Đọc truyện Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại – Chương 16: Lòng đố kị
“Hắc xì! Hắc xì! Hắc xì!”
Hermes liền đánh ba cái nhảy mũi, nhu nhu cái mũi mắng: “Mẹ nó, ai nguyền rủa ta!”
Lúc này y đang ngồi trên cây ngắm mĩ nữ, bởi vì những tiên nữ trên thiên giới đều biết tên hỗn đản Apollo luôn tới quấy rầy y. Mặc dù điều kiện của mình không tồi, nhưng thanh danh sớm đã bị làm thối, cho dù có tiên nữ nào có tình ý với y nhưng vì Thái Dương Thần lạm dụng quyền thế cũng không dám tới gần. Cho nên y đành phải đưa mắt nhìn xuống ___ nữ tử thế gian cũng rất xinh đẹp thanh lệ đó chứ, hơn nữa tiên nữ cũng có điều cao ngạo, so sánh dễ dàng hơn.
Cách đó không xa là một nhóm nữ hài tử quần trắng phiêu phiêu đang ở trên thảm cỏ chơi đùa, tiếng cười như chuông bạc tung bay theo làn gió.
Đúng vậy, đây mới là thứ mà một nam nhân bình thường như y phải theo đuổi, xem các nàng ngũ quan đoan chính, làn da trắng noãn, cái mông tròn tròn phía sau vểnh lên cỡ nào mê người…
Cứ như vậy tìm ở bên trong một người làm bầu bạn sau đó sống một cuộc sống gia đình bình thường khoái hoạt đi…
Tròng mắt Hermes trượt quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một vị cô nương mười sáu mười bảy tuổi, trong các nàng nàng có vẻ đặc biệt hoạt bát sáng sủa. Tuy rằng so ra kém những nữ thần xinh đẹp trên thiên giới, nhưng ánh mắt kia sáng ngời lại có sức sống, cười rộ lên giống như tiếng ca êm tai của loài sơn ca…
Ân, chính là nàng !
Hermes quyết định chủ ý, liền từ trên cây nhảy xuống, nghĩ dùng biện pháp gì có thể nắm nàng vào tay.
Bên người cô gái có một con thỏ, vốn là đang nhàn hạ ăn cỏ, đang lúc đó đột nhiên dựng đứng lổ tai lên, giống như đã bị cái gì đó mê hoặc, nhảy mạnh một cái rồi chạy về hướng bụi cỏ.
“Tony!”
Cô gái nhìn thấy con thỏ con của mình bỏ chạy, liền bỏ lại nhóm bạn mà đuổi theo.
Con thỏ con chạy nhanh như bay, xuyên qua bụi cỏ chui vào rừng cây, cô gái chỉ có thể chạy theo nó.
Đường nhỏ trong rừng phức tạp lại hết sức gập ghềnh, con thỏ con rẽ trái rồi rẽ phải chốc lát đã không thấy bóng dáng, cô gái hô tên con thỏ, mờ mịt xoay qua xoay lại trong rừng, phát hiện tìm không thấy đường khi nảy đến..
Ngay khi không còn biện pháp, phía sau bổng truyền đến một thanh âm trong trẻo: “Cô nương, ngươi đang tìm con thỏ này sao?”
Cô gái xoay người, trước mắt là một vị thiếu niên anh tuấn bất phàm, ánh mắt sáng lạn, mỉm cười ôn nhã động lòng người.
Nhìn thấy nam tử xa lạ, cô gái không khỏi lui ra phía sau từng bước, sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai?”
“Cô nương đừng sợ, ta gọi là Hess, là thương nhân trên đường đi qua nơi này, vô ý đi vào vùng rừng cây nên bị lạc đường, đang lúc tìm kiếm đường ra liền tóm được con thỏ đang chấn kinh này, cô nương nhìn xem có phải con thỏ ngươi đang tìm không?”
“A, chính là Tony của ta!”
Cô gái cao hứng ôm con thỏ trở về, “Cám ơn ngươi.”
“Việc nhỏ mà thôi, cô nương không cần phải khách khí.”
Hermes cười nói, “Xin hỏi ngươi có biết làm cách nào để ra khỏi khu rừng này hay không? Có thể chỉ cho ta đường ra không?”
Cô gái lắc lắc đầu: “Kỳ thật ta cũng bị lạc đường …”
“Nếu như vậy, chúng ta kết bạn đồng hành đi, cũng tốt có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Cô gái thấy y tao nhã phong độ lại lễ nghĩa, nhìn qua không giống người xấu, liền gật đầu đáp ứng.
Hermes dọc đường chiếu cố nàng, sợ nàng tĩch mịch lại kể chuyện xưa nói giỡn cho nàng nghe. Kiến thức phong phú của y thu hút cô gái sâu sắc, y còn trẻ tuổi mà lại có nhiều trải nghiệm kỳ diệu như vậy ngưỡng mộ không thôi.
Dần dần cô gái cũng không câu nệ chuyện gì nữa , nói cho Hermes biết mình tên là Amelia, là con gái của chủ thành nơi này, theo tỷ muội của mình và nhóm nữ phó ra đây chơi đùa, ai biết vì đuổi theo con thỏ này mà bị lạc trong khu rừng.
Kỳ thật rừng cây này cũng không lớn lắm, Hermes đương nhiên biết đường ra ở đâu nhưng vì muốn có thêm thời gian cùng cô gái ở chung, nên đã cố ý mang theo nàng rẽ qua một đường nhỏ trong rừng cây.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, thời gian buổi chiều bất tri bất giác đã đi qua…
Hermes nhìn sắc trời không còn sớm, lo lắng người nhà nàng sốt ruột, liền mang nàng đi vào con đường chính xác, không bao lâu liền đi khỏi rừng cây.
“Rốt cục đi ra, thật không dễ dàng a!”
“Cám ơn của ngươi chiếu cố, thỉnh vào trong thành , phụ thân ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
“Đa tạ ý tốt của cô nương, ta cần trở về, các bạn của ta vẫn đang chờ.”
“Vậy… Chúng ta còn có thể gặp lại chứ?”
Cô gái có chút lưu luyến không rời, chính là đã nguyện ý rơi vào tay Hermes.
“Cô nương bình thường xuất hiện ở đâu?”
Cô gái nghĩ nghĩ nói: “Phụ thân không cho phép nữ quyến xuất môn, trừ phi là đến thần miếu của nữ thần ánh trăng để cầu nguyện…”
“Hảo, chúng ta gặp mặt ngay tại cửa sau của thần miếu đi… Ta còn có rất nhiều chuyện xưa để kể cho ngươi nghe.”
Hermes hai mắt lóe ra ánh sáng sao trời, cô gái e lệ cúi đầu: “Ta phải đi.”
Xoay người, tựa như một con nai con kinh hãi bỏ chạy.
Hermes nhìn bóng dáng của nàng, ha hả nở nụ cười: “Không tồi, ta cũng rất có sức quyến rũ!”
Sáng sớm hôm sau, Amelia liền mang theo nữ phó của nàng đến thần miếu của nữ thần ánh trăng để cầu nguyện.
Ở thế gian, nữ tử chưa gả chồng thường xuyên tới nơi này cầu nguyện, để nữ thần bảo hộ trinh tiết của các nàng, ban cho dung mạo xinh đẹp.
Nhưng Amelia hôm nay lại không có lòng dạ nào mà cầu nguyện, đêm qua nàng sẽ đem cuộc kì ngộ vào lúc ban ngày kỳ nói với nữ phó Iris thân cận bên người, nói nàng cùng Hess hẹn gặp mặt ở cửa sau của thần miếu, cầu nàng trợ giúp mình.
Chủ tớ hai người đều là giống nhau nghịch ngợm lớn mật, suốt đêm liền lập một kế hoạch tốt, chờ khi Amelia một mình đi vào phòng khách quý để cầu nguyện, ngay lập tức cùng Iris đổi quần áo một chút, như vậy có thể lấy thân phận của nữ phó trộm chuồn ra ngoài.
Hết thảy đều tiến triển vô cùng thuận lợi, Amelia linh hoạt tránh được tai mắt, lén lút đi tới cửa sau.
Trộm mắt nhìn ra ngoài cửa, Hess quả nhiên không nuốt lời, đứng dưới tàng cây chờ nàng .
Hermes cao hứng ngoắc về phía nàng, Amelia đi đến bên cạnh y, hai người quyết định đi ra thành dạo một chút.
Cứ như vậy, Amelia mỗi ngày đều đến thần điện để cầu nguyện, thay quần áo của Iris sau đó chạy đi gặp Hermes. Trước khi mặt trời lặn, Hermes liền đem nàng đuổi trở về, phòng chuyện tiểu xảo của các nàng bị người khác phát hiện.
Hai người trẻ tuổi càng ngày càng gần nhau hơn, ban đầu chỉ tản bộ nói chuyện, sau nắm lấy kéo lấy tay nhau. Có một ngày trước khi hoàng hôn, cáo biệt nhau, Hermes còn cúi đầu hôn lên môi nàng.
Amelia cất bước với vẻ mặt đỏ bừng, Hermes yên lặng nhớ lại dư vị của cái hôn kia. Chỉ cảm nhận có chút bình thản, không phải giống như trong tiểu thuyết thường miêu tả: phải là ngây ngô lại ngọt ngào, cảm thấy giống như từng trận điện giật tê dại hay sao?
Chó chết, nhất định là bởi vì trước đây bị cái tên kia cướp đi nụ hôn đầu tiên, hiện tại nếm cái gì đều trở nên đần độn vô vị !
Quên đi, đại khái tình cảm lưu luyến của nam nữ trong lúc đó chính là như vậy, chờ tiếp một thời gian ngắn nữa đợi đến thời cơ thành thục, y liền hướng Zeus xin kết hôn, lại hướng phụ thân của Amelia cầu hôn, đợi cho đến khi bụi lắng xuống, cái tên cả ngày bám đuôi kia, cho dù chưa bỏ ý định cũng phải mất hết hy vọng!
…………..
Appollo nội têm một mảnh trống rỗng, đã bảy ngày trôi qua rồi!
“Chủ nhân các ngươi còn chưa trở lại? !”
Trong câu chất vấn rõ ràng đã muốn mang theo uất giận.
“Còn… Không có…”
Người hầu trả lời mà nơm nớp lo sợ.
“Ngươi thật sự không biết hắn đi đến nơi đâu?!”
“Tiểu nhân thật sự không biết, chủ nhân chưa có nói…”
“Phế vật! Cút!”
Bọn người hầu cuống quít lui xuống, Apollo một mình ở lại trong căn phòng trống rỗng, những đồ vật này đều chỉnh tề giống như thưòng lui tới, chủ nhân lại không biết đi nơi nào.
Đã muốn hơn nửa tháng , trong khoảng thời gian này chỉ cần thời điểm không cần tuần tra, Apollo liền đến tìm y, nhưng sau khi chia ly lần đó, bọn họ không có lần nào tái kiến.
Lòng cứ như bị đặt trên lò lửa chậm rãi mà nướng cháy, tưởng nhớ đã đạt đến cực hạn, tình tự chồng chất tựa như hồng thủy sắp làm vỡ con đê, không thể thổ lộ hết cũng không chỗ nào phát tiết.
Hắn thậm chí còn không thiết mặt mũi đến hỏi Zeus, Zeus lại cùng hắn pha trò, nói cho Hermes một tháng, y muốn đi đâu thì đi.
Rơi vào đường cùng đành phải rảnh rỗi liền chạy tới nhà y. Nhưng luôn cõi lòng tràn đầy hy vọng mà đến, chờ đợi thật lâu đành chán nản quay về.
Ngươi rốt cuộc đi đâu?
Tại sao lại có thể không nói một tiếng mà liền tan biến?
Cõi lòng đầy phiền muộn mà đứng ở nơi đó, trả lời hắn cũng chỉ có làn gió lạnh lùng trong sân.
Trong lặng im, lại một ngày nữa qua đi.
Apollo đành phải kéo cước bộ nặng trĩu trở về.
Nếu ngày mai y vẫn không trở về, mình liền bỏ hết tất thảy đi tìm y. Cho dù y là con ong mật vàng bay nhanh nhất, cũng phải đem y nhốt vào trong lòng bàn tay!
Cưỡi thiên mã trên đường trở về, thình lình một con tuấn mã khác xuất hiện bên cạnh. Apollo quay đầu nhìn, chính là muội muội sinh đôi của hắn, thần mặt trăng Artemis.
“Ca ca thân mến của ta nha, chuyện gì làm cho ngươi ủ rũ, người này thật không giống Apollo uy vũ chút nào!”
Nghe muội muội trêu chọc, Apollo chỉ đành cười khổ: “Ta có tài cán gì đâu…”
“Ca ca đáng thương, ngươi than thở ở nơi này, lại không biết người trong lòng của ngươi hiện tại đang làm cái gì?”
Apollo ghìm cương thật mạnh: “Ngươi biết tung tích của hắn?”
“Ha ha, ” Artemis thần bí lấy ra một mặt gương, “Chính ngươi xem đi.”
Apollo tiếp nhận gương, đây là “Nguyệt kính “, Artemis thường dùng nó để tuần tra thần miếu ở thế gian, xem các thiếu nữ này có thành kính cầu nguyện hay không, nếu nhìn thuận mắt sẽ giúp thực hiện nguyện vọng của các nàng.
Apollo nhìn vào trong gương, đã thấy hai cô gái đang đổi quần áo cho nhau, đang muốn nói tiếng “Nhàm chán” đem gương trả lại cho muội muội, đã có một cô gái chạy ra thần miếu, hình ảnh vừa chuyển, liền thấy nàng hưng phấn mà nhập vào cái ôm ấp của một vị thiếu niên.
Apollo mở to hai mắt, thấy hai người bọn họ nắm tay sóng vai mà đi, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, thân mật mà rúc vào lòng nhau. Lúc chia tay, thiếu niên còn cúi đầu hôn cô gái…
Nhìn y khi cùng người khác bên nhau lại lộ ra nụ cười tươi tắn ngọt ngào như vậy, Apollo chỉ cảm thấy như có ngàn vạn con sâu cắn nát tim hắn!
Lại nhìn liếc mắt nhìn người bên cạnh y một cái, chỉ là nữ tử bình thường của thế gian, cũng không phải sắc đẹp tuyệt lệ gì. . .
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chỉ trong thời gian mười ngày đã có được còn hắn nhiều năm truy đuổi như vậy cũng không được cái gì!
Hermes, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta ngay cả một nữ tử thế gian cũng không bằng sao?!
Apollo chỉ cảm thấy có một loại nọc độc phun lên trên người. Bên trong thứ nộc độc đó là những cảm xúc rối loạn: có cảm giác ghen tị nhìn người mình yêu thương bị người khác cướp đi. Có cảm giác phẫn nộ khi bị đùa bỡn, tự giễu bản thân cứ ngày đêm chờ đợi lại đổi lấy kết quả thế này. Lại có cảm giác thất bại khi một vị cường giả cao cao tại thượng như hắn lại bại bởi một tiểu cô nương trần thế. Còn có sự hận ý khi bản thân thiệt tình lại bị người coi là lòng lang dạ thú!
Artemis bên cạnh vốn muốn cười nhạo Apollo vài câu, lại thấy sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, tựa như sắp quát dậy mây đen gió lốc, “Nguyệt kính” trong tay loảng xoảng một tiếng, đã bị hắn biến thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi có khỏe không, Apollo?”
Artemis ban đầu thầm nghĩ đùa giỡn hắn một chút, không nghĩ lại kích thích hắn thành như vậy.
“Cô gái này là ai?”
Cơ hồ là cắn răng nói ra.
“Chính là con gái của một thành chúa bên biển Aegean, hình như gọi là… Amelia…”
“Tốt! Tốt lắm!”
“Ngươi muốn làm gì, Apollo?”
Artemis có loại dự cảm xấu.
“Nói cho thành chúa kia, trong vòng 3 ngày nếu không đem nữ nhi của hắn đuổi đi, ta làm cho hắn mất mùa ba năm!”
“Ngươi không thể làm như vậy, Zeus sẽ trừng phạt ngươi!”
“Zeus là cái gì! Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta!”
“Hermes biết ngươi làm như vậy, nhất định sẽ tuyệt giao với ngươi!”
Nghe được “Hermes”, Apollo trầm mặc , hơi bình tĩnh lại chút .
Đúng vậy, làm như vậy thì thật có thể trút hết cơn giận, nhưng cái giá phải trả chính là. . .
Có thể sẽ mất đi y vĩnh viễn.
Nhưng cũng không thể cứ trơ mắt nhìn bọn họ đến với nhau như vậy!
Như vậy. . .
Phải làm thế nào mới có thể chia rẽ bọn họ đây?
Apollo bình tĩnh hảo hảo mà nghĩ, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười ác liệt: “Ta biết nên làm thế nào rồi…”
………………..