Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 35
Thời gian trôi qua vốn không có ý định dừng lại, thoáng cái tôi lại có một kì nghỉ hè vui vẻ. Tuy là vừa phải trải qua một kì thi khắc nghiệt, điểm số không mấy rực rỡ, nhưng cũng không làm tôi bận tâm quá vào nó,……:D ít ra thì điểm số của tôi tuy chỉ đứng thứ 27 của lớp, nhưng sau tôi vẫn còn có thằng bạn đứng thứ 28 cơ mà…., hoảng hồn may thật. Miễn là không đứng bét lớp, mẹ sẽ không cho tôi lên thớt chặt chém đâu =]]]*
Dự định là nghỉ hè ba chúng tôi sẽ đến ngôi nhà ven biển của Minh, cơ mà tôi phản đối quyết liệt….., nghĩ thôi đã thấy rùng mình, mẹ của Minh có một nụ cười tươi tắn, nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi khi cô ấy cười là y rằng, chân tay tôi run rẩy, cô ấy mới nhàn hạ lên tiếng thôi là con tim mong manh của tôi không ngừng nhảy múa…., nếu đến đấy chắc tôi lại hao tổn không ít tuổi thọ. Nên quyết định cuối là về quê hương có chùm khế ngọt của tôi.
Vào sáng hôm thứ hai, tôi với Minh đợi Nhật ở bến xe buýt, ấy vậy đợi dài cổ cũng không thấy Bóng dáng cậu ta. lúc xe đến chúng tôi đành đi trước, khi lên xe tôi cầm máy gọi điện cho Nhật hỏi
– hẹn rồi sao không đến, cậu là cái đồ con rùa
– Tôi là bị bà la xát lôi về, chứ có thất hẹn gì đâu cậu ta vừa dứt câu đã bị chị Ân kéo tai, khiến Nhật kêu la thảm thiết…. rất đáng thương, thật sự Nhật đã sắp xếp quần áo chuẩn bị tốt mọi thứ, chẳng là lúc mới lên xe, đã bị cô chị họ túm cổ không cho đi.
Tôi thở dài tắt máy, vậy là bớt đi một cái mồm….cũng tốt.
Nhìn sang Minh cậu ta vẫn đang ngồi nhàn hạ nghe nhạc, tôi dựt một bên cho lên tai nghe ké, hắn tự nhiên bỏ tai nghe ra, tôi chưa kịp phản ứng đã có tiếng nhạc ầm ầm liên thanh đổ dồn vào tai, mặt tôi nhăn lại y như khỉ ăn ớt, Minh được đà nhếch môi cười thoải mái, tôi tức giận nói
– tai tôi mà bị thủng, tôi thề sẽ lấy màng nhĩ của cậu dán vào
Tôi tỏ vẻ uy hiếp như vậy mà
Hắn không để lọt vào tai mấy câu nói của tôi, chỉ thản nhiên ấn chuyển bài, rồi tựa vào ghế khép mi ngủ.
Tôi đành mặc kệ hắn, tìm một tư thế thoải mái nghỉ ngơi.
Sau một tiếng chúng tôi đã ra xa khỏi thành phố,đến với Vĩnh Phúc, nơi có những cánh đồng bát ngát, khung cảnh yên tĩnh.
Đi bộ thêm khoảng 15 phút, Vừa mới bước vào nhà đã thấy cô, dì,chú,bác có mặt đông đủ
Khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng, còn bàng hoàng hơn nữa là họ chỉ chào đón mỗi Minh.
Thím tôi vỗ vai Minh hỏi đi đường xa có mệt không, Chú tôi Lại gọi hắn ngồi xuống ăn cơm đi, còn ông bà tôi khen hắn cao to, đẹp trai này nọ. Chỉ tội cho mỗi đứa cháu ruột bị bỏ rơi, cũng may còn có đứa em họ hỏi thăm tôi được một câu, làm tâm hồn tôi cũng vui vẻ lên một chút.
Không ai chào đón thì thôi, tôi cũng không cần làm khách, tự giác xuống cạnh giếng múc nước rửa mặt. Kéo mãi mới lên được một chút nước, lại bị hắn chẳng hiểu chui ra từ đâu, giành mất thành quả của tôi, thật là mặt dầy.
Minh rửa mặt xong sảng khoái nhìn tôi, nói
– đi ăn cơm thôi.
– cậu tranh mất nước tôi vất vả lắm mới múc lên được, vậy mà không thèm múc trả tôi, giờ còn nói đi là đi chắc….., đổ cái chậu nước của cậu đi tôi còn múc lại nước rửa mặt
Hắn cười như không, thản nhiên nhún vai nói
– cần gì múc thêm chúng ta rửa chung, tôi cũng chẳng bị bệnh gì lây nhiễm, cậu còn sợ cái gì
Hắn vừa dứt lời, đã hất cái khăn úp thẳng mặt tôi, hầm hừ lau qua mặt, tiếp đó tôi cùng hắn đi lên ăn tối cùng mọi người. Cảm giác không chút xa lạ, bởi người nhà bên nội tôi rất hiền lành, tận tình hiếu khách. Với lại Minh cũng là kẻ biết ý, hắn tự giác hộ dọn bát đũa, đã thế còn đòi rửa hộ bát. Khiến thím tôi lại càng yêu qúy.
Buổi tối quê tôi thì khoảng 9 giờ đèn điện đã tắt tối om, tôi với Minh cũng chẳng phải người thích thức khuya gì, nên theo kịp giờ giấc khá nhanh.
Đến khi ánh sáng len lói qua cửa sổ, tiếng chim bên ngoài líu lo không ngừng….làm tôi cũng phải bực mình thức dậy. Lúc mới mở mắt ra đã thấy hắn lù lù một đống, ngồi cạnh giường thản nhiên nhìn tôi, làm tôi giật mình bật dậy, ấy vậy hắn còn không biết bản thân vừa gây họa, chỉ cười nói
– đồ lười giờ cậu mới biết dậy à, thím cậu nấu miến đợi cậu dậy dài cổ, vẫn không thấy bóng
Tôi ngáp dài một cái mới đáp
– biết rồi, tôi là lười di truyền từ bé
Minh chỉ liếc nhìn tôi một cái, xong hắn ném chiếc lược vào người tôi, sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài.