tưởng tượng giúp họ lí giải cái bệnh “thần hồn át thần tính” của mình mà thôi.


Chuẩn bị xong xuôi, tôi vác cặp đi học, không thấy hai tên kia đâu, chắc đã đi trước. Cũng may cho tôi là khu phòng học chính của trường nằm ngay cạnh khu kí túc nam, tôi khỏi phải lo bị lạc, vấn đề là cái trường to tổ bố thế này lại lắm phòng ốc tầng lầu như thế mà không có lấy một cái thang máy, làm tôi lết từ tầng mười xuống đến tầng một muốn rụng rời hai cái chân ra, cái đám biết bay này quá ỷ lại vào việc mình có thể bay rồi đấy, việc xây cầu thang bộ có lẽ cũng chỉ đề phòng một số học sinh “khuyết tật” về khả năng như tôi thôi, bà nó, theo như tôi thấy thì không phải ai cũng có khả năng “không bị thương nhưng lại đau gấp đôi” giống tôi nhưng từ lúc vào trường này tôi chưa gặp ai đi bộ như tôi cả, có khổ không cơ chứ? Đây có lẽ cũng là minh chứng cho câu “được cái này, mất cái kia” hay sao ý.

Nhà trường đã chuyển cho tôi sách vở và thời khóa biểu, nguyên cả bộ sách giáo khoa, nói “bộ” cho nó oai chứ thực chất có mỗi một quyển sách dày bằng khoảng bốn quyển từ điển Anh-Việt, ối giời, một quyển từ điển Anh-Việt thôi chắc bạn cũng hình dung ra nó không hề mỏng rồi đúng không? Tôi học lớp “Lời Nguyền, quyển sách giáo khoa duy nhất cũng là của bộ môn “lời nguyền”, tất nhiên. Hôm nay trong cặp tôi chỉ mang quyển sách này và một quyển vở cộng với cái hộp bút thôi, ấy thế mà cũng ngang ngửa với cái cặp mang cả tá sách bình thường tôi vẫn đeo rồi, nặng cũng tầm sáu bảy cân chứ chả ít. Thêm cái khoản leo mười tầng lầu, xong lại leo thêm năm tầng nữa ở cái dãy phòng học chính để lên lớp, hôm nay tôi khỏi cần tập thể dục.

Hai tên cùng phòng kia không cùng lớp với tôi, chắc thế, vì tôi ngó cả buổi mà không gặp ai cả. Vào phòng học, tôi tiến đến ngồi cạnh một cô bạn cũng đang ngồi một mình, không xinh, nhưng tôi rất có thiện cảm. Thấy tôi, bạn ấy ngồi dịch vào trong nhường chỗ cho tôi và nở nụ cười chào tôi:

– Hi, bạn là học sinh mới hả?


– Ừ, rất vui được làm quen với cậu, mình là Lung Linh. – tôi bắt chiếc cách chào hỏi bạn mới trên ti vi chìa tay ra bắt tay bạn ấy.


– Mình là Chỉ Nhược, Trần Chỉ Nhược. – bạn ấy tự giới thiệu.


Gì cơ? Chỉ Nhược???

Tôi có thói quen hơi kinh là cứ hay ngậm nước bọt trong miệng, nghe bạn ấy xưng tên tí nữa thì chết sặc, bà nội nó chứ! Tôi thắc mắc không biết bố mẹ bạn ấy có phải là fan của tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung không, đặt tên y chang một nhân vật nữ trong sêri “Ỷ thiên đồ long ký”, nói thật là tôi có xem phim đấy, cũng nói luôn là tôi ghét Chu Chỉ Nhược trong phim đấy, ban đầu cũng thinh thích về sau thấy cô ta bựa hết chỗ nói vì mù quáng làm theo di ngôn của lão ni Diệt Tuyệt, tôi thích Triệu Mẫn cơ. Xem cái đoạn Chu Chỉ Nhược đổ tội cho Triệu Mẫn tôi thiếu điều ném cái dép vào màn hình ti vi mà **** ” bà nó chứ, sao lại có cái loại đểu thế nhở?”. Tất nhiên, đó chỉ là ý kiến chủ quan của riêng tôi khi xem phim đấy chứ tôi không có nói là tôi ghét cái bạn có tên giống nhân vật trong phim đấy đang ngồi cạnh tôi đây, ít ra là bạn ấy họ Trần, không giống lắm, cũng không đẹp như phim.

Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì giáo viên đi vào. Cả lớp vội đứng dậy chào y như một cái máy, đầu óc tôi tự nhiên lại nghĩ đến tên chết tiệt kia không biết hắn ta mà thấy giáo viên vào lớp thì có đứng dậy chào không nữa, hay là ngồi đó chiếm dụng bàn đầu và hếch cái mặt vốn dĩ đã vênh của mình lên mà làm ra vẻ “hình như thầy/cô mới là kẻ cần phải chào chứ nhỉ?”


Có lẽ trường trung học South Devil vì được xây ở Việt Nam nên tuy nhìn khắp lớp rõ ràng là mọi người đều đến từ nhiều nơi trên thế giới cho nên có bạn mang vẻ châu Á, bạn mang nét đẹp Châu Âu, nhưng tất cả họ đều nói tiếng Việt. May thật là may, tôi từng ước sao không chọn tiếng Việt làm ngôn ngữ quốc tế thay cho tiếng Anh có hơn không? Tiếng Việt rõ ràng rất hay và phong phú, nhưng điều đó không phải do tôi quyết định. Nhưng đúng là quỷ ở đây đều đáng được gọi là SUPERDEVIL, họ nói tiếng Việt trôi chảy như kiểu đã được dọn đường sẽ học ở đây từ đầu nên quyết định học nói tiếng Việt Ngay từ nhỏ ý.

Sách giáo khoa, tất nhiên viết bằng Việt ngữ, hớ hớ…Tôi hí hửng mở bài học đầu tiên ra, thầm cầu nguyện nó thật GHÊ GỚM vào để tôi còn áp dụng với tên điên kia như tôi đã thề tối hôm qua. Đợi đó tên đáng ghét! Mối thù cái mông, mối thù dọa thả từ trên cao, mối thù dọa giết, mối thù xỉ đểu papa, và quan trọng nhất là mối thù NỤ HÔN ĐẦU TIÊN, bà cô này nhất định sẽ trả đủ i!!!!!!!!!!


Cách đó hai tầng lầu, lớp Quỷ thuật tổng hợp:


– Hắt xì!!!!!!!!!!!


– Lại cái gì nữa thế? Hôm nay vẫn bị rủa xả hả?

– Không biết nữa, vừa rồi đột nhiên thấy lạnh gáy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.