Đọc truyện I Just Believe In You – Chương 4: Có thể nghiêm túc học hành hay không?
Buổi chiều, đúng năm giờ Tú Vy đi bộ sang nhà Đình Phong. Hôm nay là thứ ba nhỏ có buổi dạy kèm toán cho cậu. Nhấn chuông được một lúc, dì Tư từ trong nhà đi ra mở cửa cho nhỏ.
“Là Tiểu Vy hả? Vào nhà đi con.”
“Con chào dì Tư!” Nhỏ cười với dì rồi đi vào nhà, mắt ngó qua nhà để xe liền thấy xe đạp của mình được đậu ngay ngắn ở một góc. Tú Vy mỉm cười thầm nghĩ cậu ấy biết giữ lời.
Biệt thự nhà Đình Phong có khoảng sân khá rộng, chú Dương thích cây cối, chim chóc nên nhất quyết dành ra một khoảng vườn để nuôi chim, còn cây cảnh hễ đi công tác mà gặp cây nào quý liền bằng mọi giá mang về trồng. Nhờ cái sở thích ấy của chú mà ngôi biệt thự càng xanh mướt, không gian mát mẻ vì đầy đủ cây xanh.
Đi vào trong nhà, Tú Vy trông thấy cô Mai đang cắm hoa vào mấy cái bình, có lẽ cô mới thay hết mấy cái bình hoa trên bàn thờ và phòng khách.
Lúc ngẩng đầu lên trông thấy nhỏ, cô vui vẻ cười: “Tiểu Vy đến rồi à? Mau, qua đây, cô dạy con cắm hoa. Thằng Phong nó mới ra ngoài, nó dặn cô hôm nay bảo con không cần dạy.”
“Cậu ấy có nói đi đâu không cô?” Nhỏ tiến lại gần, không quên tìm lời giải đáp cho thắc mắc của mình.
Cô Mai lắc đầu, vẫn chăm chú cắm hoa: “Nó nói là có việc gấp, vội vội vàng vàng cô còn chẳng kịp hỏi.”
Tú Vy à lên một tiếng rồi ngồi xuống ghế tập trung nghe cô dạy cách cắm hoa. Cô Mai- Mẹ của Đình Phong năm nay mới 38 tuổi, ở cô toát lên vẻ trẻ trung, quý phái. Tú Vy rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô, làn da cô mịn màng, trắng sáng dù chỉ là để mặt mộc vẫn không làm thuyên giảm một chút nào. Cô có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn cùng sống mũi cao, dù không đạt tỉ lệ vàng trong giới thẩm mĩ nhưng cũng đủ để người khác ghen tị. Mà Đình Phong giống mẹ thế nên sở hữu hết những đường nét thanh tú cùng vẻ đẹp ấy. Ngày trước cô làm trưởng phòng của ngân hàng ACB ở tỉnh, sau khi chú Dương thành lập nên công ty Phong Dương thì cô nghỉ việc vào công ty phụ giúp chú. Bây giờ chú là CEO, còn cô là trưởng phòng kế toán. Phong Dương chủ yếu chuyên về mảng phân phối dòng xe gắn máy, xe tay ga của nhiều hãng và sản xuất phụ tùng xe gắn máy, mấy năm nay việc kinh doanh vô cùng thuận lợi. Tú Vy càng nghĩ càng buồn bã, năm đó khi Phong Dương thành lập thì Thành Lan cũng mở rộng kinh doanh. Vậy mà chỉ mới bốn năm, Phong Dương vươn mình rực rỡ còn Thành Lan đã biến mất không còn dấu tích. Chuyện kinh doanh đúng là chuyện trong khoảnh khắc.
“Tiểu Vy!”
Tú Vy giật mình thoát khỏi hồi ức: “Dạ?”
“Sao vậy? Cả người suy nghĩ trầm tư.” Cô Mai nhìn nhỏ tinh ý phát hiện một khắc xuất thần vừa rồi, không hổ danh là người phụ nữ tâm lí như mẹ nhỏ nói.
“Không ạ, chỉ là quên mất một vài chuyện nên cố nhớ thôi.”
Nhỏ đã nói vậy, cô Mai cũng không vạch trần, “Ở lại ăn cơm với cô đi, cha con nó đều bỏ rơi cô hết rồi!” Cô vỗ vai nhỏ buông lời mời.
Ngẫm nghĩ một lúc nhỏ gật đầu: “Dạ, vậy cô cháu mình cắm hết số hoa này rồi ăn.”
Hai cô cháu lại bận rộn với mấy bình hoa.
Ăn cơm ở nhà Đình Phong về cũng đã hơn bảy giờ tối, nhỏ tắm rửa thay đồ rồi ngồi vào bàn học bài. Thấy mẹ còn bận rộn may đồ, Tú Vy bèn xuống bếp lấy một ly nước sâm hồi trưa mới nấu ra cho bà.
“Mẹ uống một chút rồi may tiếp!”
Bà Mỹ Lan đưa tay xoa đầu nhỏ: “Ừ, học bài rồi đi ngủ sớm đi con.”
Tú Vy gật đầu trở lại bàn học, khi nhỏ soạn xong tập vỡ cho ngày mai, tháo kính ra định đánh răng rửa mặt để đi ngủ thì có người ấn chuông cửa. Bà Mỹ Lan định đứng lên mở thì nhỏ ngăn lại: “Mẹ, để con.”
Lúc mở cửa ra, trông thấy Đình Phong đứng bên ngoài Tú Vy vô cùng ngạc nhiên, giờ này cậu còn qua đây làm gì?
“Ngây người gì chứ? Không định cho tớ vào trong à?” Cậu búng tay lên trán nhỏ một cái xem như trừng phạt sau đó lách người đi vào nhà.
Nhỏ xoa trán kêu lên một tiếng ây dui, đóng cửa đi vào trong.
“Chào bác ạ!”
“Ủa Phong hả con? Sao sang chơi tối vậy? Trời mặt của con bị làm sao vậy” Bà Mỹ Lan đang dọn dẹp lại bàn may, nghe tiếng của Đình Phong bèn quay lại, trông thấy một bên má của cậu có vết bầm bà lo lắng.
Mà Tú Vy lúc nãy không để ý nên không thấy, nghe mẹ nói như vậy nhỏ liền chạy tới trước mặt cậu. Đúng là có một vết bầm bên má, nhỏ nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu nhìn cậu: “Bị sao thế? Cậu lại đánh nhau đúng không?”
Tú Vy bị cận, vì không đeo kính nên phải đứng gần cậu để quan sát rõ vết thương trên mặt, nhỏ không để ý khoảng cách giữa mình và cậu đã rơi vào khoảng cách tiếp xúc thân mật. Đình Phong thì rất tỉnh táo, cậu chớp mí mắt, nhìn cô nhóc này đang kề sát mặt vào mình, tim bất giác đập mạnh. Mỗi lần trông thấy nhỏ đều là gương mặt đeo kính, tóc cột cao nên ngay lúc này nhìn ngắm một Tú Vy xõa tóc, mặt đồ ngủ, không đeo kính cậu có chút lạ lẫm. Hơn hết là một cảm giác gì đó rất khó nói, nhưng mà phải công nhận lúc này nhìn nhỏ cực kỳ đáng yêu. Hai mắt tròn xoe đang chớp chớp nhìn cậu khiến cậu một thoáng rung động.
“Cậu hỏi nhiều thật, tớ đói quá, cậu có thể nấu giúp tớ một tô mì hay không?” Đình Phong ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, cậu đẩy nhỏ ra một bên đi tới ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
Tú Vy hết biết nói gì đành gật đầu: “Được rồi, cậu chờ tớ một chút!” Nhỏ lấy kính trên bàn học đeo vào, cột tóc lên rồi xuống bếp nấu giúp ai kia tô mì. Bắt nước nấu mì xong, nhỏ lấy thêm hai quả trứng gà bỏ vào nồi đem đi luộc, trứng gà có thể làm tan vết bầm, thử xem sao. Làm xong hết, nhỏ dựa lưng vào tường chờ nước sôi, không biết bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu nhỏ. Cuối cùng chỉ còn sót lại một nguyên nhân khiến cái mặt đẹp trai kia có vết bầm, chính là đi đánh nhau. Trời ạ, cậu ấy lại đi đánh nhau với ai rồi?
Tú Vy lo suy nghĩ nhập tâm không hề biết Đình Phong đứng ở bên cạnh nhìn nhỏ chằm chằm từ lúc nào.
“Ma nhập cậu à? Đứng lẩm bẩm cái gì thế?”
“Ôi mẹ ơi!” Nhỏ giật mình làm rơi cái thìa trong tay xuống đất phát lên tiếng leng keng.
Khi quay sang đã thấy ai kia đứng khoanh tay dựa lưng vào bức tường bên cạnh, lại còn lắc đầu nhếch miệng cười cợt nữa chứ. Tú Vy lườm lườm cậu rồi cuối xuống nhặt cái thìa lên: “Vào đây làm gì? Đi ra ngoài kia ngồi đi, sắp xong rồi.”
“Tớ mà không vào làm sao phát hiện cậu đứng nói chuyện một mình như bị ngốc vậy.”
Tú Vy tức đến nghẹn lời, chỉ nhìn cậu mà không phản bác được gì.
Đình Phong được nước làm tới, cậu bước lại gần nhỏ cuối người vặn bếp ga nhỏ lửa lại sau đó ngẩng đầu búng vào trán nhỏ thêm một cái nữa.
“Đau tớ!” Tú Vy ôm trán, nhăn nhó.
Đình Phong chẳng thèm đoái hoài gì tới lời của nhỏ, cậu tập trung vào vấn đề của mình: “Tiểu Vy này, tớ phát hiện cậu không phải ngốc vừa đâu mà là siêu ngốc. Cậu học cho giỏi làm gì mà kiến thức cơ bản cũng không biết thế hả?”
“Tớ làm sao?” Nhỏ không hiểu chuyện gì mà bị nói là ngốc.
“Bếp ga phải vặn lửa vừa phải, vặn lửa lớn công suất tiêu thụ sẽ thấp vì nhiệt bị phân tán ra xung quanh, đồ ngốc cậu vặn hết mức luôn.”
Tú Vy há miệng rồi ngậm lại không nói được lời nào, ừ thì cậu nói đúng chỉ tại nhỏ muốn nó mau chín nên mới mặc kệ vặn hết cỡ, ai biết cậu lại vào đây thuyết giáo một tràng chứ.
“Tớ nói không đúng à?” Thấy nhỏ cứ nhìn mình mà không nói gì, cậu bèn hỏi.
Tú Vy miễn cưỡng: “Biết rồi!”
Đình Phong không nán lại, đi thẳng ra phòng khách trò chuyện cùng mẹ nhỏ.
Lát sau, Tú Vy bưng một tô mì nóng hổi ra cùng với hai quả trứng gà luộc đã lột vỏ sẵn.
“Thôi bác đi ngủ, hai đứa ngồi chơi đi. Lát nhớ khóa cửa cẩn thận nha con!” Bà Mỹ Lan đứng lên, dặn dò xong thì đi về phòng.
Cả phòng khách chỉ còn lại hai đứa.
“Này, khoan ăn đã!”
Đình Phong định động đũa thì bị nhỏ ngăn lại.
“Chuyện gì cũng để sau đi, tớ đói!”
Tú Vy chẳng nói chẳng rằng giật lại tô mì: “Trứng đang nóng, cậu lăn lên má đi cho tan vết bầm.” Nhỏ chìa ra cho cậu một quả.
“Qua đây ngồi đi, cậu lăn giúp tớ.” Đình Phong thật sự đang đói, nói xong liền lấy lại tô mì, ăn tỉnh bơ.
Nhỏ nhìn người trước mặt một lúc đành thở dài đứng lên vòng qua ghế bên kia ngồi. “Cậu ngồi thế làm sao tớ lăn? Nghiêng người một chút.” Nhỏ kiến nghị khi cậu sắp úp mặt xuống cái tô mì rồi.
Đình Phong nhăn nhó: “Cậu phiền phức thật!” Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn nghiêng người để nhỏ tiện hành động.
Không gian trở nên yên ắng chỉ còn nghe tiếng ai đó húp mì sột soạt và tiếng xe lâu lâu chạy qua. Tú Vy cuối mặt, tập trung quan sát vết bầm tím kia, lòng có hơi xót chỉ sợ dung nhan đẹp đẽ này sẽ bị hủy. Nhỏ lăn rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn chu mỏ thổi nhẹ, lâu lâu lại hỏi: “Đau không?”, Đình Phong tất nhiên sẽ nói không đau nhưng nhỏ vẫn cứ xót.
Ăn xong hết tô mì cậu mới ngẩng đầu nhìn Tú Vy ai ngờ lại trông thấy nhỏ chăm chú thổi vào má mình, trái tim như bị ai gãi nhẹ, hơi ngứa ngứa. Nãy giờ lo tập trung ăn mì cậu không để ý bây giờ tất nhiên không thể bình tĩnh nổi. Cậu giành lại quả trứng, bối rối: “Để tớ làm!”
Tú Vy cũng ý thức được hành động kỳ cục của mình bèn ngồi thẳng dậy giao quả trứng cho cậu.
Không còn tiếng húp mì nữa thế nên càng yên ắng, Tú Vy cuối gầm mặt nhìn xuống chân mình, giẫm qua giẫm lại trên nền gạch. Đình Phong liếc mắt thấy dáng vẻ này lặng lẽ cong môi cười, lẩm bẩm trong miệng “Đồ ngốc.”
Ngồi thêm một lúc, Đình Phong đứng lên đi ra cửa không quên nói: “Thôi tớ về đây.” Cậu tiện tay cầm luôn quả trứng gà còn lại ăn ngon lành, Tú Vy ngẩng đầu đã thấy cậu bước ra tới cửa chính.
Cậu đối với nhỏ luôn tự nhiên như thế, đôi lúc có chút vô tâm. Đến không thông báo, về cũng chỉ chào bâng quơ. Là vì quá thân nên không câu nệ tiểu tiết hay… vì cậu ấy không để tâm đến?
Tú Vy ngây ngẩn một lúc, người cũng đã rời đi mất, nhỏ đứng lên đi khóa cửa lại sau đó cũng tắt đèn lên giường ngủ.
Hôm sau, hai tiết cuối là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Vừa bước vào lớp vẻ mặt của cô đã khó coi vô cùng. Tú Vy linh cảm có chuyện gì đó. Quả nhiên không sai, cô phất tay cả lớp vừa ngồi xuống giọng nói tức giận của cô liền vang lên.
“Đình Phong! Em đứng lên cho tôi.” Cô gọi đích danh cậu.
Cả lớp giật bắn mình, dồn hết ánh mắt về phía cậu.
Nghe tiếng gọi, Đình Phong nhàn nhã đứng lên, cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc, vẻ mặt bình thản như thường.
Cô hỏi cậu: “Em biết vì sao tôi gọi em đứng lên không?”
“Cô không nói làm sao em biết?”
Gương mặt cô trở nên xám xịt, có lẽ bị chọc giận không ít. Tú Vy phần nào đoán được nguyên nhân trong chuyện này, nhỏ quay xuống ra hiệu cho cậu đừng chọc giận cô nữa. Đình Phong làm ngơ.
“Được, vậy bây giờ tôi hỏi em có phải hôm qua em tham gia đánh nhau với Đại Toàn lớp 12A3 hay không? Không chỉ đánh riêng lẻ mà còn tụ tập hơn chụp nam sinh ở bãi đất trống sau trường nữa, đúng không?” Mặc dù rất tức giận nhưng cô vẫn kìm nén.
“Đúng, là em tham gia.”
Cậu vừa dứt lời cả lớp lập tức ồ lên, Tú Vy đưa tay đỡ lấy trán, thật sự đã đánh nhau rồi.
Mặt cô chủ nhiệm hết đỏ lại chuyển sang xanh, cô tức giận gắt lên: “Cả lớp trật tự” Sau đó quay sang cậu nói tiếp: “Em còn nhớ tuần trước tôi đã cảnh cáo em thế nào không?”
“Không được tham gia đánh nhau, nếu không sẽ mời phụ huynh.” Cậu thản nhiên lập lại lời cô từng nói.
“Vậy tại sao em còn tham gia đánh nhau hả?”
Cậu im lặng không đáp. Cô quay người về bàn giáo viên ngồi xuống, chờ một lúc không thấy cậu trả lời cô mới nói: “Tôi đúng là hết cách với em rồi, đến bao giờ em mới có thể nghiêm túc học hành đây? Không nói nhiều với em nữa, lần này tôi phải gặp mặt phụ huynh để nói chuyện.”
Tú Vy nghe vậy hốt hoảng đứng lên: “Thưa cô, lúc cậu ấy đánh nhau em cũng có mặt, là em không ngăn cản nên mới xảy ra đánh nhau. Coi như em cũng có lỗi trong chuyện này, cô phạt thêm em là được rồi khoan hãy mời phụ huynh.” Nhỏ nắm chặt tay, nếu như mời phụ huynh cậu thật sự sẽ rất thảm, bằng mọi giá nhỏ cũng phải cứu vãn chuyện này.
Cả lớp lại dồn hết sự chú ý lên người Tú Vy, lớp trưởng cũng có mặt hay sao?
“Cậu lảm nhảm gì vậy?” Đình Phong nhíu mày nhìn bóng lưng nhỏ, nhỏ có mặt ở đó lúc nào chứ?
Cô chủ nhiệm đau hết cả đầu: “Em cũng có mặt?”
“Dạ, nguyên nhân đánh nhau cũng không thể trách Phong được, là Đại Toàn liên tiếp tìm cậu ấy gây sự. Em không thể ngăn được lần này nhưng mà em đảm bảo sẽ không có lần sau ạ!”
Đình Phong không ngờ nhỏ lại nói như vậy.
“Cô không cần lời hứa của em. Đình Phong em nên hứa với tôi chứ không phải Tú Vy.”
Tú Vy xoay người ra sau dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho cậu hứa. Đình Phong nhìn nhỏ bằng ánh mắt phức tạp, nửa ngày cũng không nói tiếng nào. Cô chủ nhiệm chờ đến mất hết kiên nhẫn: “Nếu không hứa tôi chỉ còn cách mời phụ huynh.” Nói đoạn cô cuối xuống viết thư mời.
Như Hảo ngồi bên phải Đình Phong thấy vậy bèn khuyên nhủ cậu: “Phong ca, cậu hứa đại một câu đi mà nếu không cô sẽ mời phụ huynh thật đấy!”
Đình Phong vẫn im lặng không hé răng nửa lời. Như Hảo lắc đầu thở dài.
“Hai tuần nữa là thi giữa kì, hay là cô chờ có kết quả thứ hạng nếu cậu ấy vẫn đứng hạng thấp cô mời phụ huynh cũng chưa muộn.”
Giọng Tú Vy lại cất lên, cô chủ nhiệm dừng bút ngẩng đầu lên, cô nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu: “Ý này cũng được, cho em thêm hai tuần nếu thứ hạng của em vẫn không thay đổi tôi nhất định sẽ mời phụ huynh. Ngồi xuống đi.”
Hai người ngồi xuống, tiết học bắt đầu. Không khí trong lớp cũng trở nên im ắng lạ thường, chẳng ai dám hó hé nửa lời chỉ sợ bị vạ lây.
Lúc hết tiết rời đi, tâm trạng của cô vẫn rất tệ.