Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 36
Sau khi vệ sinh sạch sẽ en nờ lần xong, tôi đưa hắn đi chơi đủ loại nơi. Nào là Thiền Viện Trúc Lâm, Tây thiên…. lạ ở chỗ toàn là đền chùa, về quê bao nhiêu năm tôi cũng chỉ biết đến chùa thôi, mẹ tôi là người mê tín nên mỗi lần đi chơi đều chọn chùa mà thẳng tiến. Nên đứa con có hiếu số một là tôi cũng không biết đựơc nơi nào khác.
Chùa Tây Thiên thực chất tôi chỉ từng đến đây có một lần với mẹ, hồi trước chỉ có một con đường là leo bộ 2 cây số để đến được nơi, dọc đường đi cây cối bao trùm hai bên rất thoáng mát, mà thỉnh thoảng còn gặp hàng bán nước ven đường, ở đó có một con suối trong, quanh suối còn có Đường Tăng, Tôn Ngộ Không….. làm Bằng tượng đá. Nhưng hiện nay nó đã được cải biên hơn nhiều, có thêm một con đường đi bằng cáp treo. Tôi với Minh đi cáp treo lên đến đỉnh núi, chẳng biết hắn cầu xin điều gì mà thành khẩn rất lâu,còn điều ước của tôi ư….hahaha tạm bí mật vậy. Lúc định xuống núi mới khoảng 10 giờ, tôi đang thẳng tiến hướng về nơi có cáp treo, thì bị Minh lôi kéo đi bộ.
Dọc đường đi gặp một quán bán đồ lưu niệm, tôi thích thú vào xem, chọn được khá nhiều thứ nhỏ nhắn xinh đẹp. Mải chọn đồ tôi cũng không biết là Minh mua một chiếc lắc tay đính vài con lợn gỗ từ lúc nào. Khi để ý thấy hắn cầm nghịch, tôi hỏi
– cậu mua chiếc vòng đó làm gì, vòng của con gái cơ mà…. nhưng phải công nhận cậu thật biết cách chọn đồ, nhìn nó rất đẹp
Minh dừng chân lại, cau mày nhìn tôi, hắn tỏ vẻ chỉ trách,
-người bán hàng gạ mãi, tôi chỉ mua cho cô ấy vui lòng nên chọn bừa một cái,…..đồ ngốc….tại cậu lôi tôi vào đấy, nên Tôi mới bị ép mua đồ….. vậy nên cậu phải có trách nhiệm giữ lấy nó, cấm không được làm mất
nói xong Minh cầm lấy tay tôi, hắn đeo chiếc vòng vào cổ tay trắng mịm của tôi. Nhìn ngắm chiếc vòng tứ phía một lúc lâu, tôi phàn nàn với Minh
– tại sao lại là lợn????? Tuy rất thích ăn thịt, nhưng tôi lại chẳng ưa chúng chút nào
Hắn không nhìn tôi, vẫn sải rộng bước đi, thản nhiên buông lời chọc ghẹo
– không ai ghét bản thân mình cả, cậu nên biết yêu thương đồng loại hơn đi là vừa
– hừ….. Tôi mà là lợn, cậu còn hiểu được tiếng tôi nói ư
– chỉ tại tôi giỏi quá biết sao được…..
Tôi chẳng thèm để ý đến mấy lời hắn nói nữa, nhảy vào chỗ đông người phía trước, hóa ra giờ nơi đây còn có trò ném chậu,bắn súng…. Thật vi diệu. Mua mấy cái chậu ném thử vận may xem sao, vậy mà ném hết 10 cái tôi mới nhận ra rằng thần tài của tôi hiện đang đi vắng…., chắc chắn là vậy…. không thì tại sao 10 cái chậu, tôi cũng chẳng ném trúng được con gấu bông nhỏ nhỏ kia. Đang thất vọng tràn trề, thì tự nhiên có người bước đến gần, hắn nói
– cho cháu 10 cái chậu
nghe rất Giống giọng của Minh, tôi liền quay sang…. quả nhiên là hắn chứ còn ai vào đây được nữa.
Khi hắn hướng về phía con gấu bông mà ném, tôi tuyệt đối không để hắn hất tay trên…., không ăn được đành đạp đổ,lúc cậu ta ném cái chậu đầu tiên, tôi cũng ném chệch hướng đi chiếc chậu của hắn, Minh chỉ liếc nhìn tôi hừ một cái, hắn lại bắt tay vào ném tiếp, lúc tôi đang chuẩn bị phá thì bất ngờ bị Minh úp thẳng chiếc chậu màu xanh nhỏ nhắn vào đầu, đành vô vọng trù ẻo cho hắn ném trượt, vậy mà vô ích…. Thật không công bằng tại sao tôi ném 10 cái lại chẳng trúng cái nào, vậy mà nhìn xem hắn không phải chỉ cần đến cái thứ hai thôi sao????? Rõ bất công.
Đến khi ra về, mặc cho tôi năn nỉ tốn bao nhiêu calo Minh cũng không cho sờ con gấu bông đến nửa cái, hắn còn mang gấu ra chêu tôi đến vài ngày,….. rồi mãi về sau hắn mới tặng cho tôi. Khi đó con gấu bông còn vương lại mùi hương của hắn, tôi thích thú giữ gìn cẩn thận.
Còn có hôm bọn tôi đi hái quả trong vườn nhà, lúc này tôi mới biết, hoá ra Minh cũng chẳng giống cái loại công tử đại gia gì,hắn trèo cây còn giỏi hơn tôi. Vậy lại càng đau buồn, mỗi lần bảo hắn ném quả xuống tôi ăn mới, Minh đều nói, gọi hắn là anh đi hắn cho, thật khổ tâm.
Buồn hơn là lúc đi ngang qua những cánh đồng bát ngát, tôi đã vô tình lún sâu vào đống bùn đất, Minh lại nhếch môi cười tôi, hắn nói
– cậu quả nhiên rất ăn hại
Tôi bức xúc, đáp lại
– chắc do đồng ruộng không hợp với tôi nên mới thế,….hừ…. lần nào cũng bị lấm thấm bùn đất….
Minh kéo tôi lên, hắn nói
– đừng đổ lỗi cho đất cát, cậu nhìn lại bản thân đi rồi hãy lên tiếng, cái con đường có rộng 10cm, cậu còn vừa đi vừa nhảy, ngã là quá đáng đời, trách cậu thôi, đừng có đổ thừa
– trên một con đường, đầy cánh cò bay như vậy, tôi không nhảy múa thì thật uổng phí Tôi đang bay bổng cảm nhận không khí trong lành, vậy mà hắn nỡ chốt một câu không thể yêu thương nổi, Minh nói
– cậu là đang giẫm đạp lên điệu múa thì đúng hơn, khung cảnh đồng lúa bát ngát cũng tại cậu nhảy mà xấu đi vài phần, cậu nhảy y như tinh tinh xổng chuồng, vậy nên làm ơn đi đứng bình thường hộ cái, người ta hỏi thì đừng nói chúng ta là bạn, rất xấu mặt
Minh nói xong cậu ta lại thản nhiên cười, mặc cho tôi tức sôi máu, mỗi lần nói chuyện với hắn, tôi lại rất mong ước bản thân bị câm nhất thời, để hắn không có cơ hội trêu chọc tôi…. Haizzz dà, cơ mà không được.
Đó là quãng thời gian nghỉ hè của tôi với Minh, cuộc chơi khép lại…. chúng tôi lại bắt đầu khoảng thời gian khắc nghiệt của năm lớp học 12, mơ ước lớn nhanh cho đã, giờ tôi lại cảm thấy thời gian càng hạn hẹp chứ sướng ở đâu, lúc còn trẻ con có bao giờ lo nghĩ thi cử…. vậy mà….., bé thế thôi, lớn khác ngay…. =]]]*